Editor: May
Thi Vực đi ra từ phòng khách, đưa tay sửa sang lại cổ áo sơ mi một chút, động tác ngẫu nhiên, lười biếng lại gợi cảm.
Điềm Tâm rất vui vẻ đi theo ở phía sau, mắt thấy chủ nhân muốn lên xe, vội vàng chạy vội tiến lên, giống như nịnh nọt cọ xát ở trên đùi anh vài cái.
“Cút ngay.”
Đối đãi với con chó không biết sống chết này, thái độ Thi Vực lạnh lùng tới cực điểm.
“Gâu!”
Điềm Tâm uất ức gâu một tiếng với anh.
Ánh mắt Thi Vực lạnh như hàn đàm, một ánh mắt sắc bén bắn tới, Điềm Tâm ngoan ngoãn ngậm miệng.
Bọn người hầu nơi xa nhìn thấy Thi Vực muốn ra khỏi cửa, liền cầm chuyển phát nhanh bước nhanh đi về phía anh.
“Gâu…. – ”
Vừa mới tới gần, Điềm Tâm liền sủa một tiếng về phía bọn họ.
Cặp mắt lõm sâu kia mang theo mục đích, giống như là có hứng thú với đồ trên tay bọn họ.
Bọn người hầu cảnh giác lui về phía sau, “Điềm Tâm ngoan, đừng làm rộn.”
Trấn an con chó hung mãnh này, chỉ còn cách duy nhất chính là vuốt thuận theo lông của nó, nhưng mà không nhất định sẽ có công hiệu.
“Grừ grừ!”
Quả nhiên, Điềm Tâm cũng không phải là con chó dễ chọc, bày làm ra một bộ dáng muốn gây sự.
Không biết ai trong đám người hầu lấy can đảm, lớn tiếng nói một câu, “Thiếu gia, chuyển phát nhanh của ngài.”
Thi Vực đã ngồi vào trong xe, nghe được tiếng nói này, ánh mắt âm trầm rơi lên tay bọn họ.
“Vật gì?”
Trong môi mỏng tràn ra giọng nói không mang theo một chút nhiệt độ, giống như có thể đông cứng người khác.
“Đây, đây là ….” Người hầu ấp úng hơn một lúc lâu, nhưng lại không dám nói cho Thi Vực biết đây là vật gì.
Lúc trước đồ gửi vào trong biệt thự, ngoại trừ một chút quà tặng quan chức cao cấp đưa tới vì nịnh bợ, gần như rất ít lại có vật gì khác.
Cho nên Thi Vực đã phân phó, hễ là những vật kia, từ chối ký nhận toàn bộ, trả lại nguyên vẹn.
Cho nên bọn người hầu đã dưỡng thành một thói quen, mỗi lần trước khi ký nhận chuyển phát nhanh đều sẽ mở ra nhìn trước.
Nhưng hôm nay vật này ghi chú đến rõ ràng như vậy, đều là một chút đồ dùng tình thú, bọn họ nào dám mở ra xem.
“Hả?”
Không đợi được câu trả lời, giọng nói Thi Vực mơ hồ có chút lạnh lẽo.
“Thiếu gia, ngài vẫn là tự mình xem đi ….”
Bọn người hầu lấy can đảm tiến lên trước, cúi đầu đưa đồ trong tay lên trước.
Thi Vực không tiếp, ánh mắt sắc bén xẹt qua trên hóa đơn chuyển phát nhanh, dần dần làm lạnh.
Sau khi tiếp xúc đến sát khí hiện ra ở trong ánh mắt kia, bọn người hầu bỗng cảm thấy hô hấp có chút không thuận lợi trót lọt.
“Điềm Tâm.”
Giọng nói giống như đế vương không cho người khác kháng cự, khiến một con chó cũng ý thức được nguy hiểm tồn tại.
“Gâu ….”
Điềm Tâm dùng tiếng kêu đáp lại, sau đó ngoan ngoãn ngồi yên ở trước cửa xe của anh, đong đưa cái đuôi, trơ mắt nhìn anh.
Thi Vực nhẹ híp mắt lạnh, môi mỏng khẽ động một chút, “Xé!”
Điềm Tâm như là nghe hiểu lời của anh, ánh mắt sâu và đen bắt đầu tỏa sáng.
Đột nhiên, nó đứng lên!
Rung rung thật thể béo tốt, móng vuốt cào trên mặt đất một cái, làm bộ nhào về phía đám người hầu…. –
Bọn người hầu cho rằng Thi Vực bảo nó xé người, sợ tới mức tay run lên, món đồ xoạch một tiếng rơi trên mặt đất.
“Gâu …. Hú!”
Điềm Tâm nhảy lên phía trước, dùng hàm răng sắc bén cắn cái hộp kéo mạnh, băng dán đứt gãy, cái hộp vỡ ra, bao cao su rải tác tứ tung ….
Bọn người hầu bị động tác của nó hoảng sợ đến toát mồ hôi lạnh, may mắn không phải xé mình, nếu không chỉ sợ là hài cốt không còn nha.
“Gâu gâu!”
Điềm Tâm nhào về phía một cái hộp khác, dùng móng vuốt ấn chặt, hung hăng khẽ cắn, cái hộp bị xé thành hai nửa.
Nội y sexy khiến người ta đỏ mặt liền rơi ở khắp nơi, Điềm Tâm thấy, dùng hàm răng sắc bén cắn kéo.
Rất nhanh, những nội y sexy đắt tiền kia đã bị nó phá tan thành từng mảnh.