Nhưng Hà Châu kéo cô xuống. Trong bóng tối chỉ có đôi mắt sáng, không nhìn rõ biểu cảm của Hà Châu, giọng nói lại không mang theo vui mừng: “Sao nửa đêm canh ba chạy tới chỗ này. Anh đưa em về nhà nhé?” Tôn Hồi thoáng sửng sốt, lắc đầu thật mạnh: “Tối nay em ở đây!”
Hà Châu cười khẽ: “Tối nay? Anh chắc chắn sẽ cho em ở lại à?” Anh đứng bất động tại chỗ, chẳng hề có ý mở cửa.
Tôn Hồi giật mình, không hiểu sao trong lòng hoảng sợ, cô ngập ngừng nói: “Em… anh sao vậy, chúng ta không cãi nhau mà, đúng không?”
“Không có!” Hà Châu khều một lọn tóc của cô, dán lên đôi má cô chơi đùa, thấp giọng bảo: “Nhưng chỗ này của anh không phải khách sạn, hôm nay vào ở ngày mai trả phòng.”
Dường như Tôn Hồi nghe không hiểu, cô cau mày, vẻ mặt mờ mịt, rốt cuộc dần dần rũ đầu. Giọng nói trên đỉnh đầu vẫn tiếp tục: “Một mình anh có thể sống ở gian phòng nông dân kia. Anh thuê chỗ này không phải hưởng thụ, anh dọn dẹp phòng ngủ cũng sẽ không phải dùng để cho thuê. Anh hy vọng cuối cùng người ngủ trong phòng ấy có thể ngủ bên cạnh anh. Cô ấy không thể nói đi thì đi, nói đến thì đến. Mà cô ấy muốn coi nơi đây là nhà.” Dứt lời, Hà Châu giữ lấy gáy Tôn Hồi, nhẹ nhàng buông một câu: “Cũng coi anh là người duy nhất…”
Cái đầu nhỏ trước ngực vẫn cúi xuống lặng yên không tiếng động. Hà Châu tưởng cô đã ngủ. Trong hành lang im ắng, hồi lâu mới nghe thấy một giọng nói nghèn nghẹt: “Vâng….!” Tức thì hai bàn tay nhỏ nhắn túm lấy vải áo trên ngực Hà Châu, nắm chặt. Hà Châu cảm nhận được sự co rúm của chiếc áo.
Tôn Hồi nhỏ giọng: “Vậy mỗi ngày em đều ở lì chỗ này….”
Hà Châu tỉnh bơ cong khóe môi, khẽ hỏi: “Còn gì nữa?”
“… Sẽ không nói đến liền đến, nói đi liền đi nữa!”
“Còn gì nữa?”
“…. Cho anh ngủ phòng ngủ chính!”
“Không đúng!”
Tôn Hồi ngước đầu một cái rồi mau chóng cúi xuống, lúng búng nói một câu không rõ ràng. Hà Châu bảo cô nhắc lại, Tôn Hôi nhăn mày, ngâm một lúc mới mở miệng nói mấy câu vừa đủ nghe: “Chia cho anh một nửa giường…” Cô còn phân rõ quan hệ chủ động và bị động cơ đấy, không phải cô đến ngủ cạnh Hà Châu, mà là cô nắm quyền chủ động trong tay, chia cho anh nửa chiếc giường.
Hà Châu thấp đầu mỉm cười, ghé sát tai cô và bảo: “Vậy về sau không phải là anh chiếm tiện nghi của em. Nhớ đấy!”
Tôn Hồi rầu rĩ, không phải anh chiếm tiện nghi của cô, lẽ nào là cô chiếm tiện nghi của anh.
Nửa giờ sau, trên giường ngủ lớn trong phòng ngủ chính bớt đi một nửa diện tích. Hà Châu thoái mái gối đầu, vẫy vẫy tay hệt lừa trẻ nhỏ: “Lại đây!”
