Chơi Độc

Chương 7 - Chương 7

trước
tiếp

Hà Châu vừa dứt lời thì thấy trên cái thùng thép không rỉ sau chiếc xe điện bên đường phản chiếu hình ảnh một cô gái, mặc dù khuôn mặt hơi méo mó nhưng cũng có thể nhìn ra bộ dạng lấm la lấm lét của cô ấy.

Anh ngừng lời chốc lát rồi mới nói tiếp: “Chắc chắn chưa từng nghe qua?”

Tóc vàng chắc chắn, đáp: “Khách hàng cũ trên đường phố này, người nào mà em chả biết. Có phải các vị nhớ nhầm tên không?”

Trả lời gã tóc vàng là Phù Hiểu Vi: “Không thể nhớ nhầm được!” Cô bạn cau mày: “Anh ta chỉ gọi bằng cái tên ấy. Một năm trước chuyên làm tổ trên con đường này!”

Tóc Vàng bắt đầu hoài nghi địa vị cái gì cũng biết của mình trên giang hồ, xoa xoa cằm chẳng biết làm sao.

Không hỏi ra đáp án ở đây, Phù Hiểu Vi lại chuyển ý sang camera: “Quán net KYV nơi này luôn có camera. Nhất định một năm trước đã chụp được anh ta.”

Tóc Vàng ha ha cười to: “Em gái ơi, đừng đùa chứ! Camera một năm trước á? Em coi mấy cái thứ ghi hình đáng tiền vậy à? Hơn nữa, đây chẳng phải của nhà em mở, ai sẽ cho em xem hả?”

Hà Châu lườm gã. Tóc Vàng lại cười gượng gãi gãi đầu.

Bụng Tôn Hồi réo một tiếng, gót chân sau chạm đất rồi quay một vòng đi về phía quầy lễ tân hỏi Lợi Mẫn: “Có món gì lót dạ không?”

Lợi Mẫn cũng không nhìn cô, miễn cưỡng đáp: “Có, bánh quy bốn tệ rưỡi, mì hộp năm tệ.”

Tôn Hồi nhoài người lên quầy, rề rà nói: “Đắt thế…” kế tiếp cô rút ra một tờ tiền giấy năm tệ đưa cho Lợi Mẫn: “Bánh quy đi!”

Tôn Hồi cảm thấy cơ thể mình đang phát triển, tuy mỗi ngày ăn hai quả táo giảm béo nhưng cũng không thể để bụng đói, đáng tiếc thân người chẳng thấy cao lên mà thịt cũng chả thấy tiêu đi.

Tôn Hồi cắn bánh quy nhìn ra cửa. Hà Châu và Phù Hiểu Vi vẫn đang ở đó nói chuyện, tên Tóc Vàng đã biến mất.

Hẳn là Phù Hiểu Vi đang tìm cái người tên Chu Tùng Dật kia. Tôn Hồi dặn dò bản thân đừng có mà nhàn rỗi đi để ý, ai cũng có bí mật. Phù Hiểu Vi chưa bao giờ nhắc tới với các cô, điều đó chứng tỏ cô bạn không muốn để người khác biết. Nhưng cái tên Chu Tùng Dật này hình như quen quen. Tôn Hồi cứ cảm giác từng nhìn thấy hay nghe thấy ở đâu đó, có điều cô khẳng định mình không biết người ấy.

Quay về chỗ ngồi, Tôn Hồi tiếp tục buôn chuyện với bạn bè. Cô chủ nhiệm thời cấp ba đã sinh em bé, một đôi kim đồng ngọc nữ trong lớp đã chia tay, lớp cấp hai sắp tổ chức họp mặt hỏi Tôn Hồi có đi không? Tôn Hồi phấn khởi gõ chữ: Tất nhiên là đi rồi!

Đối phương trả lời: Vậy được, ngày này sang năm mời mọi người gặp nhau ở trường cũ nhé!

Hóa ra là trêu cô. Tôn Hồi căm giận thu tay thành nắm đấm.

Ba người chạy vội về trước khi ký túc xá tắt đèn, hỏi thăm tình hình lớp tự học buổi tối của Thái Nhân Duy. Sau khi biết được bình an vô sự ngày hôm sau lại ‘phạm tội’ lần nữa, có điều cảm giác mới mẻ của Tôn Hồi đã qua đi. Cô xem không hiểu game Phù Hiểu Vi chơi trên mạng và phòng chat của Tạ Kiều Kiều nên chạy luôn ra ngoài.

