Anh ta ban đầu chỉ quan tâm đến thân phận tôi, còn anh lại muốn tìm niềm an ủi từ người phụ nữ khiếm khuyết không toàn vẹn là tôi. Hai người các anh, chỉ cần nghĩ đến thôi, tôi đã cảm thấy chán ghét…
Chưa tới tám giờ, Lăng Lạc Xuyên liền lái xe tới con đường tổ chim này, đợi Vị Hi xuống. Nhưng chờ mãi không thấy bóng người.
Đang định lên tìm cô thì thấy Vị Hi mặc quần áo ngủ, tay xách túi rác, đi dép lê, tóc rối bước xuống.
Anh chỉ coi như cô dậy muộn, bước nhanh tới, than phiền: “Anh nói mà, tiểu tổ tông à, mấy giờ rồi, sao em vẫn chưa thay quần áo?”.
Vị Hi quay mặt sang, trên trán nổi vài vết tím bầm, vẻ mặt mơ màng nhìn anh.
Lăng Lạc Xuyên lòng nặng trĩu, đây không phải lần đầu. Chỉ cần dính đến hoặc đụng phải chuyện liên quan đến Nguyễn Thiệu Nam, cô liền xuất hiện chứng mất kí ức có tính lựa chọn tạm thời. Thời gian mất kí ức lúc dài lúc ngắn, ngắn thì chỉ vài tiếng đồng hồ, dài lại cần vài ngày, thậm chí có lúc cả tuần. Nhưng thời gian này, ngoài Như Phi và Trì Mạch, cô chẳng quen ai. Những người khác và việc khác giống như bị cục tẩy trong não cô tự động tẩy sạch.
Anh vội vàng kéo cô lại, nhìn trán cô trước, còn may không bị thương nặng, lại giơ tay huơ huơ trước mặt cô, nói một cách căng thẳng: “Vị Hi, em đừng dọa anh. Tối qua chẳng phải vẫn tốt ư? Sao ngủ một giấc lại thành ra thế này?”.
Cô rút tay lại, dùng ngôn ngữ kí hiệu nói gì đó, nhưng dài quá, Lăng Lạc Xuyên không hiểu.
Vị Hi cúi đầu tìm quyển sổ nhỏ của mình mới phát hiện mình lại mặc đồ ngủ ra khỏi nhà, trên người không mang túi.
Lăng Lạc Xuyên nhíu mày nhìn cô, “Trong nhà không có người à? Chìa khóa của em đâu?”.
Vị Hi lúc này mới nhớ ra, hôm qua Như Phi và Trì Mạch hình như nói gì với cô, nhưng cô không nhớ một câu nào cả. Lúc này, trong nhà không có người, ngoài túi rác trên tay, cô không mang gì theo.
Lăng Lạc Xuyên thấy dáng vẻ cô vừa vội vã vừa lúng túng, không nhịn được thở dài, hỏi cô: “Vậy em còn nhớ anh không?”.
Vị Hi liếc anh, gật đầu.
Lăng Lạc Xuyên lúc này mới thở phào, thế này dễ hơn nhiều rồi.
Anh kéo cô lên xe, đầu tiên đưa cô tới cửa hàng thời trang, anh bảo cô đợi trong xe, tự mình xuống xe mua bừa một chiếc váy cho cô, lại bảo nhân viên cửa hàng lấy giày kết hợp cùng. Sau đó tới cửa hàng tổng hợp, mua cho cô nội y mới và đồ dùng tắm gội. Thấy hình như không còn thiếu gì nữa mới đưa cô về nơi mình ở, bảo cô đi thu xếp.
Lăng Lạc Xuyên thích náo nhiệt không thích sống ở ngoại ô nên đã mua biệt thự trong nội thành, nằm trong một khu vực yên tĩnh. Tuy không ở ngoại ô nhưng xanh hóa rất tốt. Khu vực nhỏ này trồng liễu, con đường nhỏ rải đá cuội còn đào hồ nhân tạo. Mỗi một căn biệt thự là một tòa nhà hai tầng, phong cách điền viên mô phỏng kiểu châu Âu, trước mặt là vườn hoa nhỏ, đẳng sau có một hòn đảo nhỏ nhân tạo. Vì vậy diện tích không lớn nhưng bán với giá trên trời.
Anh quen ở một mình, bình thường chỉ thuê người lau dọn theo giờ, cơm thì ăn ở ngoài, phần lớn thời gian anh cũng lăn lộn ở ngoài. Cho nên căn biệt thự hai tầng này chỉ có vài đồ gia dụng của Ý, dọn dẹp sạch sẽ sáng choang, nhưng không hề có chút hơi ấm khói lửa của con người.
Sau khi hai người vào nhà, anh liền đẩy Vị Hi vào phòng tắm tầng hai, rồi vứt đống đồ mua cho cô vào trong.
