Đây chắc là phần vô tình nhất của người đàn ông, có thể tách rời giữa tình yêu và tình dục, còn có thể phân biệt một cách vô cùng rõ ràng.
Trì Mạch bất giác lạnh buốt tim.
Anh ngước mặt lên, nhìn bầu trời chật hẹp đó, có một khoảng mây đen vừa vặn che lấp đi ánh trăng. Anh ngửa ra sau, dựa lên tường, thờ ơ châm điếu thuốc, từ từ hút.
Người quỳ dưới đất đã máu thịt lẫn lộn, máu đen đặc sánh ứa ra từng dòng từ khóe miệng. Toàn thân anh ta đều là máu, mắt cũng chảy máu. Đầu cụng dưới đất, miệng ê a ê a, nghe không rõ anh ta đang nói gì, có thể đang xin tha.
Người đàn ông cầm gậy bóng chày quay đầu nhìn Trì Mạch một cái, anh gật gật đầu.
Bụp! Một tiếng vang lên, tiếp theo, tất cả đều yên tĩnh.
Trì Mạch dập tắt điếu thuốc, nói với mấy người kia: “Được rồi, đi thôi”.
Có người nhổ nước bọt lên người đàn ông dưới đất, chửi: “Mẹ mày chứ! Ăn cây táo rào cây sung”.
Trì Mạch nhìn anh ta một cái, hung hăng đạp vào cẳng anh ta, người kia không kịp đề phòng, nhe răng trợn mắt quỳ xuống đất.
“Nó đã trả giá vì hành động của mình, mày không có tư cách sỉ nhục nó”.
Gương mặt đau đớn của người đàn ông gần như biến dạng, cắn răng nói: “Em sai rồi, anh Mạch”.
Đột nhiên sinh ra cảm giác buồn nôn không thể dằn xuống, Trì Mạch cảm thấy chán ghét nơi bẩn thỉu này.
Gọi điện cho Ngụy Thành Báo, đơn giản báo lại những chuyện vừa qua, rồi cho mấy người kia tự giải tán. Có người đề nghị uống rượu hát karaoke, anh không có hứng, một mình rời đi.
Anh men theo con đường nhỏ đi thẳng, trở về ngõ nhỏ đằng sau “Tuyệt sắc”, nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc, cả người trở nên nhẹ nhõm hơn. Dựa lên tường, châm điếu thuốc một lần nữa, từ từ hút.
Cửa sau của “Tuyệt sắc” mở ra, một hình dáng mảnh mai xách túi đồ đi ra ngoài. Trì Mạch vô thức đứng thẳng người, nhưng đợi anh nhìn rõ người tới lại có chút thất vọng.
“Anh ở đây làm gì?”. Như Phi ném túi rác đen vào trong lò thiêu, sau đó châm xăng đốt.
“Vừa làm xong việc, ra hít thở” Trì Mạch uể oải dựa vào tường, nhìn ánh lửa đỏ lực”.
Mùi máu tanh phảng phất trên người người đàn ông này, Như Phi nhìn anh một cái, không hỏi thêm một từ. Phụ nữ khu đèn đỏ, có thể giả vờ ngoan ngoãn, đóng vai phóng túng, nịnh nọt, nũng nịu, duy nhất không thể tò mò. Phải biết, tò mò hại chết con mèo.
Cô phủi bụi trên người, lấy điếu thuốc bên mép Trì Mạch hút một hơi, dựa vào tường, nói với người đàn ông bên cạnh: “Vị Hi hôm nay không đến”
“Thế à? Cô ấy sao vậy?”. Trì Mạch lại châm một điếu thuốc, hỏi có chút thờ ơ.
Như Phi tay kẹp điếu thuốc day day thái dương, “Em gọi điện nhưng di động cô ấy tắt máy. Có thể do cơ thể khó chịu, buổi sáng đã thấy sắc mặt cô ấy không tốt lắm”.
“Ừ” Trì Mạch gật đầu, nhả ra một vòng khói thuốc trong không khí, “Hôm nay có muốn đến chỗ anh không?”.