Tôn Hồi bám vào cánh cửa không tiến lên, con ngươi không ngừng hướng về phía cửa lớn, tim đập thình thịch, vừa thoáng xao nhãng liền bị Hà Châu khí thế hùng hổ lao tới ôm lấy. Tôn Hồi hốt hoảng hét to, vung vẩy đá chân. Hà Châu ném Tôn Hồi lên giường. Trước khi cô cong mông nhào về phía mép giường, anh đã kéo cô vào lòng, khóe miệng treo nụ cười: “Lật lọng hả? Chẳng phải em hay nói nghĩa khí giang hồ nhất sao?”
Tôn Hồi hừ hừ, nhoài lên ngực anh: “Em trêu anh mà. Anh mới sẽ không làm chuyện xấu với em ấy!” Giả bộ nhẹ nhõm ung dung vô nghĩa, bởi trái tim đập loạn đã bán đứng cô.
Hà Châu cảm nhận được sự mềm mại trước ngực, sớm đã hài lòng thỏa mãn, cứ thế không nói một lời ôm Tôn Hồi, mãi đến khi nhịp tim đang kề sát anh dần dần bình tĩnh lại, anh mới để cô nằm sang bên cạnh, đủ để đưa tay tắt đèn.
Tôn Hồi cọ cọ bên người anh, đôi mắt mở to sáng ngời, nằm một chốc mới lên tiếng: “Anh thật tốt với em!”
Một câu nói kỳ lạ, dường như chưa hết ý. Hà Châu ôm cô trong vòng tay. Qua lúc lâu, anh mới nghe thấy cô mở miệng lần nữa: “Em đáng giá ba mươi vạn đấy!”
Bố Tôn bảo với chú Trương sính lễ không dừng ở ba mươi vạn, chẳng qua giá tiền quyết định cuối cùng thành ba mươi vạn đấy thôi. Đây là một số tiền không nhỏ. Năm trước một chị hàng xóm lấy chồng, nghe nói sính lễ nhận được có mỗi mười vạn.
Theo lời bố Tôn, chú Trương vẫn luôn rất thích Tôn Hồi. Con gái sớm muộn cũng phải gả cho người ta. Giống hồi đó mẹ Tôn lấy chồng cũng coi như hôn nhân do bố mẹ sắp xếp. Còn chú Trương là người hiền lành, dáng vẻ cũng không xấu, trong nhà lại có chút tiền.
Giọng Tôn Hồi khàn khàn: “Mẹ em bảo có thể đính hôn trước, còn nói kết hôn khi học Đại Học cũng chẳng phải không có. Em kết hôn rồi vẫn học tiếp được. Bà bảo bà sẽ không hại con gái mình, suy cho cùng em là bà dứt ruột đẻ ra đúng không anh?”
Hà Châu hôn lên trán cô, từ đầu chí cuối không nói câu nào.
“Anh bảo bạo lực có một lần thì sẽ có lần thứ hai. Sao em không biết rõ chứ, em không ngốc, cũng không phải lương thiện gì. Họ là bố mẹ ruột của em. Trước kia em nghĩ trẻ con nhà ai mà không bị đánh mắng, có con cái nào chưa từng bị bố mẹ đánh? Cho nên thật sự không sao hết, đánh một trận, em vẫn là con của bố mẹ!” Lần này Tôn Hồi không khóc, chỉ là lệ cứ đong đầy trong hốc mắt: “Họ cho em ăn mặc, cho em đi học, đúng là không đối xử tệ với em. Tim ở bên trái, lòng người thiên về bên trái, muốn xử sự công bằng kỳ thực rất khó. Em phải cái không được cưng chiều thôi. Nhưng bố mẹ thật sự đối với em cũng tốt, thật đấy! Anh xem em lớn lên khỏe mạnh, ăn được này, còn trắng trắng mập mập này. Vì vậy vừa nãy lúc ở nhà em cũng nghĩ có cần vâng lời lấy chồng không? Cơ mà em không làm được…”
Cô thực sự không thể làm được, cho nên bỏ trốn. Trên đường bỏ trốn cô bắt đầu oán hận bố Tôn mẹ Tôn.
