Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 57 - Tôi Chính Là Không Đi, Anh Tới Đánh Tôi Đi

trước
tiếp

Editor: May

Nghe được anh mở miệng tôn quý ra, các phóng viên sửng sốt khoảng nửa phút mới phản ứng kịp, sau đó vỗ vỗ ngực bảo đảm: “Thi đại thiếu yên tâm! Chúng tôi đảm bảo ngày mai người phụ nữ của ngài sẽ trở thành người đẹp nhất thành Đô!”

“Ừ, rất tốt.”

Phóng viên 1: “Thi đại thiếu, làm phiền ngài cho một tấm chính diện.”

“Được.”

Phóng viên 2: “Thi đại thiếu, có thể cười một chút không.”

“Có thể.”

Phóng viên 3: “Thi đại thiếu, tôi có thể xin anh một yêu cầu vô lý không, xin anh cởi thêm một nút áo sơ mi nữa ….”

“Không thành vấn đề.”

Phóng viên 4: “Xin hỏi Thi đại thiếu, tên của người phụ nữ ngài là gì, nhũ danh là gì, nick name là gì?”

“Tên Thẩm Chanh, nhũ danh Chanh Tử, nick name bảo bối.”

Vẻ mặt Thẩm Chanh không còn gì để nói:….

Đây đều là những thứ quỷ gì? Sao cô không nhớ rõ cô có một nick name gọi là bảo bối?!

Cuối cùng, ở trước mặt tất cả các tạp chí lớn, Thi Vực hờ hững thu hồi súng lục chống đỡ ở trên đầu Hà Duệ.

Nhẹ thở ra khí nóng ở trên họng súng, mới chậm rãi rút viên đạn ra.

Động tác ưu nhã lại tôn quý này, khiến cho một đám phóng viên phía sau dồn phía trước chụp hình, sợ để lỡ cơ hội không thể chụp được một mặt mê người hoãn mỹ nhất của anh.

Nguy hiểm vừa mới giải trừ, Hà Duệ liền khẩn cấp nâng Hạ An An dậy, liếc mắt nhìn mặt đã sưng lên của cô, tức giận xông đỏ ánh mắt của anh, không kiềm chế được cuộn chặt nắm tay.

Bắt giữ được hành động của anh ta, Thi Vực nhẹ nhàng mở miệng: “Sao, muốn động thủ?”

Tư thế không ai bì nổi này, ngả ngớn lại cực kỳ khinh cuồng.

Hà Duệ vô cùng khắc chế chính mình để cảm xúc không phải bị mất không chế, gần như nghiến răng nghiến lợi nói hai chữ, “Không, dám ….”

Anh ta đương nhiên không dám!

Ở Đế Cảnh, anh ta cũng chỉ là dựa vào chú ruột của mình, mới nắm giữ được 0,5% cổ phần mà thôi.

Mà 0,5% cổ phần của anh ta đối với Thi Vực mà nói, chỉ là muốn hoặc không muốn, một câu của Thi Vực anh, có thể khiến Hà Duệ cút khỏi Đế Cảnh.

Đương nhiên Hà Duệ vô cùng rõ ràng điểm này, nếu không sao lại có thể trơ mắt nhìn phụ nữ của mình chịu khuất nhục nhưng lại không đánh trả.

“Không dám liền mang theo người của anh cút khỏi tầm mắt của tôi.”

Giọng nói không hờn không giận của Thi Vực, lại mang theo một cổ khí tràng cường đại.

“An An, chúng ta đi ….”

Hà Duệ dắt tay Hạ An An, đang muốn rời đi, lại bị mấy người cảnh sát đột nhiên xuất hiện ở hôn lễ hiện trường chặn đường.

“Cảnh sát chúng tôi nhận được thông báo, có người tụ tập ở nơi này phá đám hôn lễ người khác, hai người các người, xin theo chúng tôi về cục cảnh sát hỗ trợ điều tra.”

Cạch….

Còng tay lạnh như băng khóa Hạ An An và Hà Duệ lại với nhau.

Trên mặt sưng lên giống như bánh bao của Hạ An An, ngoại trừ hoảng sợ thì không còn gì khác.

Hôm nay, cô ta xem như đã bị hủy hết rồi.

“Anh, anh, còn anh nữa, đều theo chúng tôi trở về ghi khẩu cung!”

“Những người còn lại đừng xem náo nhiệt nữa, giải tán đi!”

Mấy người vệ sĩ còn đang quỳ trên mặt đất, tất cả đều bị cảnh sát còng tay lại mang lên xe cảnh sát.

Thẩm Chanh uốn cong khóe môi, cười đến xinh đẹp.

Cảnh sát chú ý tới cô, lập tức đưa tay chỉ hướng cô, “Cô cũng tới đây, theo chúng tôi trở về hỗ trợ điều tra!”

Nụ cười cứng đờ, vẻ mặt Thẩm Chanh vô tội, “Tôi không có phạm tội nha, tôi không đi.”

Sắc mặt cảnh sát cứng đờ, trầm giọng nói: “Phạm tội hay không, không phải cô nói là được, nhanh lên, đừng lằng nhằng!”

Thẩm Chanh lùi về phía sau một bước, vô tội mới vừa rồi đã không còn tồn tại, chớp mắt đổi thành bộ dạng chính là không đi, anh tới đánh tôi đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.