“Thôi, lần trước tiền anh đưa em vẫn chưa tiêu hết’’.
Trì Mạch không nói gì nữa, anh không phải là người đàn ông tốt. Anh chưa bao giờ dựa dẫm vào bất cứ người nào, cũng không muốn trở thành chỗ dựa cho bất cứ ai. Anh là một con thú phiêu bạt trong bóng đêm, chỉ hứng thú đối với sự tham lam của con người.
Tất cả mọi người bao gồm cả Vị Hi đều cho rằng anh và Như Phi là một đôi tình nhân thân mật. Nhưng chân tướng chỉ có tự họ biết, mỗi một lần đều là giao dịch tiền và dục vọng trần trụi.
Anh biết Như Phi không phải loại phụ nữ ấy, nhưng trừ điều này, anh không thể cho cô thứ khác. Nếu không có điều này, anh không biết nên làm thế nào để tiếp tục duy trì mối quan hệ ấy.
Đây chắc là phần vô tình nhất của người đàn ông, có thể tách rời giữa tình yêu và tình dục, còn có thể phân biệt một cách vô cùng rõ ràng.
Anh là một người đàn ông ích kỉ, nợ tiền bạc anh có thể trả. Nợ tình cảm, anh không muốn trả và cũng không trả nổi.
“Vậy thì thôi…” Trì Mạch dụi tắt điếu thuốc, chuẩn bị rời đi, “Như Phi. nếu một ngày nào đó, em không muốn tiếp tục, nhất định phải nói cho anh biết’’.
Như Phi nghiêng đầu nhìn anh, nhếch miệng cười, “Em không phải mấy người phụ nữ bé nhỏ bám anh không buông tay, anh không cần nhắc nhở em lần nữa. Còn anh, em nghe tin đồn, Ngụy Thành Báo đã biết người đập hỏng còi báo động hôm đó là anh”.
Trì Mạch có phần ngạc nhiên, sau đó cười lạnh một tiếng, “Đúng thật chẳng có tường nào không thông gió”.
Như Phi nhìn anh một cái, “Việc này không lớn cũng chẳng nhỏ, tóm lại, bản thân anh cẩn thận. Còn nữa, cảm ơn anh đã cứu Vị Hi”. Cô lại cười, giống như tự đối thoại, “Có điều câu này không nói cũng được”.
Di động Như Phi đột nhiên reo lên, cô cầm ra xem, một số lạ, có cảm giác quen thuộc. Đột nhiên cô nhớ ra, là Nguyễn Thiệu Nam.
Như Phi nghe máy xong, sắc mặt thay đổi, Trì Mạch đứng bên hỏi cô: “Sao vậy”.
“Vị Hi vào viện rồi, bây giờ em phải qua đó”.
Trì Mạch rút chìa khóa xe mô tô, “Lúc này rất khó gọi xe, anh đưa em đi”.
Khi họ tới phòng bệnh, Vị Hi vẫn chưa tỉnh, Nguyễn Thiệu Nam ngồi bên cạnh giường, nắm tay cô.
Trì Mạch nhìn thấy Nguyễn Thiệu Nam, bỗng chốc sững sờ, anh biết người đàn ông này là ai, kinh ngạc đến mức không thốt lên lời, không tùy tiện bước vào, lại không yên tâm về hai cô gái, liền đứng ở cửa.
Như Phi bước vào, không nói một lời, chỉ rút tay Vị Hi khỏi tay Nguyễn Thiệu Nam, đặt vào trong chăn.
Nguyễn Thiệu Nam im lặng, đứng một bên trầm mặc. Con cưng của ông trời lúc này lại giống như cậu học trò nhỏ làm chuyện sai trái.
Gương mặt Vị Hi còn trắng hơn cả ga trải giường, Như Phi đau lòng sờ mặt cô, quay mặt nhìn người đàn ông đang đứng bên giường, ánh mắt sáng quắc, “Anh Nguyễn, có phải anh nên giải thích một chút với tôi không?”.