Đối diện quầy lễ tân đặt một cái máy ném bóng rổ. Tồn Hồi nghiên cứu một chốc rồi nhấn nút, ném tiền xu vào và bắt đầu ‘chiến’. Trình độ quá kém, chỉ vào được hai quả, điểm số thấp đến đáng thương, nhưng Tôn Hồi càng đánh càng hăng, nhét tiếp tiền xu và dán vào máy cố gắng ném vào rổ.

Lợi Mẫn không nhịn nổi cười nhạo cô: “Cậu con trai năm tuổi của ông chủ chúng tôi còn ném tốt hơn cả cô đấy.”

Tôn Hồi ôm quả bóng rổ, quay đầu gườm gườm nhìn Lợi Mẫn. Dưới cơn tức giận ngay cả một quả cũng chẳng lọt lưới. Lợi Mẫn tiếp tục châm chọc.

Qua một lúc, phía sau chợt im ắng, Tôn Hồi làm mặt hung dữ quay đầu lại, chỉ thấy người sau quầy lễ tân đã đổi. Hà Châu đang đứng đó chỉ chỉ cái máy và nói: “Sắp hết giờ kìa!”

Tôn Hồi mau chóng bừng tỉnh.

Hiệu quả ném bóng rổ vẫn có, Tôn Hồi tổn thất mười mấy xu tiền, cánh tay đau nhức chẳng còn sức lực. Cô thở hổn hển bổ nhào đến quầy lễ tân: “Nước… cho tôi nước…!”

Hà Châu đưa cho cô một chai nước khoáng: “Hai tệ.”

Tôn Hồi gật đầu, vặn nửa ngày mà không mở nổi nắp chai, chỉ có thể cầu cứu Hà Châu. Anh liếc nhìn cô, nhẹ nhàng xoay một cái là mở được. Tôn Hồi uống ‘ừng ực’ hai ngụm rồi quay lại ‘chiến trường’.

Tối nay cô chỉ chạy qua hai đầu là máy đánh bóng và quầy lễ tân, đói hay khát thì tìm Hà Châu, một mình độc chiếm cái máy, mệt mỏi nữa cũng kiên trì tới cùng, nghị lực phi phàm, quần chúng cũng cảm thán trước sự liều mạng của cô. Cuối cùng, Tạ Kiều Kiều và Phù Hiểu Vi tắt máy đi ra, rốt cuộc Tôn Hồi mới nghỉ chơi, mở miệng: “Tối nay vận động mạnh quá, chắc chắn tao có thể sụt mất hai cân.”

Hà Châu nhướn mi, nhìn nửa túi bánh quy và một vỏ bao khoai tây chiên rỗng nằm trên quầy lễ tân, lặng lẽ nhếch khóe môi.

Hôm nay thứ sáu, cuối cùng đến kỳ trao học bổng của trường, Tôn Hồi được vinh dự giành hạng nhì. Buổi trưa, cô mời bạn cùng phòng đi ăn một bữa ngon, buổi chiều vô cùng phấn khởi ngồi xe về nhà.

Tiểu khu gần nhà nghỉ đặt tên theo các thôn, kiến trúc sáu tầng cũ kỹ, tường ngoài sớm đã bong tróc một mảng, nhìn từ xa có thể trông thấy rèm cửa sổ mỏng bắt đầy dầu mỡ của phòng bếp mỗi nhà.

Chị gái Tôn Địch đã đến, chỉ chỉ vào mấy thanh sô cô la trên bàn trà và bảo: “Mua cho em đấy!”

Tôn Hồi hoan hô một tiếng, ôm lấy sô cô liền luôn miệng: “Chị gái tốt bụng”. Tôn Địch mỉm cười, cứ nhìn cô nhóc không tim không phổi này.

Tôn Địch không coi lời của Đàm Đông Niên là thật. Tuy bảo lúc ấy vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ nhưng sau khi bình tĩnh lại, Tôn Địch liền sực tỉnh, lời của Đàm Đông Niên nói chẳng qua cũng là tức giận. Tôn Hồi mới bao lớn chứ, anh ta còn chưa đến nỗi đói ăn vụng túng làm liều có tư tưởng với một đứa nhỏ.

Anh ta chỉ trả đũa cô ấy mà thôi. Tôn Địch buồn bực không yên, nhân lúc bố mẹ vẫn chưa về, cô ấy nói với Tôn Hồi: “Anh rể em bảo chị hôm nay tới cục dân chính. Chị không đi, ở đây cả buổi chiều, di động cũng tắt luôn.”