“Anh không biết cỡ của em, đều mua cỡ nhỏ nhất. Em thử xem, nếu không vừa, anh cầm đi đổi. Sữa tắm và dầu gội đều chưa mở, anh không biết bình thường em dùng sản phẩm bảo vệ da của hãng nào nên mua bừa một loại, em dùng tạm đi nhé. Tắm nhanh một chút, bây giờ anh đi gọi đồ ăn ngoài, lát nữa chúng ta ăn xong, còn có việc quan trọng”.
Anh kéo cửa nhà tắm lại, bắt đầu gọi điện.
Vị Hi đứng trong phòng tắm, ôm đống túi ngơ ngần, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, tất cả kí ức chỉ dừng lại ở buổi tối hôm qua, ở trang Lăng Lạc Xuyên đưa cô về nhà, rồi dừng lại tại đó.
Sau đấy hình như cô nhận một cuộc điện thoại. Là điện thoại của ai?
Cô quay người, nhìn bản thân trong gương. Trên trán có vết tím bầm, lấy tay xoa xoa, thấy đau.
Cô giống như bị lửa thiêu, lập tức rụt tay lại, ôm đống đồ đứng ngơ ngẩn trong phòng tắm. Phòng tắm không bật đèn, gương mặt nhợt nhạt trong gương như một âm hồn.
“Có phải em không biết dùng bình nước nóng không? Có cần anh giúp em bật không?”. Người đàn ông bên ngoài mãi không nghe thấy tiếng nước chảy, nghĩ cô ở trong chắc gặp khó khăn.
Vị Hi bình tĩnh trở lại, gõ hai cái lên bức tường bằng kính sau đó mở vòi nước trong bồn tắm. Lăng Lạc Xuyên nghe thấy tiếng nước chảy, anh cũng không tiện tiếp tục đợi ở đây nữa liền đi xuống lầu.
Vị Hi cởi quần áo ngủ, tắm nước nóng. Lau sạch người rồi mặc quần áo, cô phát hiện áo lót nhỏ hơn hai cỡ. Váy lại rất vừa, nhưng đằng sau lưng hơi trễ, lộ hết lưng. Không thể mặc áo lót, cũng may chiếc váy có phần đệm ngực phía trong, không mặc cũng không đến nỗi thấy hết. Giày rất vừa chân, nhưng… Vị Hi dùng tay đo gót giày, trời ai, tới mười hai phân, đi nó cô nghiêng ngả như cây liễu yếu ớt trước gió.
Cuối cùng tìm thấy một chiếc khăn lụa trong túi, Vị Hi sững sờ, xoa xoa vết sẹo dữ tợn trên cổ, trong lòng bất giác u ám.
Lịch sử của một người cũng giống như lịch sử của một đất nước, luôn có người giúp bạn ghi nhớ.
Đợi cô thu xếp ổn thỏa, khi xuống lầu, đồ ăn cũng được mang tới. Lăng Lạc Xuyên ngồi trên ghế sofa, ngẩng đầu lên nhìn, không đứng đắn mà huýt sáo một cái, mắt phượng xinh đẹp sáng ngời quan sát từ trên xuống dưới, liên tục lắc đầu.
“Sau này không mua đồ cho em nữa, hại anh không muốn mang em ra khỏi cửa”.
Nói xong liền kéo người qua, ấn xuống ngồi vào bàn, chỉ thức ăn trên bàn nói: “Mau ăn đi, chúng ta đã muộn rồi”.
Vị Hi bị anh thúc giục đến nỗi đầu óc mơ màng, ngồi trên ghế, dùng ngôn ngữ kí hiệu hỏi người đối diện, “Đi đâu?”.
Người đàn ông cực kì bận rộn, vừa nhìn cô vừa ăn cơm, vừa phải nói chuyện, “Đi rồi em sẽ biết, yên tâm, anh không bán nổi em đâu”.
Vị Hi ngồi trong văn phòng của bệnh viện, uống trà, hưởng gió mát. Lăng Lạc Xuyên cầm bệnh án của cô, đang thảo luận với vài chuyên gia về bệnh tình của cô. Khoa thần kinh, khoa chỉnh hình về da, khoa não, bác sĩ tâm lí, tất cả các tinh anh đều tập trung đầy đủ.
Cả buổi chiều, họ thảo luận một cách sục sôi ngất trời. Cuối cùng khi mặt trời sắp xuống núi, bước đầu đã xác định được phương án điều trị cho cô.
Lăng Lạc Xuyên bắt tay mấy vị chuyên gia, sau đó kéo người đang ngồi trên ghế sofa đi về phía cửa lớn.
Trên đường về nhà, anh vừa lái xe vừa nói: “Bác sĩ bảo họng em chỉ đứt một phần dây thần kinh thanh đới, nếu phẫu thuật tốt, tuy không thể hoàn toàn phục hồi giọng nói trước đây nhưng nói chuyện cơ bản không vấn đề gì”.
Vị Hi quay mặt sang một bên, chỉ nhìn ra ngoài cửa xe.
“Lại sao vậy? Có thể nói chuyện rồi, em không vui à?”.
