Đối phương bình tĩnh nói, “Chuyện này thì cô không cần phải xen vào, cô cứ chuẩn bị đi Mỹ làm quản lý phòng PR của mình đi!”
Hạ Tử Du nhíu chặt lông mày, “Cho dù công ty có rất nhiều phụ nữ muốn có được cơ hội này, nhưng mà tôi thì không muốn. . . . . . Trưởng phòng Lâm, tại sao cô có thể làm như vậy?”
Trưởng phòng Lâm bình tĩnh nói, “Cô có đồng ý hay không thì cũng không thể nào thay đổi sự thật. . . . . .”
Hạ Tử Du cố gắng giữ bình tĩnh nói, “Chẳng lẽ cô cho rằng tôi sẽ nhẫn nhịn chuyện này bởi vì cô là quản lý công ty còn anh ta là tổng giám đốc tập đoàn ‘Đàm thị’ sao?”
Trưởng phòng Lâm biết Hạ Tử Du cũng không phải là một người phụ nữ nhu nhược, cô lựa lời sâu xa nói, “Tử Du, chuyện này không liên quan đến Đàm tổng, muốn trách thì cô cứ trách tôi, nhưng cô nên hiểu, người chủ động đi vào phòng 1618 là cô, cũng chính là cô thay áo ngủ gợi tình trước. . . . . . Chuyện tối ngày hôm qua, thậm chí tôi còn tưởng rằng là cô đang tìm cách chủ động quyến rũ tổng giám đốc đấy!”
“Sao cô có thể nói vậy chứ?” Lông mày Hạ Tử Du nhíu lại càng sâu, “Tôi sẽ kiểm tra danh sách ghi âm cuộc gọi, là có thể biết được rõ ràng là cô nói số phòng cho tôi, hơn nữa máy điều hòa của khách sạn bị tắt cũng không phải là tình huống bình thường, tôi có thể đi hỏi quản lý khách sạn.”
Trưởng phòng Lâm cười nhẹ, “Tử Du, cô thật đúng là quá ngây thơ. . . . . . Nếu như không phải đã giải quyết xong những vấn đề cô nói, cô nghĩ tôi đủ khả năng ‘tặng’ cô cho tổng giám đốc sao?”
Ý tứ trong lời nói của trưởng phòng Lâm là cô ta đã xử lý xong những chuyện này từ trước, e rằng Hạ Tử Du muốn điều tra danh sách ghi âm cuộc gọi, hay muốn đi hỏi quản lý khách sạn, kết quả cũng chỉ là tốn công vô ích.
Hạ Tử Du sững sờ nhìn gương mặt thường ngày hòa ái dễ gần của trưởng phòng Lâm, trong lòng lan tràn sự uất ức chua xót, vẫn không chịu thua mà nói, “Mặc kê cô nói cái gì, tôi cũng sẽ không bỏ qua chuyện này!”
Trưởng phòng Lâm thản nhiên lấy trong túi ra một cái điện thoại di động và một viên thuốc, rồi để tất cả vào trong tay Hạ Tử Du, nghiêm mặt nói, “Cô có hai lựa chọn, một là cầm lấy điện thoại gọi báo cảnh sát, đương nhiên, kết quả báo cảnh sát nhất định là cô ‘vừa ăn cướp vừa la làng’, chuyện này sẽ chỉ làm danh dự của cô mất sạch. Hai là lựa chọn uống viên thuốc tránh thai này, coi như chưa từng chuyện gì xảy ra, ba ngày sau, cô vẫn có thể tới ‘Đàm thị’ đi làm như thường ngày.”
Trưởng phòng Lâm hiển nhiên đã có chuẩn bị từ trước, đối với người phụ nữ lăn lộn nhiều năm trong giới quan hệ xã hội này, hiển nhiên rõ ràng, Hạ Tử Du cô hoàn toàn không phải là đối thủ của trưởng phòng Lâm.
Hạ Tử Du hít một hơi thật sâu, làm như vậy để áp chế khó chịu sôi trào trong đáy lòng.
Thấy Hạ Tử Du không nói thêm gì nữa, trưởng phòng Lâm mới khôi phục vẻ thân thiện thường ngày, mỉm cười nói, “Được rồi, tôi phải về công ty trước, cô hãy nhân dịp nghỉ phép mà nghỉ ngơi thật tốt đi!”
Trưởng phòng Lâm đi rồi, Hạ Tử Du sững sờ ngồi ở mép giường nhìn viên thuốc màu trắng trong tay, thất thần thật lâu.
—
Sau khi rời khỏi khách sạn, trưởng phòng Lâm lấy điện thoại ra gọi đi.
Trong cuộc nói chuyện, trưởng phòng Lâm vô cùng lễ độ nói, “A lô, chị Dư, tôi đã xử lý xong mọi chuyện rồi! Về việc chuyển tôi đến tổng bộ nước Mỹ, chị có thể cho tôi câu trả lời chính xác hay không à?”
Đối phương nói, “Yên tâm đi, chuyện này tôi đã lo liệu xong rồi. . . . . .”
Trưởng phòng Lâm liền tươi cười rạng rỡ, “Vậy thì cám ơn chị Dư. . . . . . Đúng rồi, phòng PR chúng ta có nhiều cô gái xinh đẹp, mà tại sao chị Dư cứ nhất định chọn Hạ Tử Du?”
Đối phương dường như không vui, “Sao vậy, chuyện này có gì đáng giá để cô tò mò sao?”
Trưởng phòng Lâm lập tức cười nịnh nói, “Dĩ nhiên tôi không có gì tò mò, tôi chỉ cảm thấy cô bé Hạ Tử Du này có lẽ không nghe lời lắm, tôi sợ sẽ gây ra phiền phức cho tổng giám đốc!”