Tôn Hồi gặm sô cô la, cau mày: “Chị ơi, thế này cũng không phải là cách đâu, bố mẹ sớm muộn sẽ biết đấy!”

Tôn Địch gật đầu: “Chị chưa tính toán lâu dài, lại nghĩ cách xem sao!”

Cách thì có, chẳng qua cô ấy không có nơi mà kêu khổ. Từ sau khi Tôn Địch lấy chồng, bạn bè trước kia không qua lại nữa, bạn bè bây giờ toàn một đám phu nhân, khổ sở chỉ nói cho mỗi em gái nghe.

Tôn Hồi thấy chị gái buồn thì cũng không dễ chịu. Nhưng tiếc rằng cô người nhỏ sức yếu, không thể trả thù thay chị, niềm vui nhận được học bổng cũng bị cuốn trôi.

Sau khi trở lại trường, đúng lúc Giang Binh nhận lương bảo rằng muốn trả tiền. Phù Hiểu Vi và hắn hẹn gặp ở quán net Đông Anh. Tôn Hồi ôm cây đợi thỏ cuối cùng đợi được tối nay hắn xuất hiện rồi.

Trả một nghìn tệ nữa.

Giang Binh tới quầy lễ tân nói chuyện với Hà Châu, Tôn Hồi sán đến, lấm lét hỏi hắn: “Bành Hân có thai thật à?”

Giang Binh không trả lời mà hỏi lại: “Muốn lên mạng không?”

Vì vậy, Tôn Hồi đưa chứng minh thư qua, tiếp tục nhỏ giọng: “Có phải cô ta mang thai không?”

Giang Binh đáp: “Không rõ.”

“Anh nhất định biết cái gì đó!” Tôn Hồi cau may liếc Hà Châu đang cúi đầu việc mình mình làm, khẽ hỏi: “Anh cho tôi biết đi, được chứ?”

Giang Binh nhíu mày: “Cô biết điều này thì có nghĩa lý gì, có liên quan tới cô đâu.”

Tôn Hồi nghẹn, nghệt mặt đứng tại chỗ mất mấy giây mới thấp giọng: “Đây là chuyện của chị gái tôi, sao lại không liên quan đến tôi. Mặc dù anh rể không chắc sẽ quay đầu nhưng đối với chị tôi mà nói mang thai hay không mang thai rất quan trọng đấy. Chí ít nếu Bành Hân không có thai, tâm trạng của chị tôi sẽ tốt hơn nhiều. Những thứ phản bội kia cũng sẽ không khiến chị ấy buồn như vậy.”

Giang Binh sững người, không ngờ Tôn Hồi sẽ thốt ra những lời này. Hắn chợt nhớ tới sức mạnh chở che lúc cô đánh nhau, chẳng biết làm sao đành bảo: “Giám đốc Đàm nói bụng cô ta rắn chắc, đánh hăng thế mà cũng không rơi.”

Mắt Tôn Hồi lóe sáng, cô cười cười hì hì nói cảm ơn rồi cầm lại chứng minh thư, vừa quay lưng thì quay đầu lần nữa, thêm một câu: “Là thật sự cảm ơn anh đấy, không phải giả đâu.”

Giang Binh mỉm cười, ngay cả Hà Châu đang cúi đầu cũng ngẩng lên liếc cô một cái.

Sau khi chị gái Tôn Địch nghe được tin tức này, quả nhiên tâm tình tốt lên, cô ấy chửi mấy câu ‘tiểu yêu tinh’, hết tức giận thì nói: “Chị cứ bảo không dễ dàng mang thai như vậy được! Con khốn này!” Nghĩ một chốc, Tôn Địch lại mở miệng: “Xem ra em quen thân với Giang Binh. Anh rể em ra ngoài xã giao, cái gì cũng cần tới hắn lái xe. Giang Binh nhất định biết nhiều, em giúp chị moi thêm chút tin tức từ chỗ hắn đi!”

“Dạ?” Tôn Hồi gãi gãi đầu: “Thế này không ổn đâu. Thật ra em với hắn không quen, chỉ là hắn qua lại với Phù Hiểu Vi thôi.”

“Phù Hiểu Vi nào?” Tôn Địch vốn không nhớ Tôn Hồi từng nhắc tới những người bạn cùng phòng này, nên cô ấy cũng không để tâm, chỉ bảo: “Giúp chị tí việc đã làm sao, nuôi em nhiều năm như vậy lại chẳng phải nuôi không.”