Vị Hi nhìn anh, viết trên quyển sổ anh đưa, “Em không có tiền làm phẫu thuật”.
Lăng Lạc Xuyên nói: “Anh sẽ chịu trách nhiệm tất cả chi phí đến cùng, em không cần bận lòng, chỉ cần em tĩnh dưỡng cho tốt, phối hợp điều trị là được rồi”.
“Chi phí này không nhỏ, không công lao không nhận lộc, em không có lí do gì để cầm tiền của anh”.
Lăng Lạc Xuyên đập vào vô lăng một cái, có phần bực bội: “Coi như… anh đền bù cho em đi. Rốt cuộc khiến em thành ra như vậy, anh cũng có trách nhiệm”.
Vị Hi nhìn anh, viết: “Đây coi là lời xin lỗi?”.
Lăng Lạc Xuyên nhíu mày, lắc đầu cười nhạt: “Anh chưa từng xin lỗi bất cứ ai, anh cũng không cho rằng mình sai. Bọn anh đào bẫy nhưng đường là tự em đi, em trách ai? Nếu em cho rằng thời gian qua anh đang chuộc tội, vậy em có phần ngây thơ đến buồn cười. Anh là người có thù tất báo, có ơn không đền, đừng nói đến chuyện chuộc tội với ai. Anh cũng không thương hại em, người đáng thương hơn em trên thế giới này rất nhiều, anh không phải nhà từ thiện. Anh muốn chữa khỏi cho em, chẳng qua là nghĩ chúng ta quen biết nhau, bây giờ em như vậy, anh nhìn không đành lòng. Em đừng nghĩ quá nhiều”.
Lời vừa thốt ra, Lăng Lạc Xuyên liền hối hận. Trong lòng thầm mắng bản thân bình thường quen ngang ngược, chưa nghĩ kĩ đã nói lung tung. Cô lại là người sắc bén kiêu hãnh, nghe vậy chắc chắn sẽ thấy khó chịu.
Ai ngờ người phụ nữ bé nhỏ bên cạnh lại cười nhạt, cúi đầu viết mạch lạc trên giấy: “Không đành lòng? Khi hai người các anh một trắng một đen hát đôi ở “Tuyệt sắc”, anh đành lòng; khi anh nghĩa khí hào hiệp, nói dối ở trường học, anh đành lòng; khi hai đứa trẻ nhà họ Lục bị người ta vứt thi thể ở đầu đường, anh đành lòng; anh ta mượn dao giết người, đẩy tôi vào chỗ chết, anh đành lòng; các anh một kẻ giậu đổ bìm leo, một kẻ thấy chết không cứu, khi người khác sống đi chết lại, hai người đắc ý nâng li chúc mừng, những điều này anh đều làm được. Bây giờ mới “không đành lòng”? Lăng thiếu gia, anh không cảm thấy hơi muộn rồi ư? Các người có thể nói mình không sai, thắng làm vua thua làm giặc, một ngày các người không thất bại thì có thể luôn kiêu ngạo lạnh lùng như vậy. Nhưng các người là đàn ông, là nhân vật lớn, có thể hô phong hoán vũ, lại lấy một người phụ nữ làm đệm lưng cho mình, giẫm lên máu thịt cô ta, các người ngủ nổi không?”.
Vị Hi nhìn tay mình đang run run, cô cố gắng kiềm chế, viết tiếp: “Tôi hiểu, các người là thương nhân, sẽ không vô duyên vô cớ đem lại lợi ích cho kẻ khác. Anh ta ban đầu chỉ quan tâm đến thân phận tôi, còn anh lại muốn tìm niềm an ủi từ người phụ nữ khiếm khuyết không toàn vẹn là tôi. Lăng Lạc Xuyên, đừng cho rằng tiêu vài đồng tiền là có thể mua lại được lương tâm anh đánh mất. So với thông cảm, thông cảm giả tạo còn khiến người ta khinh bỉ hơn. Nếu nói Nguyễn Thiệu Nam là kẻ tiểu nhân thực sự khéo ngụy trang, vậy anh càng giống ngụy quân tử đạo mạo nghiêm trang. Hai người các anh, chỉ cần nghĩ đến thôi, tôi đã cảm thấy chán ghét…”.
Lăng Lạc Xuyên dừng xe bên dải phân cách đường cao tốc, nhìn hết từng từ từng câu, từng câu như roi quất, từng chữ như âm vang. Cô hận không thể biến từ ngữ thành con dao, từng nhát, từng nhát róc sống anh.
Anh đọc xong, vo nát, xé tan tờ giấy đầy chữ, vứt từng mảnh như hoa tuyết ra ngoài cửa xe, sau đó dưới ánh nắng gay gắt, trên đường cao tốc, anh nói với người phụ nữ đang đi đôi giày cao gót mười hai phân, yếu đuối đến mức không thể tùy tiện xuống tay, khiến anh hận không thể bóp chết ngay lập tức ngồi bên cạnh: “Xuống xe!”.