Đúng là một mùa Thu nhiều sự kiện. Tôn Hồi dán mắt vào TV, buồn rầu thở dài một hơi.
Đài truyền hình thành phố Nam Giang phát một loạt tin tức về vụ chiếc xe ngựa bí ngô. Các nhà bình luận đã đưa ra những quan điểm về hiện tượng ‘cường hào’ trong xã hội ngày nay sớm đã bị người dân nhai mòn.
Có người dân buổi tối dùng di động chụp được cảnh xe ngựa bí ngô chạy trên đường phố, tiếc rằng kỹ thuật không đủ chuyên nghiệp, góc chụp không theo kịp nên chỉ có thể chộp được hình ảnh bên ngoài của chiếc xe và một góc của người đàn ông mặc bộ đồ ‘nô bộc’ Anh quốc thời trung cổ. Cư dân mạng hét toáng lên ‘Tiếc thế!’ Chuyện lãng mạn như vậy lại chẳng đào được ‘những người có liên quan’.
Những nhà làm luật thì nhắc nhở quần chúng rằng đây là hành vi vi phạm pháp luật, không nên được mọi người cổ vũ noi theo, quần chúng cần phải loại bỏ tất cả những kẻ và việc gây nguy hiểm cho xã hội từ trong nôi.
Cuối cùng, phóng viên căn cứ vào bề ngoài của cỗ xe ngựa bí ngô, kết hợp với sức mạnh của đông đảo cư dân mạng nữa, rốt cuộc tìm được khu vui chơi nào đó sở hữu chiếc xe ngựa ấy. Một người phụ trách giấu tên của khu vui chơi kia trả lời phỏng vấn của phóng viên rằng: “Vốn thời gian theo kế hoạch đã định là vào tháng Giêng. Khi đó nói rõ rồi, đợi thời điểm sắp sử dụng sẽ thông báo nhắc trước ba ngày cho tôi. Kết quả chiều hôm ấy đột nhiên có người đến đòi. Thật ra tôi tưởng đây chỉ là đối phương muốn cho bạn gái một niềm vui bất ngờ, ai dè họ sẽ chạy trên đường cái chứ!”, ” À, anh hỏi người thuê hả? Cái này không tiện tiết lộ đâu! Chẳng qua người thuê xe cũng xem như một nhân vật có mặt mũi đấy!”
Về sau có dân mạng tỉ mỉ phát hiện, chín giờ tối diễn ra việc xe bí ngô hôm đó, chương trình âm nhạc theo yêu cầu trên đài truyền hình thành phố bỗng phát một đoạn video cầu hôn trong vòng mười lăm phút. Theo một dân mạng nào đó moi ra được một phần tin tức từ trong miệng một người thân công tác tại đài truyền hình. Sự kiện tối hôm đó cũng xảy ra bất ngờ, thời gian hẹn rõ ban đầu cũng là vào tháng Giêng.
Căn cứ tình hình trên, dân mạng đưa ra kết luận, đây vốn là một âm mưu từ lâu, nghi thức cầu hôn được dày công xếp đặt, nhưng không biết tình huống đột phát gì đó xảy ra, khả năng là nhà gái ầm ĩ đòi chia tay, khả năng là nhà gái mắc bệnh nan y, nhà trai dưới tình huống cấp bách mới vội vàng thực hiện trước kế hoạch. Và hành vi ‘phú hào’ của anh chàng này đã cảm động tới đông đảo nữ giới thành phố Nam Giang. Mọi người quyết định, đào ba thước đất cũng phải lôi được anh ta ra.
Tôn Hồi hối hận chết đi được, đều trách bản thân không đợi nổi nên làm ra loại chuyện ‘rớt giá’ thế kia. Bằng không…. Tôn Hồi giơ tay để viên trứng chim dưới Mặt Trời, ánh sáng khúc xạ chọc mù mắt cô rồi. Tôn Hồi thở dài lần nữa.
