Anh dịu dàng hôn môi cô, sau đó bế cô lên, cười với cô, “Dĩ nhiên tôi không quên, hôm nay là ngày chúng ta đính hôn! !”
Buổi dạ tiệc không có nhiều khách mời, nhưng cũng không ảnh hưởng tới không khí long trọng của buổi tiệc. Hơn nữa cách bố trí của dạ tiệc thật sự lãng mạng khiến mỗi phụ nữ đều mong được trải qua một lần như vậy trong đời.
Đèn thủy tinh mờ ảo, mùi hoa hồng thoang thoảng, vũ đài trang nhã, đồ ăn thịnh soạn, hình ảnh khách khứa lung linh.
Hạ Tử Du không ngờ rằng lúc cô vừa bước vào buổi dạ tiệc, ánh mắt vị hôn thê của Đàm Dịch Khiêm lại dừng trên người cô đúng lúc.
Thật ra cô cảm thấy rất lúng túng, nhưng vẫn mỉm cười lịch sự với cô ấy như một khách mời.
Có lẽ chú ý tới ánh mắt của vị hôn thê bên cạnh, Đàm Dịch Khiêm cũng nhìn về phía cô.
Bốn mặt chạm nhau bất ngờ, dưới ánh đèn mờ ảo, trong phút chốc cô bộc lộ vẻ hoảng hốt và trốn tránh, cũng may là không bị anh phát giác.
Đúng vậy, cô không dám nhìn vào mắt anh, bởi vì e rằng anh có thể nhìn thấu mọi thứ về cô.
Cô bước chậm rãi về phía anh, vốn muốn đến chúc mừng anh, nhưng ngay lúc này, anh lại ôm vị hôn thê xoay người đi tới vũ đài lãng mạn.
Cô đứng tại chỗ, mắt nhìn bóng lưng của anh.
Mặc dù chỉ là bóng lưng nhưng vẫn không che nổi sự kiêu căng và tôn quý của mình. Bóng lưng đó anh tuấn bất phàm, làm người ta khó có thể dời mắt.
Mấy ngày trước anh cũng thân mật ôm eo cô như vậy, mà nay, anh và cô đã biến thành người xa lạ, sự thân mật đó anh dành cho người phụ nữ mà anh quan tâm nhất.
Trong lòng không khỏi trào dâng cảm giác đau đớn. Cô chợt mất hồn, nghiễm nhiên quên mất phải rời ánh mắt khỏi anh.
Bỗng nhiên, ánh đèn toàn bộ sân khấu chợt bừng sáng.
Đến khi Hạ Tử Du ý thức được cô vẫn nhìn Đàm Dịch Khiêm chăm chú thì hình như cô đã trở thành tiêu điểm của tất cả. Bởi vì ánh mắt Đàm Dịch Khiêm cũng nhìn về phía Hạ Tử Du đúng lúc đó.
Xung quanh bắt đầu truyền đến tiếng xì xào, có vài người thậm chí không hề kiêng kị nhìn cô và Đàm Dịch Khiêm bàn tán. . . . . .
Mặc dù ánh mắt Đàm Dịch Khiêm nhìn cô cũng không chuyên chú, nhưng cô vẫn hốt hoảng luống cuống xoay người lại.
Cô không thể ngờ rằng tối nay cô lại có thể biểu hiện bết bát như vậy. Cô cho rằng cô không quyến luyến sâu nặng đến vậy, nhưng khi nhìn thấy anh ôm eo người phụ nữ khác lên sân khấu, hốc mắt cô lại nóng rực, trái tim đau đớn như bị xé rách. . . . . .
Cho đến lúc này cô mới hiểu được, thì ra cô không làm được!
Cô muốn tỏ vẻ tự nhiên, xinh đẹp, kết quả lại là cô tự rước lấy nhục. Cô vốn không nên tham gia bữa tiệc này. . . . . .
“Cô đi đâu?”
Trong lúc cô xoay người, một cánh tay mạnh mẽ bỗng nhiên vòng lấy thắt lưng mảnh mai của cô.
Một giây sau, cô bị bao trong lồng ngực và hơi thở ấm áp thuộc về Đàm Dịch Khiêm, cô nhìn anh bằng đôi mắt hơi ửng hồng.
Nhìn anh gần trong gang tấc, cô trợn trừng, kinh ngạc thốt ra, “Anh. . . . . .”
Khóe miệng anh ẩn chứa ý cười nhạt, “Đàm phu nhân tương lai, em muốn đi đâu?”
“Tôi, anh, ặc. . . . . .” Cô hoàn toàn không hiểu nổi chuyện gì xảy ra, luống cuống nói, “Anh mau buông tôi ra. . . . . . Anh đã quên hôm nay. . ! !”