Tính cách Tôn Hồi không phải nhẫn nhục chịu đựng, trước nay cô có thù tất báo, ai cũng không thể bắt nạt cô. Người khác đối xử với cô, một lần xấu sẽ bằng mười lần tốt. Bố mẹ đối xử với cô, một lần tốt bằng mười lần xấu, chẳng qua cô đặc biệt khoan dung với bố mẹ thôi.
Nhưng hóa ra sau hai mươi tám ngày lưu lạc bên ngoài, mục đích cô được gọi về nhà lần nữa chỉ để đổi lấy ba mươi vạn. Tôn Hồi cười cũng không thể cười nổi, khóc cũng chẳng thể khóc nổi.
Đêm nay cô ngủ không an ổn. Thêm một người nằm cạnh, hai tiếng đầu cô nửa mơ nửa tỉnh, chỉ cảm thấy có hô hấp nóng bỏng bên tai, trên cổ hơi ngưa ngứa. Sau đấy, cô được một bàn tay như vỗ về sau lưng, cùng với giọng nói trầm thấp dỗ dành: “Ngủ ngoan nào, sáng mai ăn bánh trứng và hoành thánh nhé!”
Thế là Tôn Hồi thiếp đi trong mùi thơm của bánh trứng và hoành thánh, cũng chẳng biết có chảy nước miếng không.
Tôn Hồi đã bỏ chạy. Mãi tới tận sáng sớm hôm sau, bố Tôn và mẹ Tôn mới phát hiện ra.
Quần áo trong tủ vốn không nhiều, lúc này được thu dọn đi hơn nửa, chăn trên giường xếp gọn gàng, trên đó cô để lại mấy dòng, vài câu ít ỏi nói rõ cô đã rời khỏi nhà. Bố Tôn tức giận đến nỗi nhảy dựng lên, đi dép lê muốn lao ra ngoài bắt cô, vẫn là mẹ Tôn có chút lý trí, ngăn bố Tôn lại rồi gọi điện thoại ngay cho Tôn Địch.
Nghe xong, Tôn Địch thoáng sửng sốt: “Hồi Hồi đã bỏ nhà đi?” Cô ấy không dám tin đây là hành động Tôn Hồi làm ra.
Mẹ Tôn cuống: “Đúng, con mau nghĩ xem nó có những bạn học nào, nhất định là chạy đến nhà bạn học rồi. Di động của nó tắt máy không gọi được.”
Tôn Địch nào biết những điều này. Trước kia tuy Tôn Hồi từng rất nhiều lần kể với Tôn Địch, nhưng chị gái không nhớ một ai cả. Sau khi gác máy Tôn Địch bất giác cười khẩy, cô ấy cảm thấy thương hại cho một cặp cha mẹ vì bản thân mà rơi vào tình trạng này. Ba mươi vạn? Tôn Địch lật giở sổ tiết kiệm, con số đủ để khiến bố Tôn ‘đỏ mắt’.
Lúc này, Tôn Hồi đang ăn bánh trứng, nhai hoành thánh, đôi chân gác trên bàn trà, chăm chú xem tin tức buổi sáng.
Hà Châu cúi người cắn một miếng bánh trứng trên tay cô. Tôn Hồi vội kêu lên: “Anh đừng cắn to thế mà!” Nhưng vẫn mất một miếng to rồi. Tôn Hồi buồn bực nhìn Hà Châu chằm chằm.
Hà Châu xoa xoa đầu cô, cười bảo: “Ngoan ngoãn ở nhà. Còn quán net, anh bảo Lợi Mẫn điều chỉnh mấy ngày nghỉ với em! Tuần sau em mới đi làm gia sư, hai ngày này đọc sách trước đã, đừng dạy hư bạn nhỏ!”
Tôn Hồi tức tối: “Em là phần tử trí thức đấy nhá!”