Hà Châu nhận được dạy bảo nghiêm khắc của ngành giao thông. Sau khi nộp đủ tất cả các khoản phạt, anh xách bốn túi thức ăn to về nhà.
Lúc nấu cơm, anh an ủi Tôn Hồi: “Không sao, tuy là em cầu hôn anh trước nhưng anh bảo đảm sẽ không nói chuyện này cho bạn học của em và đám bạn của anh biết, sẽ không để em mất mặt đâu!”
Mắt Tôn Hồi lóe sáng, sán tới gần anh: “Anh không lừa em chứ! Đây là anh nói đấy nhá!”
Hà Châu không nhìn cô, anh gật đầu, khóe miệng bất giấc hơi nhếch lên.
Tôn Hồi không quản nổi sự hiếu kỳ của dân tình trên mạng, nhưng loại người ưa buôn chuyện như Tạ Kiều Kiều thì Tôn Hồi lại có thể bổ cho vài dao.
Tạ Kiều Kiều sốt ruột, quấn lấy Tôn Hồi hỏi ngắn hỏi dài. Tôn Hồi khoan thai đáp: “Ai bảo mày cũng lừa tao. Mấy tháng qua rõ ràng chả tiết lộ gì cho tao cả!”
Tạ Kiều Kiều không vui: “Không phải mày không biết người đàn ông nhà mày nham hiểm bao nhiêu. Nếu tao phá hỏng kế hoạch của anh ấy, anh ấy chỉnh chết tao ấy chứ lại!”
Tôn Hồi cảm thấy lời con bạn nói cũng hơi có lý, liền ‘gắng gượng’ kể lại một lượt tình hình tối hôm đó: “Tao cũng chưa nghĩ đến chuyện kết hôn đâu, cơ mà anh ấy cho tao niềm vui bất ngờ lớn như vậy, tao thực sự không thể từ chối.”
Mặt Tạ Kiều Kiều đầy vẻ cảm động, xa xa nhìn về phía Hà Châu đang ngồi bên bàn ăn gõ bàn phím bận rộn làm việc, trong mắt cô bạn đều là ngưỡng mộ.
Hà Châu nhấp một hớp cà phê, liếc sang Tôn Hồi đang nháy mắt với mình, anh mỉm cười, ý bảo cô yên tâm đi.
Chuyện kết hôn đã định. Thời gian dự sinh của Tôn Hồi vào tháng Tư. Hà Châu vốn lên kế hoạch một tháng sau khi cầu hôn liền cưới luôn. Giờ đã cầu hôn trước rồi, sắp cưới thôi. Tiếc rằng bụng của Tôn Hồi càng ngày càng to, cơ thể ‘đẫy đà’ vượt quá mong đợi của cô. Thật sự ứng với câu ‘thoắt gầy thoắt béo’ kia của Hà Châu. Soi gương mà Tôn Hồi khóc không ra nước mắt, tay xiết thành nắm đấm nghiến răng quyết định: “Sinh con xong hãy cưới!”
Hà Châu chau mày: “Không được!”
Tôn Hồi nắm lấy tay anh và khuyên: “Em biết anh không chê béo gầy, nhưng giờ anh cắn em một phát xem, ra toàn mỡ thôi. Kết hôn là chuyện quan trọng nhất trong cuộc đời người phụ nữ. Em không xinh đẹp đến nỗi khiến hoa hậu Hồng Kông xấu hổ thì làm sao xứng đáng với nhan sắc của mình chứ!” Tôn Hồi khóc lóc thở than: “Cho nên Hà Châu à, đợi sinh con xong đi ạ! Đến khi ấy thời tiết cũng ấm lên, em có thể để lộ những nơi nên lộ mà không sợ cảm lạnh!”
Quan trọng nhất, thân là nữ chính trong câu chuyện vốn là chủ đề hot nhất gần đây của thành phố, sau khi bị cư dân mạng đào ra, làm sao dùng bộ dạng tôn quý và tự hào để lộ diện chứ, không cho cô ăn cơm cô cũng không thể làm được.
