Vốn dĩ đây là một tin cực tốt với Hạ Tử Du, nhưng vào lúc này, Hạ Tử Du lại không thể mừng nổi. . . . . .
Hạ Tử Du sững sờ, một hồi lâu không nói gì.
Sau khi chị Dư dọn dẹp đồ dùng cá nhân của Hạ Tử Du, sau đó nói với Hạ Tử Du, “Cô có thể tới thẳng phòng tài vụ thanh toán tiền lương.” Dứt lời, chị Dư không trao đổi gì với Hạ Tử Du nữa, xoay người rời đi.
“À, chị Dư. . . . . .”
Đúng lúc chị Dư xoay người, Hạ Tử Tu lên tiếng.
Chị Dư dừng chân, quay đầu hỏi, “Có chuyện gì vậy?”
Hạ Tử Du do dự, vẫn cố lấy dũng khí nói ra, “Cô có thể nói cho tôi biết tổng giám đốc ở đâu không?” Cô biết, chỉ cần cô mở miệng chính là khước từ tự do của cô.
Chị Dư nói lạnh nhạt, “Xin lỗi, cô đã không còn là thư ký tổng giám đốc nữa, cô không có quyền được hỏi hành tung của tổng giám đốc.”
Hạ Tử Du yên lặng, chị Dư bỏ đi luôn.
Sau khi chị Dư rời đi, Hạ Tử Du vẫn im lặng, rất lâu sau đó cô mới rời khỏi Đàm thị.
———–
Cô thật không ngờ vào đúng lúc này Đàm Dịch Khiêm lại có thể buông qua cô dễ dàng như vậy. . . . . .
Nhưng mà tại sao lại vào đúng lúc này?
Ba cô vẫn còn chờ cô trong đồn cảnh sát, cô phải nhanh chóng nghĩ ra cách, nếu không, Hạ thị sẽ gặp nguy. . . . . .
Không suy nghĩ quá nhiều, gần đến buổi chiều, Hạ Tử Du tới khách sạn “Tứ Quý” nơi Đàm Dịch Khiêm ngủ lại.
Bởi vì không có chìa khóa, Hạ Tử Du quyết định chờ anh ta trước cửa phòng 1618.
Cô đợi anh ta ở cửa phòng cả đêm, nhưng không thấy bóng dáng của anh đâu.
Hai ngày sau, mỗi đêm cô đều chờ đợi ở khách sạn, thế nhưng anh ta vẫn không xuất hiện.
Sáng sớm ngày thứ ba, cô lại tới Đàm thị một chuyến, nhưng mà hôm nay, bởi vì cô còn là nhân viên Đàm thị nên bị an ninh Đàm thị chặn lại ngoài cổng chính.
Một ngày nữa Hạ thị sẽ phải tiến hành phá sản, Hạ Tử Du không còn cách nào nữa. Cuối cùng cô không thể không đến cửa ra vào bãi đậu xe Đàm thị chờ anh. . . . . .
Gần tới buổi trưa, cô nhìn thấy một chiếc Bentley lịch sự tao nhã, có giá trị xa xỉ số lượng sản xuất giới hạn, lại khiêm tốn từ bên trong bãi đỗ xe lái ra chậm rãi. . . . . .
Cô biết chiếc xe này là của Đàm Dịch Khiêm, bởi vì đêm đó tài xế đã lái chiếc xe này tới đón cô.
Trong nháy mắt cô lao ra chắn trước mũi xe, may mà tốc độ xe cũng không nhanh, tài xế lanh lẹ đạp thắng xe.
Tài xế liếc mắt nhìn Hạ Tử Du ở phía trước, cung kính nói với Đàm Dịch Khiêm ở phía sau, “Tổng giám đốc Đàm, là Hạ tiểu thư!!”
Hạ Tử Du đã vọt tới bên cạnh xe, vỗ nhẹ vào cửa kính. Bởi vì cửa sổ xe được làm bằng kính màu đen, nên chỉ có thể nhìn từ trong ra ngoài. Cho nên Hạ Tử Du hoàn toàn không thể thấy tình hình trong xe.
Ánh mắt âm u lạnh lùng của Đàm Dịch Khiêm lướt qua khuôn mặt vô cùng lo lắng của Hạ Tử Du, môi mỏng nói lời lạnh nhạt, “Lái xe.”
Tài xế nhẹ gật đầu, ngay sau đó ấn kèn ý bảo Hạ Tử Du tránh ra, lúc này mới bắt đầu khởi động máy.
Có lẽ không ngờ rằng xe lại có thể tiếp tục lái đi, bàn tay vỗ lên cửa sổ của Hạ Tử Du bị xước do chiếc xe chạy đi.
Cuối cùng, Hạ Tử Du chỉ có thể trơ mắt nhìn xe rời đi.