Ở lì trong nhà không có việc gì làm, tính Tôn Hồi vốn không thể ngồi yên, nhưng cô cũng chẳng muốn ra khỏi cửa. Ăn xong bữa sáng, cô bèn bắt tay làm việc nhà, lau chùi từng ngóc ngách.Tranh thủ ánh nắng Mặt Trời, cô lột toàn bộ ga giường và vỏ gối, cũng không nghĩ xem bố mẹ Tôn sẽ tìm cô như thế nào.
Song, Hà Châu lại nghĩ nhiều. Trên đường, anh vừa hút thuốc vừa gọi điện thoại cho Tóc Vàng. Tóc Vàng cười lớn: “Phải rồi, tối qua còn chưa kể xong với anh. Chuyện này chính xác đấy. Anh bảo nhà họ Tôn cũng đã muốn bán con gái, còn chẳng phải nghĩ cách mua nhà nghỉ à? Anh nói xem lão Thái Lương kia cũng đủ gian manh!”
Hà Châu cười.
Chỗ gian manh của Thái Lương là do anh thiết lập bẫy.
Mấy ngày trước, lão quen Lí Vĩnh Thắng lúc đang đánh bạc. Lí Vĩnh Thắng là ai? Phó đồn cảnh sát khu vực, tuy nói chỉ là một viên chức cảnh sát nho nhỏ, nhưng tiếng tăm của Lí Vĩnh Thắng coi như nổi tiếng, người đàng hoàng có thể không biết gã là ai, nhưng dân cờ bạc bất chính còn có thể không biết gã sao?
Bởi vậy Thái Lương vô cùng kích động, nghĩ cách chủ động làm thân Lí Vĩnh Thắng.
Ai ngờ, Lí Vĩnh Thắng cực kỳ ‘bình dị dễ gần’, sau vài bữa cơm liền xưng huynh gọi đệ với Thái Lương. Lúc uống say mơ mơ màng màng, gã không cẩn thận để lộ ra một tin tức:’cổng ra hướng về phía đường Anh Tuệ!’
Đường Anh Tuệ, ngược hoàn toàn.
Phạm vi xây dựng mở rộng trạm Bắc mới gấp mấy lần, từng vùng khu vực nối tiếp. Nhưng diện tích của nó càng rộng, cũng chứng tỏ cổng ra của trạm và cuối trạm sẽ cách nhau khá xa. Trước kia, mặc dù nhà nghỉ không chính diện cổng ra của trạm, có điều rẽ ngoặt đi bộ tới nhà nghỉ chẳng qua cũng mất tí thời gian, mà nay nếu trở thành vị trí trái ngược, thử hỏi ai lượn một vòng lớn, đi qua đường chỗ nhà nghỉ nữa?
Lòng dạ Thái Lương rối bời, còn nợ một khoản lớn đằng sau đít, vốn chỉ muốn đợi khi nhà nghỉ tăng giá chút nữa thì bán. Giờ lão bắt đầu do dự, nghĩ đi nghĩ lại hai đêm, lão quyết định thừa lúc hiện tại giá cao, nhanh chóng bán ra, tránh đến lúc công bố cổng ra của trạm khiến giá nhà rớt thê thảm, được không bằng mất.
Lí Vĩnh Thắng nhắc lão thời gian còn lại không nhiều, tìm người mua nào dễ dàng như vậy, chi bằng ngắm trúng nhà họ Tôn thuê lại mà Thái Lương từng nhắc tới, không có văn phòng bất động sản khôn khéo ép giá, còn tham lam kiêu căng hơn những kẻ có tiền. Mắt thấy trạm Bắc sắp đóng cửa hẳn, Thái Lương đem luôn tiền đặt cược đè lên đầu nhà họ Tôn, quả nhiên nhà họ Tôn mắc mưu.
Thái Lương tới giục tiền, chém gió: “Không phải có mỗi mình ông bà muốn mua đâu, có văn phòng nhà đất khác báo giá chả kém ông bà kìa. Vấn đề là họ léo nha léo nhéo, hoàn tất xong thủ tục giấy tờ mới trả tiền. Chờ thủ tục giấy tờ không phải muốn tôi chờ chết à? Chúng ta cũng xem như thân quen, mau chóng ký tên rồi giao tiền cho tôi, thời gian không còn nhiều!”