Hà Châu xưa nay hết cách chống đỡ trước độ mặt dày vô sỉ của Tôn Hồi. Sau khi cơ mặt co rút lần nữa, rốt cuộc anh khuất phục, chẳng qua dáng vẻ trước sau có phần quạnh hiu, mấy ngày liền đều buồn bực kém vui.
Để xoa dịu tâm trạng của Hà Châu, Tôn Hồi dùng hết bản lĩnh toàn thân để ‘hầu hạ’ anh. Trên giường thì dịu dàng hiền lành, dưới giường thì ân cần chu đáo. Hà Châu dần dà lười đến công ty, suốt cả ngày toàn đi qua đi lại theo sau Tôn Hồi. Cuối cùng vẫn là Đàm Đông Niên chịu hết xiết, gọi điện thoại tới, bảo rằng muốn đến cửa thăm hỏi, quan tâm đến cô em vợ trước, Hà Châu mới đen mặt đi làm.
Rốt cuộc, Tôn Hồi có thời gian nghỉ ngơi, ôm cái bụng to từ từ ngồi xuống sô pha, bật loa ngoài của di động, tiếng léo nhéo của Lợi Mẫn truyền tới, kết quả Lợi Mẫn đột nhiên ngừng một thoáng, rề rà nói: “Em và Tóc Vàng nhận giấy đăng ký kết hôn rồi!”
Bụng Tôn Hồi thót một cái, cô chống vào lưng ghế sô pha ‘Ai ui’ một tiếng, kinh động đến dì giúp việc vứt cả vung nồi mà lao ra khỏi bếp.
Thỉnh thoảng Tôn Hồi cũng hiếu thắng, đặc biệt là trước mặt Lợi Mẫn. Nhớ năm đó hai người so ‘đấu mắt’ mỗi ngày ở quán net Đông Anh, xem sức chịu đựng của ai bền hơn, cô chưa bao giờ thua. Vì thế, chuyện hôn nhân đại sự, cô cũng tuyệt đối không nhận thua đâu.
Tôn Hồi giở lịch ngày tốt, tham khảo ý kiến của dì giúp việc, đã chọn một ngày hoàng đạo may mắn, hùng dũng dắt Hà Châu tiến thẳng vào cục dân chính, mời khách ăn mừng việc đã lĩnh giấy. Tối ấy mở tiệc mời bạn bè đến nhà mới đã trang trí xong để ăn cơm, mạnh mẽ lật ngược tình thế. Lợi Mẫn hận ngứa răng, trong lúc Tôn Hồi thò tay trộm cua, Lợi Mẫn dùng sức đánh cô một phát, hung dữ bảo: “Chị có bầu, ăn cua cái gì?”
Tôn Hồi dẩu môi, lầm bầm mãi không thôi.
Hà Châu và Tóc Vàng cụng ly, anh hỏi hắn: “Khi nào thì bày tiệc rượu?”
Tóc Vàng gãi đầu, nhăn mặt nhỏ giọng đáp: “Cái này không gấp, đợi thời gian nữa đã. Em còn chưa đi chào hỏi bên nhà Lợi Mẫn. Đợi gặp các cụ trước đã ạ!”
Hà Châu nghĩ một chốc rồi hỏi tiếp: “Bố mẹ cô ấy không đồng ý à?”