“Chúng tôi đi biển, đột nhiên cô ấy phát bệnh, hít thuốc rồi vẫn không đỡ hơn. Tôi đưa cô ấy tới viện, bác sĩ nói đây không phải bệnh hen, là hội chứng tăng thông khí”.
“Hội chứng tăng thông khí?”
“Áp lực quá lớn, hoặc chịu kích động thần kinh dẫn tới một loại trìệu chứng rối loạn cưỡng chế ám ảnh[1] về hô hấp. Do hô hấp mạnh khiến hàm lượng khí cacbonic trong máu giảm xuống thấp, vì vậy mới phát bệnh, Trìệu chứng rất giống hen. Tuy rất đau, song… sẽ không đe dọa tính mạng”. Nguyễn Thiệu Nam lặp lại từng lời bác sĩ như con vẹt học nói.
[1] Rối loạn cưỡng chế ám ảnh: Tiếng Anh: Obsessive Compulsive Disorder -OCD, là một rối loạn tâm lí có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lí do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng, đây là một dạng trong nhóm bệnh hên quan trực tiếp đến stress. OCD được Tổ chức Y tế Thế giới xếp vào nhóm muời bệnh lí gây ra tàn phế nặng nề nhất trên toàn cầu. Bệnh còn có tên khác là rối loạn ám ảnh cưỡng bức.
Như Phi vô cùng bi phẫn, đau lòng nhìn người nằm trên giường, hất mặt lên, “Anh Nguyễn, có phiền không nếu nói chuyện riêng với anh vài câu?”.
Nguyễn Thiệu Nam hơi do dự. Như Phi quay sang nói với Trì Mạch đứng ở cửa, “Phiền anh chăm sóc cô ấy giúp em một lát’’. Rồi lại nói với Nguyễn Thiệu Nam đang có vẻ mặt nghi hoặc: “Khi anh chỉ quan tâm bận rộn tìm người nhà họ Lục báo thù, Lăng Lạc Xuyên chạy đến ức hiếp Vị Hi, là anh ấy giải vây cho Vị Hi. Anh ấy là bạn của chúng tôi, luôn rất quan tâm đến Vị Hi, Vị Hi cũng rất tín nhiệm anh ấy. Bây giờ tôi nhờ anh ấy chăm sóc Vị Hi, nếu Vị Hi mất một cọng tóc nào trong thời gian này, tôi để mặc anh xử lí. Đương nhiên, anh muốn nói chuyện ở đây cũng được, chỉ cần anh không sợ đánh thức cô ấy dậy”.
Nguyễn Thiệu Nam nói: “Không nghiêm trọng đến thế.” Lại nhìn Trì Mạch, rất lịch sự gật đầu với anh, “Cảm ơn sự quan tâm chăm sóc của anh dành cho Vị Hi từ trước đến nay, phiền anh rồi”.
Nguyễn Thiệu Nam cùng Như Phi ra ngoài. Trì Mạch ngồi xuống, thay họ trông coi người đang nằm trên giường.
Cô ngủ hình như không được sâu, lông mày nhíu lại như đang trong cơn ác mộng. Anh nhìn mũi cô nhăn lại. Anh tưởng cô sẽ khóc, ai ngờ, cô chỉ run rẩy, run rẩy từng cơn từng cơn, giống như bị thứ gì đáng sợ đuổi theo, cả người cuộn tròn, gương mặt co rúm, không có nước mắt, chỉ run rẩy.
Trì Mạch bị chấn động sâu sắc bởi tình cảnh trước mắt, anh thực không thể tưởng tượng nổi, rốt cuộc là nỗi sợ hãi như thế nào có thể khiến một người sợ tới mức này? Rốt cuộc trải qua chuyện gì có thể khiến một người đến trong giấc mơ cũng không dám khóc to?
Cô là một người con gái yếu đuối, nhưng cô mà anh từng thấy cho dù trong thời điểm khó khăn nhất cũng đều cứng cỏi kiêu hãnh, chưa từng thấy cô yếu ớt thế này.
Trời nổi gió, cửa sổ chưa đóng, gió cuốn rèm cửa bay phấp phới trong đêm khuya, giống như cánh chim nhỏ.