Bố Tôn sứt đầu mẻ trán, lẽ nào phải bảo Tôn Địch đi thế chấp căn hộ? Tôn Địch là đứa con gái có tiền đồ, sau này vẫn có thể gả được cho mối tốt, bố Tôn không thể thật sự cứng rắn ầm ĩ với Tôn Địch, truyền ra ngoài cũng sẽ khiến người ta chê cười. Cuối cùng ông nghiến răng chạy đi vay nặng lãi. Dù sao ngôi nhà bán sang tay, giá tăng cao đủ để ngày sau không lo cơm áo.
Ngày thứ ba sau khi Tôn Hồi lần nữa trở lại bên cạnh, Hà Châu nhận được tin tức này, anh cười suốt, ôm Tôn Hồi lên đùi, cứ hôn hít mãi không thôi.
Tôn Hồi đá chân đe dọa: “Anh mà tập kích em nữa là em hạ độc anh đấy, nghe thấy chưa!”
Vòng ôm sít sao hơn, Hà Châu vùi đầu giữa cổ Tôn Hồi, hít một hơi thật sâu, hai cánh tay để phía dưới ngực cô, siết chặt. Hình dáng khuôn ngực Tôn Hồi hơi thay đổi, nhô cao thêm.
Hà Châu nhẹ nhàng chạm vào, Tôn Hồi phát hoảng hét to, tóm chặt lấy tay anh liên tục kêu: “Dê xồm!” Hai người em giãy anh đè nửa ngày, cuối cùng Tôn Hồi tủi thân đầu hàng, đỏ mặt tía tai bị Hà Châu thò vào trong áo.
Cô nam quả nữ sống chung một phòng, khó tránh khỏi củi khô bén lửa. Tôn Hồi đề cao cảnh giác, lần nữa nổi lên làm tiểu bá vương, không cho Hà Châu vào phòng, lại đem hai chiếc tủ đầu giường đẩy đến chặn sau cửa.
Hà Châu tức giận: “Mở ra!”
Ngồi bên trong, Tôn Hồi cất giọng hát: “Thỏ trắng nhỏ ngoan ngoãn, mở cửa ra đi nào!” Hà Châu đúng là dở khóc dở cười, cuối cùng chỉ có thể mặt mũi xám xịt trở về phòng ngủ phụ.
Ngày hôm sau, anh vồ được Tôn Hồi, hung hăng sờ mò một lượt mới dừng tay. Hai mắt Tôn Hồi đẫm lệ tiễn anh ra cửa, ánh mắt u oán không thể tả.
Hà Châu mỉm cười suốt dọc đường, còn có chuyện chính đang đợi anh tới làm. Sau khi đến Hằng Phúc, anh tìm được Lê Thu Sinh trong kho hàng.
Trước kho đang dỡ hàng, lác đác mấy công nhân đang chuyển các thùng. Lê Thu Sinh đi vào kho hàng chút nữa, mở một thùng, lấy thuốc lá giấu trong đó ra quẳng cho Hà Châu và cười bảo: “Thuốc, rượu, di dộng, trong này tất. Tôi xem như mua bán nhỏ còn phải tránh rủi ro chứ!” Ông ta nhìn Hà Châu: “Nay tôi nghe cậu, bất động sản là khối thịt béo, yêu cầu của tôi không cao, chia mấy miếng thịt cho tôi là được. Có điều chỗ này vẫn không thể buông tay!”
Ông ta quét mắt một vòng, một nhà kho to như vậy, chất đầy thùng hàng từ cảng Hải Châu ngàn dặm xa xôi vận chuyển tới, tháo dỡ các thùng chứa hàng ven bờ, chuyển đến tiêu thụ trong nội địa, mảng thị trường này mãi mãi sẽ không bão hòa.
Hà Châu lắc lắc thuốc lá, thờ ơ hỏi: “Ông chủ Lê, có phải chuyến này Hải Châu chuyển nhiều quá không?”