Tóc Vàng xoay xoay ly rượu lặng thinh, nửa ngày mới cười giễu: “Không có chuyện gì to tát cả. Anh cũng biết mà, Lợi Mẫn là chị cả, dưới cô ấy còn có một em trai. Trong nhà luôn dành tiền nuôi con trai học hành. Em trai cô ấy có thành tích tốt, hiện tại học năm thứ hai rồi. Nghe nói trường học có thể cho cậu chàng học lên nghiên cứu sinh. Em trai cô ấy cũng hiếu thuận, bảo rằng sau này sẽ không để trong nhà trải qua những tháng ngày cực khổ nữa, ngày tháng tốt lành cũng sắp rồi. Họ không coi trọng em lắm. Em không cha không mẹ, không tiền không bản lĩnh, cũng chẳng trách họ. Chỉ là tính Lợi Mẫn ngang bướng, tuần trước cứ cùng em đi đăng ký kết hôn. Trở về cho bố mẹ cô ấy một vố!”
Hà Châu uống một ngụm rượu, anh nhìn sang hai người đang ‘giao đấu’ đầu bên kia. Tạ Kiều Kiều và Thái Nhân Duy vẫn ồn ào bên cạnh. Nở nụ cười, anh quay đầu nói với Tóc Vàng: “Trước đây, tôi không để cậu làm việc với tôi, vì lý do gì cậu cũng biết. Nay công ty đã ‘rửa tay gác kiếm’. Hai tháng qua bận rộn dự án của Trung Quảng suốt, lại từ từ chuyển đổi. Đợt trước vừa mới ổn định. Bên trong vẫn thiếu người, cậu đến giúp tôi đi! Còn chuyện kết hôn, nhà Lợi Mẫn ở nông thôn, tương đối bảo thủ, đã lĩnh giấy rồi thì mau chóng bày tiệc rượu thôi! Không cần lo lắng về tiệc rượu, có phúc lợi của nhân viên công ty!”
Tóc Vàng ngẩn tò te, ly rượu trong tay lung lay một cái, vành mắt từ từ đỏ lên… Hắn ngửa đầu uống cạn rượu trong ly.
Đêm ba mươi, dì giúp việc chuẩn bị cơm tối đâu vào đấy rồi mới rời đi. Tóc Vàng và Lợi Mẫn xách một đống đồ Tết chạy tới căn hộ của Hà Châu. Bốn người quây quanh bàn ăn, ăn lẩu xem chương trình ‘Chào xuân’. Qua tám giờ thì có đứa nhỏ ở dưới tầng đốt pháo hoa, còn có người cầm pháo cây đốt trên bàn công nhà họ. Lợi Mẫn tăng cao đê xi ben nói chuyện với Tôn Hồi: “Sao lại dọn về?”
Tôn Hồi lớn tiếng đáp: “Lần trước chẳng qua khoe khoang với em về nhà mới tí thôi. Bên trong vẫn còn fooc man đê hít á. Đợi mấy tháng nữa mới có thể vào ở được!”
Đợi đến 0 giờ, trong tiểu khu vang lên tiếng pháo nổ rung cả màng nhĩ. Hà Châu choàng thêm cho Tôn Hồi chiếc áo khoác, đi ra ngoài ban công. Hai người không hề xấu hổ mà ‘thâm nhập’ kiểm tra khoang miệng của nhau.
Kỳ nghỉ Tết qua đi, Tôn Hồi bận rộn cùng Lợi Mẫn đi thử áo cưới và chọn tiệc rượu. Mỗi lần Lợi Mẫn đều lo lắng cho cái bụng của Tôn Hồi, xin cô ngoan ngoãn ở nhà đi. Song, Tôn Hồi giơ một ngón tay lên, làm như thật ‘No no no no’, tiếp tục chậm rãi đi bộ khoa tay múa chân.
Cô một lòng một dạ tập trung vào chuyện cưới hỏi của Lợi Mẫn, thậm chí bạn học tụ họp cũng không tham gia, nguyên nhân chủ yếu là Tạ Kiều Kiều và Thái Nhân Duy đều về quê đón năm mới. Họ không đi, tất nhiên cô cũng không muốn đi một mình. Ai biết chỉ vì như vậy mà sau khi Tạ Kiều Kiều trở lại đi làm đã gọi điện thoại cho Tôn Hồi, rống to: “Mày xảy ra chuyện lớn gì rồi hả?”