Trì Mạch nhìn người đang nằm trên giường, gương mặt nhợt nhạt, giống như đóa hoa ủ rũ. Anh khẽ nói: “Nguyễn Thiệu Nam, Lăng Lạc Xuyên… Trời ạ, rốt cuộc em có biết, mình đã chọc vào những người như thế nào hay không?”.
Khi Như Phi trở lại phòng bệnh, Trì Mạch đang đóng cửa sổ. Như Phi đặt đồ ăn đêm lên bàn, nhưng người trên giường tựa như mệt mỏi cực độ, hoàn toàn không có ý định tỉnh lại.
“Anh ta đi rồi?”. Trì Mạch hỏi.
Như Phi gật đầu, cả người tê liệt trên ghế, như trút được gánh nặng.
Trì Mạch nhìn cô, “Em không muốn nói gì với anh à?”.
Như Phi ngước mặt lên, “Em đói rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện nhé”
Hai người ngồi trên ban công ngoài phòng bệnh, uống bia, ăn cánh gà. Cả thành phố tĩnh mịch, thi thoảng có thể nghe thấy tiếng chim kêu trong đêm tối. Đêm lắng sâu, đèn Neon mập mò nơi xa, lúc này tiếng ầm ĩ của cõi trần xa xăm như vậy.
“Anh muốn biết gì?”. Như Phi gặm mấy cái cánh gà xong tinh thần tốt hơn nhiều.
“Nên nói là anh muốn xác định một vài điều. Anh biết trong số khách lần trước bọn em đắc tội ở ‘Tuyệt sắc’ có Nguyễn Thiệu Nam. Khi ấy anh ta đã lựa chọn Vị Hi, sau đó cô ấy liền làm… của anh ta…” Đáp án như nét vẽ sống động, Trì Mạch đột nhiên cảm thấy như không thể nói tiếp. Nhưng, vừa nãy ở trong phòng bệnh, người đàn ông đó thân mật như thế với cô, không khỏi khiến người khác nghĩ đến toàn bộ bức tranh.
Như Phi bật cười khanh khách, “Nếu sự việc chỉ như vậy thì đơn giản rồi. Giữa họ không phải như anh nghĩ”.
Nhìn vào ánh mắt nghi hoặc của người đàn ông này, Như Phi thở dài, “Những điều này đều là Vị Hi kể cho em khi còn ở trong cô nhi viện, câu chuyện ấy hơi dài, có lẽ nên bắt đầu từ thân thế của Vị Hi…”.
Tối hôm đó, Trì Mạch luôn trầm mặc uống rượu, cho dù trong lòng chấn động, kích động như dời sông lấp biển, anh cũng giấu chúng quá tốt. Anh không muốn bản thân biểu hiện quá kinh ngạc mà ảnh hưởng tới tâm trạng người kể.
“Lục Tử Tục không chỉ có một người con gái, mẹ Vị Hi là một trong số các tình nhân, được cưng chiều nhất của ông ta. Bà rất đẹp, anh nhìn Vị Hi thì biết. Vì vậy, sau khi vợ chính mất, ông ta liền chính thức cưới mẹ cô ấy, đưa hai mẹ con họ về nhà họ Lục. Nhưng đối với Vị Hi mà nói, đó mới là sự khởi đầu của cơn ác mộng. Lục Tử Tục không phải loại thiện nam tín nữ gì, ông ta nuôi dưỡng con trai con gái của mình trở thành những đứa súc vật bất nhân. Trên Vị Hi có hai anh trai, một chị gái. Mẹ Vị Hi tính tình nhu nhược, nên Vị Hi trở thành đồ chơi trút giận của bọn họ. Trẻ con thỉnh thoảng rất tàn nhẫn, anh có thể tưởng tượng, những năm đó, Vị Hi trải qua những ngày tháng như thế nào. Cho tới năm mười bốn tuổi, cô ấy đã gặp Nguyễn Thiệu Nam”.