Lê Thu Sinh cười đáp: “Cậu bảo cả nước có bao nhiêu bến cảng, có bao nhiêu cảng tập trung ở thành phố Hải Châu? Phần lớn các xí nghiệp tại Hải Châu đều làm ở mảng xuất nhập khẩu. Chỗ này tôi—-” Ông ta tiện tay chỉ chỉ: “Chẳng qua buôn bán nhỏ. Xuất nhập khẩu đều phải thông qua tập đoàn lớn. Cậu cho rằng tại sao tôi sớm muốn về hưu như vậy? Chẳng riêng gì lớn tuổi, muốn làm công việc kinh doanh khác, mà bởi bó tay bó chân ở Hải Châu, vô số quan hệ nhằng nhịt trong đó, không cẩn thận một cái thì… ha ha…” Ông ta hời hợt không nói hết ra.
Bây giờ, Lê Thu Sinh đem hy vọng ký gửi ở dự án bất động sản phía Bắc thành phố. Trước khi nghe cách nghĩ của Hà Châu, cảm thấy khả thi, nhưng cân nhắc kỹ lưỡng rồi ông ta quyết định buông tay. Hiện tại Hà Châu nói đã sắp xếp ổn thỏa. Lê Thu Sinh yên tâm, tìm đến tài vụ trao đổi một phen, bảo Hà Châu thoải mái đi làm việc.
Bên kia, mẹ Tôn tìm con gái đã liên tục ba ngày. Cuối cùng bà từ bỏ. Bố Tôn gắt :”Tìm gì mà tìm. Cái ngữ vô lương tâm ấy, đợi khai giảng tóm nó ra khỏi trường!”
Mẹ Tôn nghĩ cũng thấy phải, bởi vậy tạm thời không vội nữa, bắt đầu yên tâm làm bà chủ.
Bố Tôn đang mơ giấc mộng làm giàu, như thường lệ trải qua cuộc sống: nhà, nhà nghỉ, phòng bài, ba điểm trên một đường thẳng, thỉnh thoảng mua một tờ báo lật tìm tin tức xây dựng mở trạm Bắc. Nhìn xung quanh lại phá dỡ mấy khu, bố Tôn hả lòng hả dạ.
Ai ngờ mấy ngày sau, trạng thái phấn chấn bừng bừng này vỡ tan tành.
Hôm nay, như mọi ngày, ăn xong bữa sáng, bố Tôn thảnh thơi ra khỏi cửa. Buổi trưa đến phòng bài chơi, xui xẻo nên thua khá nhiều. Có bạn bài bạc ném bài bảo không chơi nữa, bố Tôn chửi rủa đi về nhà nghỉ. Vừa vào cửa thì nghe thấy người cách đó mấy nhà đang tán gẫu, bố Tôn thấy hắn xuất hiện thì vẻ mặt lo lắng.
Bà chủ quán cơm nói với bố Tôn: “Ông bà vẫn bán nhà nghỉ này thật à? Ôi chao!” Bà ta vỗ vỗ chân: “Ban nãy tôi nói chuyện này với họ, nghe bảo cổng ra của trạm trên đường Anh Tuệ đấy!”
Tin tức này truyền từ miệng một chủ quán ăn nhanh khác, đồ ăn của quán đấy giá rẻ mà ngon miệng nên công nhân gần đó thích ghé qua nhất. Chủ quán ăn nhanh mấy lần hỏi thăm bọn họ, rốt cuộc hôm trước có được thông tin hữu ích.
“Đừng coi thường công nhân! Các vị lãnh đạo thường xuyên chạy xuống thị sát, nói bừa mấy câu, công nhân sao có thể không nghe thấy. Nghe bảo chuyện này sớm đã truyền ra, cơ mà vẫn thì thầm thôi. Tiệm nhà lão Lưu vốn có ông chủ nói muốn mua, giá tiền đã đưa ra cả, giờ người ta hối hận không mua nữa? Tại sao? Giá tiền nơi này lại rớt rồi!”
Bố Tôn lơ mơ