Tôn Hồi ngớ người: “Xảy ra chuyện lớn gì?”
“Nhiều bạn học gọi điện tới hỏi tao, bảo mày xảy ra chuyện lớn rồi. Rốt cuộc mày đã xảy ra chuyện gì?”
Tôn Hồi cắn ngón tay, vừa nghe Tạ Kiều Kiều thở hổn hển, sinh động như thật, vừa đùng đùng nổi giận. Nhưng cô chỉ là bởi mang thai nên mới không trở lại trường thôi, đứa khốn kiếp kia thêu dệt vớ vẩn đúng là đáng tiếc.
Tôn Hồi ‘trưng cầu’ ý kiến của Hà Châu, vào một ngày chủ nhật, cô mời đám bạn học có quan hệ tốt trong lớp đi ăn cơm. Trên bàn tiệc, Hà Châu rất kiệm lời, có bạn học nhớ năm đó từng gặp anh ở trường, không khỏi ngưỡng mộ: “Nhiều năm như vậy không ngờ đúng là cưới nhau! Vẫn là Hồi Hồi có phúc!”
Các cô gái bàn tán về tình hình bạn học trong lớp, có kẻ ra nước ngoài, có người thất nghiệp, người đi xem mắt, người thăng chức. Tình hình tốt nhất cũng chỉ có mấy người: “… Ra nước ngoài rồi. Nghe đâu đến lúc đó còn muốn học lên tiến sĩ, còn cả Lâm Sơ và Diệp Tĩnh cùng phòng ký túc. Bạn trai bây giờ của cô ấy là một quản lý cao cấp của doanh nghiệp nhà nước. Mấy đứa tụi mày ban đầu, bọn tao đều nhìn nhầm hết cả, không ngờ chúng mày tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi nhá!”
Tôn Hồi cười không khép nổi miệng, khiêm tốn đáp: “Đâu nào, đâu nào. Thường thôi, thường thôi mà!”
Đã đập tan tin đồn, Tôn Hồi ưỡn bụng đến là vui vẻ. Lợi Mẫn và Tóc Vàng thuận lợi làm đám cưới, tiệc rượu linh đình, khiến người nhà Lợi Mẫn kinh ngạc lồi cả mắt.
Sau đấy, bố mẹ Lợi Mẫn xuống nước, người dẫn chương trình mời cô dâu chú rể và trưởng bối phát biểu đôi lời. Bố mẹ Lợi Mẫn nói chưa được mấy câu liền khóc. Nhà nông da dẻ đen đúa, đôi tay thô sần, tuổi chưa đến năm mươi mà đã đầy nếp nhăn. Họ khóc ở trên bục thì dưới bục, Tôn Hồi lén lau nước mắt. Nghe Tóc Vàng gọi đối phương là ‘bố mẹ’, bố mẹ Lợi Mẫn liên tục bảo ‘tốt, tốt, tốt’.
Hà Châu lặng lẽ nắm lấy bàn tay Tôn Hồi. Đêm đến, về giường nằm, anh dỗ cô ngủ, nhỏ giọng hỏi hôm nay cô khóc cái gì. Tôn Hồi cũng không giấu diếm, kéo vạt áo ngủ của anh và đáp: “Em muốn có bố mẹ…”
Cô không nói nhớ bố mẹ, cô nói là muốn có bố mẹ. Hà Châu ôm cô chặt hơn, lại nghe Tôn Hồi nói tiếp: “Nhưng em đã sắp có thể tự làm mẹ! Em sẽ là một người mẹ tốt, anh cũng nhất định là một người cha tốt. Em có anh và con là đủ rồi!”
“Có điều….” trước khi chìm vào giấc ngủ, Tôn Hồi mơ mơ màng màng, lim dim mắt, lúng búng hỏi: “Nếu, em với con cùng rơi xuống, rơi xuống nước, anh cứu ai lên trước?”