Như Phi uống ngụm bia, nhìn ánh trăng trên bầu trời, “Không biết vì sao, từ lần đầu Nguyễn Thiệu Nam nhìn thấy Vị Hi liền rất thích cô ấy. Hai nhà họ Nguyễn – Lục vốn thân nhau mấy đời. Cách vài ngày anh ta lại đến thăm Vị Hi, chăm sóc, quan tâm, thỏa mãn mọi nguyện vọng của cô ấy, quả thật là cầu được ước thấy. Có sự che chở của anh ta, những ngày tháng sống trong nhà họ Lục của Vị Hi cũng tốt hơn rất nhiều, đó chắc là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất thời niên thiếu của cô ấy. Nhưng đáng tiếc, nó không dài”.
Trì Mạch nhíu mày, dự cảm được việc tiếp theo chắc sẽ không vui vẻ.
Quả nhiên, Như Phi thở dài, “Do mâu thuẫn lợi ích trên thương trường, cha của Nguyễn Thiệu Nam bị Lục Tử Tục dồn ép đến mức nhảy lầu từ tầng ba mươi xuống, máu thịt lẫn lộn. Còn anh ta và mẹ phải trốn sang Mỹ sống tạm bợ. Từ đó về sau, anh ta liền bặt vô âm tín. Sau đó không lâu, mẹ Vị Hi lại xảy ra chuyện. Người phụ nữ trước mặt người nhà họ Lục đến nói to cũng không dám ấy đã cắt cổ tay trên giường của chồng mình. Khi Lục Tử Tục phát hiện ra, giường đã đầy máu, xác đã cứng đờ. Sau tang lễ của mẹ, Vị Hi liền rời nhà họ Lục. Cô ấy hoàn toàn không là gì đối với nhà họ Lục, không ai quan tâm đến sự sống chết của cô ấy. Một mình Vị Hi lang thang trên đường, đứa trẻ mười mấy tuổi cả một tuần mới được người của tổ chức phúc lợi phát hiện ra, đưa vào cô nhi viện”.
Như Phi quay mặt nhìn người đàn ông bên cạnh vẫn luôn im lặng, “Vì vậy, bây giờ chắc anh đã rõ, Vị Hi từ khi mười bốn tuổi đã yêu Nguyễn Thiệu Nam, yêu tròn bảy năm. Khi bọn em ở cô nhi viện, em không hề biết tên của Nguyễn Thiệu Nam, sau khi họ trùng phùng, Vị Hi mới kể cho em. Lúc ấy em chỉ biết, trong lòng Vị Hi trước nay vẫn luôn có một người. Cô ấy nói chuyện với anh ta, mỉm cười với anh ta, một khoảng thời gian rất dài cô ấy đã sống trong kí ức của quá khứ, không muốn đi ra. Một năm ở bên anh ta, cô ấy xem như cả một thời thơ ấu. Thậm chí em từng nghi ngờ, cả thời thơ ấu của cô ấy thực ra đều ở bên Nguyễn Thiệu Nam, lưu lại trong pháo đài được đúc bằng kí ức và máu thịt của cô ấy. Cho dù anh ta đã không còn, cho dù khi gặp mặt, chờ đợi bọn họ chẳng qua cũng là hận thù khắc cốt ghi tâm, cô ấy cũng khó cắt bỏ, không thể rời đi…”
Người đàn ông kìm chế sự chấn động trong lòng, không nhịn được hỏi cô: “Anh ta ư? Anh ta có yêu cô ấy như vậy không?”.
Như Phi cười cười, “Điều này đến Vị Hi cũng không biết. Cô ấy thông minh như vậy còn không nhìn thấu anh ta, em càng không biết”.
Như Phi ngước mặt lên nhìn sao sáng lấp lánh trên bầu trời, “Anh có khi nào nghĩ, nếu người anh yêu nhất trên thế gian lại là người hận anh nhất trên thế gian thì anh nên làm thế nào?”.
Trì Mạch do dự một lát, rồi trả lời: “Tất cả mọi chuyện xảy ra năm đó không liên quan gì đến Vị Hi, thậm chí cô ấy chẳng được lợi gì trong đó, anh ta không có lí do để hận cô ấy”.