Tôn Hồi hết cách, ngồi xổm trên ban công của căn hộ, bĩu bĩu môi, nghe thấy Tôn Địch lần nữa cất lời: “Này, chị bảo, không phải sắp đến sinh nhật em à? Sinh nhật hai mươi tuổi rất quan trọng, chị bày cho em mấy bàn tiệc rượu nhé!”

Tôn Hồi ngớ người, vừa định nói chị nhớ nhầm rồi thì Tôn Địcch đã nói tiếp: “Đến lúc ấy gọi anh rể em tới, em chuốc anh ấy uống mấy li rồi theo chị về nhà, nhất định sẽ thành thành thực thực thôi!”

Tôn Hồi khó xử: “Chị ơi, sinh nhật em hãy còn sớm, không phải gần đến đâu.”

Tôn Địch lấy làm lạ: “Không phải gần đến à? Chẳng phải em viết trên QQ sao? Chị vừa nhắc với bố mẹ, bố mẹ không nói là không phải mà.”

Tôn Hồi vịn song sắt lan can, bề mặt rỉ sét thô ráp lồi lõm, bóng người qua lại dưới tầng tụm năm tụm ba thành từng tốp. Cổ họng Tôn Hồi hơi cay cay, khẽ đáp: “Không phải gần đến, có điều chẳng quan trọng!”

Dù sao cô đã sống mười chín năm, tám năm trước trèo cây lội ao, nấu cơm cày ruộng làm mưa làm gió ở dưới quê; mười một năm sau quay lại thành phố mặc váy ra vẻ ngoan ngoãn, chưa từng có ai chúc mừng sinh nhật cho cô, thậm chí bố mẹ đẻ cũng quên mất cô sinh ngày nào, cô còn có cách gì đây.

Hai mươi tuổi là một ngày sinh nhật lớn, tập tục nơi đây xưa nay là mở tiệc mời bạn bè thân thiết cùng chứng kiến ‘tiểu thọ tinh’ trưởng thành. Tôn Hồi đã tham gia tiệc sinh nhật của anh họ đang ngồi tù, người thân tụ tập trong bữa tiệc, một sọt bao lì xì. Cô cũng từng ảo tưởng về sinh nhật hai mươi tuổi của mình, để mái tóc dài và mặc chiếc váy xinh đẹp. Tiếc rằng cô chẳng kịp nuôi tóc rồi.

Tối hôm nay, Tôn Hồi thay một bộ đồ mới mà chị gái mua cho, trốn ở bên cạnh bậc cầu thang của nhà hàng.

Nhà hàng thiết kế bằng tre trúc, tổng cộng hai tầng, kinh doanh theo kiểu thôn dã, ông chủ là bạn tốt của bố Tôn. Tiệc sinh nhật lần này giảm giá 10%. Tối qua bố Tôn còn bảo ăn cơm đốt tiền, khua tay múa chân đưa hóa đơn cho Tôn Hồi xem.

Tôn Hồi thở dài, thực ra cô cũng không biết mình chào đời vào khi nào, chỉ nhớ rõ tháng mà thôi, thời gian ghi trên sổ hộ khẩu cũng đại khái áng chừng. Đúng lúc rẽ vào WC, cô đi qua hai người họ hàng đang thì thầm bàn tán: “Còn bày tiệc cho nó thật này. Bọn lão Tôn còn tốt chán, ban đầu quẳng nó đi, sau khi tìm về vẫn thương yêu như thường!”

Đối phương đáp: “Ừ, còn cho nó ăn học này. Suy cho cùng dứt ruột đẻ ra, nuôi nấng cũng phải bồi dưỡng được tình cảm chứ!”

Giọng nói dần dần đi xa. Tôn Hồi cắn môi, rên lên một tiếng như thể tiếng mèo con, cún con kêu trong đêm, nghe ra rất đáng thương.

Chỗ không xa bỗng có người lên tiếng: “Tôn Hồi, giám đốc Đàm bảo tôi tới tìm cô!”

Tôn Hồi nhìn về phía người nói thì thấy Giang Binh, không biết đứng ở chỗ cách cô mấy bước chân từ khi nào, sắc mặt hắn giấu trong bóng tối. Chỉ có khuôn mặt của Tôn Hồi vừa khéo lộ ra dưới ánh trăng chiếu nghiêng nghiêng, ngập tràn vệt nước mắt, đôi con ngươi sóng sánh nước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.