Hà Châu hôn cô một cái, cũng không buồn nghĩ, trả lời luôn: “Cứu em trước!” Anh phải dạy bé con học bơi trước mới được.
Trong nhà sớm đã chuẩn bị quần áo và vật dụng cho trẻ sơ sinh. Hà Châu lại bớt chút thời gian rảnh đi mua một cái bể bơi cao su. Trước khi sinh, khẩu vị của Tôn Hồi vẫn tốt như xưa. Chị dâu của Hà Châu từ thành phố Hải Châu đến, vốn còn tưởng xây dựng tâm lý cho Tôn Hồi, về sau thấy cô một bữa có thể ăn nhiều như vậy thì những lời chị muốn nói đều nuốt về cả.
Cuối cùng đợi đến ngày vào phòng phẫu thuật, Hà Châu cũng vào cùng. Mấy người chị dâu và Lợi Mẫn đều đứng đợi bên ngoài phòng sinh, bên cạnh cũng có người đang đợi thân nhân sinh em bé giống họ. Chị dâu ngồi chưa được bao lâu thì người bên cạnh bắt chuyện, chị lấy ra một tờ kết quả siêu âm cười bảo: “Là con trai. Ôi chao , bác không cần nói tôi đoán nó có thể được 4 cân đấy! Bụng em dâu tôi to thế kia cơ mà. Người bình thường cũng nhấc không nổi cô ấy!”
Mấy người đang chuyện trò nói cười, cửa phòng phẫu thuật mở ra, y tá ôm em bé ra ngoài. Chị dâu niệm vài tiếng ‘A di đà phật, không có nguy hiểm bình bình an an. Một hàng người vây quanh, lao nhao luôn miệng không nghe rõ câu gì, song nghe thủng một từ then chốt: “Là con gái!”
Chị dâu giật nảy: “Hở? Cô nói gì? Nó rõ ràng có cái vấu mà!”
Chị ấy vừa hét xong thì thấy đám đông nhường đường, lại có bác sĩ và y tá từ bên trong đi ra. Tôn Hồi nằm trong phòng phẫu thuật cũng được đẩy ra, nhắm mắt mê man. Hà Châu vẫn ở bên chuyện trò với cô.
Còn thêm một em bé nữa trong vòng tay của một y tá khác. Bác sĩ liên tục giải thích: “Lúc siêu âm cứ trốn bên trong, không nghĩ tới còn có thể thêm một bé gái!”
Y tá cũng bảo: “Chưa từng thấy cặp sinh đôi nào có thể sinh thuận lợi thế này! Không có tình huống bất ngờ nào!”
Có người nói: “Anh trai ra trước, năm phút sau em gái mới ra.”
Mọi người nhao nhao phấn khởi đến nỗi muốn bung cả nóc nhà. Cuối cùng y tá liếc mắt sang Hà Châu vẫn tóm vào giường phẫu thuật, bảo: “Cũng chưa bao giờ gặp người nào chỉ quan tâm vợ mà không cần con thế này!”
Hà Châu dán bên tai Tôn Hồi, khẽ cười nói: “Con gái có thể mặc quần áo của anh trai trước. Chỉ là anh mua thiếu một cái bể bơi bơm hơi rồi!”
Tôn Hồi khép hờ mắt, yếu ớt nói: “Vậy mua thêm cái nữa!”
“Rõ!” Hà Châu đặt một nụ hôn lên má cô, “Anh nhất định cứu em trước tiên!”
Trước phòng phẫu thuật, gia đình một sản phụ khác bị đám người ngăn trở bên ngoài, sốt ruột gào to tránh ra, nhưng đằng trước cứ như chợ rau, ồn ào, ồn ào, ồn ào.
Chị dâu mừng không thể tả, chẳng uổng công Tôn Hồi ăn được như vậy, đúng là biết đẻ, đúng là biết đẻ, đúng là biết đẻ…