“Khi ấy em cũng nói với Vị Hi như vậy, nhưng Vị Hi nói với em, em quên rằng có một loại suy nghĩ vô cùng đáng sợ đó là giận cá chém thớt. Đối với việc nhà họ Lục hại Nguyễn Thiệu Nam nhà tan cửa nát mà nói, chỉ cần lí do cô ấy họ Lục đã đủ rồi”.
Trì Mạch trầm mặc, suy nghĩ của con người đặc biệt là suy nghĩ báo thù, có lúc thực sự lí trí không khống chế nổi, đây là sự thật.
“Vậy thì, vừa nãy em nói gì với anh ta? Kể cho anh ta Vị Hi yêu anh ta nhiều biết bao ư?”.
Như Phi phì cười, “Em điên sao? Em nói với anh ta nếu anh ta dám làm hại Vị Hi, em làm ma cũng không tha cho anh ta”.
“Anh ta trả lời thế nào?”.
Ánh mắt Như Phi nhìn nơi nào đó, đột nhiên trở nên sâu thẳm, “Anh ta nói cho dù phải khiến tất cả mọi người trên toàn thế giới này thành ma, anh ta cũng sẽ không để người khác làm hại cô ấy dù chỉ một chút”.
Trì Mạch sững lại trong giây lát, một lúc lâu sau cười lạnh lùng, “Đây gọi là gì?”.
“Em nghĩ… ”,Như Phi uống ngụm bia, “Đây là cách anh ta biểu đạt tình yêu của mình”.
Trì Mạch đột nhiêu hiểu ra, cười lạnh lẽo, “Hôm nay em cố ý đưa anh tới ư?”
Câu trả lời của cô vô cùng lạnh nhạt, “Là tự anh muốn đến, em chỉ thuận nước đấy thuyền’.
“Em sớm đã biết, đúng không?”.
“Đúng, em biết! Ngày đầu tiên ở cùng anh, em đã biết”. Như Phi quay mặt sang nhìn gương mặt nghiêng nghiêng tuấn tú của người đàn ông này, đó là sức quyến rũ khiến người ta vừa nhìn một cái liền không cách nào cự tuyệt mà sa vào.
“Vậy em còn lên giường với anh? Mạc Như Phi, em nghĩ gì đấy hả?”. Trì Mạch túm cánh tay Như Phi, ngón tay gần như bấm vào thịt cô.
Như Phi nhìn anh, ánh mắt lay động nóng rực như thiêu như đốt, “Vì em giống anh, vì biết mãi mãi không có được người mình yêu nên lưu luyến hơi thở của anh ấy, lưu luyến mùi vị của anh ấy, chỉ cần có thể vòng tay siết chặt, cho dù trong chớp mắt, cho dù chỉ là con thiêu thân lao vào lửa cũng tình nguyện thịt nát xương tan vì anh ấy”.
Ngón tay cô khẽ vuốt ve gương mặt anh, đường cong quyến rũ dán lên cơ thể đầy sinh lực của anh, hơi thở trêu ngươi vấn vít bên mũi anh, mang theo chút chua xót và quyến rũ chết người, “Em biết thứ gì trên người em khiến anh mê hoặc. Không sao, anh có thể cứ lợi dụng em, em biết sự đau khổ của anh, nỗi cô đơn của anh, khoảng trống trong trái tim anh, tất cả đau khổ và khó khăn ấy bản thân em cũng cảm nhận được từ anh”.
Trì Mạch túm tóc Như Phi, đôi mắt sắc bén lạnh lẽo đâm lên gương mặt cô, “Anh chẳng phải chính nhân quân tử gì, anh không bận tâm chuyện khiến em thương tích đầy mình, em thực sự xác định em không lưu tâm?”.
Hai cánh tay của Như Phi quấn lên cổ anh như hai con rắn, thì thầm, “Vâng, đối phương là anh, em sẽ không kiêng kị điều gì”.
Trì Mạch cười cười, ôm chặt cơ thể làm rung động lòng người trong vòng tay, xót xa nói: “Nhưng anh bận tâm!”