Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 124 - Sao Có Chút Phụ Nữ?

trước
tiếp

Editor: May

Nhưng điện thoại rơi xuống đất, không những không có bị rơi hư, ngược lại còn vang lên vào lúc này.

Thi Vực nhẹ liếc mắt nhìn điện thoại trên sàn nhà, không có phản ứng.

Bộ dạng từ chối cho ý kiến này, giống như là một người đứng ngoài cuộc không quan tâm.

Về phần là ai gọi điện thoại tới, hoàn toàn không để trong lòng.

Thẩm Chanh giống như dự liệu được anh sẽ là phản ứng này, cho nên càng sẽ không để ý điện thoại ở trên mặt đất.

Huống hồ, mới vừa rồi còn là cô ném điện thoại ra.

Cô xê dịch thân thể về phía bên cạnh, duy trì vị trí cách Thi Vực khoảng nửa mét.

Quay mặt đi, không nhìn người đàn ông bên cạnh, cũng không nhìn điện thoại ở trên mặt đất.

Điện thoại cứ không ngừng vang lên, chấn động như vậy.

Đối phương dường như không có ý định cắt đứt, gọi một cuộc lại một cuộc.

Nếu không phải có chuyện gì gấp, ai dám liều chết quấy rầy Thi Vực lâu như vậy?

Thẩm Chanh thoáng nhíu mày, như là nghe không nổi nữa, thoáng xoay người xuống từ trên giường, đi chân trần qua, khom người nhặt điện thoại trên sàn nhà lên.

Liếc mắt nhìn hiển thị cuộc gọi đến, chân mày cô càng nhíu chặt hơn.

6?

Kì quái, đây là số quỷ gì ….

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua màn hình, nhận điện thoại, ấn phím rãnh tay.

“Ông chủ, đã dẫn người tới, ngài có muốn gặp mặt ông ta không?” Là giọng nói của Tôn Nham.

“….” Thẩm Chanh không nói gì.

Bởi vì từng tiếp xúc với Tôn Nham mấy lần, cô nghe ra được giọng của anh.

“Ông chủ?” Đợi không được câu trả lời, Tôn Nham thử gọi một tiếng.

“Ừ!” Thẩm Chanh nín thở, cố gắng hết mức khiến giọng nói của mình nghe thô cuồng một chút.

Người phụ nữ có thể kiêu ngạo, hỗn xược, lại cố tình gây sự như vậy ở trước mặt Thi Vực, Thẩm Chanh tuyệt đối là người đầu tiên từ trước tới nay.

Đã từng có người chạm qua điện thoại của Thi Vực, hôm sau tay liền bị đánh tàn.

Còn có hacker muốn đánh cắp tư liệu từ điện thoại di động của anh, ba ngày sau, tay tên hacker đó cũng bị đánh cho tàn phế rồi.

Nhưng hôm nay, điện thoại của Thi Vực lại để cho một người phụ nữ ném đi!

Nếu chuyện này truyền ra ngoài, sợ rằng sẽ oanh động toàn thành.

“Ông chủ, hiện tại tôi đã ở bên ngoài dinh thự, có cần dẫn ông ta đi vào gặp mặt ngài không?” Tôn Nham lần nữa xin chỉ thị.

“Ừ, mang vào.” Tiếp xúc với Thi Vực một thời gian dài, Thẩm Chanh tự nhiên cũng biết rõ phương thức nói chuyện của Thi Vực.

Anh tích chữ như vàng, có thể ít nói một chữ, tuyệt sẽ không nhiều lời nửa chữ.

“Vâng, ông chủ.”

Tôn Nham cúp điện thoại, thả điện thoại di động lại trên bục lái xe.

Nhíu nhíu mày, có chút nghi hoặc.

Cảm giác hôm nay ông chủ có chỗ nào đó không đúng, không biết là tiếng nói, hay là giọng điệu nói chuyện.

Sao có chút phụ nữ?

Khụ!

Chẳng lẽ là gần đây mệt mỏi nên sinh ra nghe nhầm?

Tôn Nham lắc lắc đầu, mở cửa xe xuống xe, tiến lên chào hỏi với an ninh giữ cửa, cửa chính liền chậm rãi hé mở.

Anh về đến trên xe một lần nữa, khởi động xe, lái xe vào.

Vòng qua mấy khúc quanh ở trong dinh thự, xe ngừng ở bãi đổ xe dưới đất.

Xuống xe, Tôn Nham liếc mắt ra hiệu với thủ hạ, thủ hạ biết ý.

Mở cóp sau của xe, mang từ bên trong ra một tên đàn ông bị trói gô.

Người đàn ông này không phải ai khác, chính là Thái Toàn mà Tôn Nham ép buộc tới từ thôn Hoa Đào.

Bởi vì Thi Vực không có ở thành Đô, hơn nữa có thể sẽ ở lại thành Giang một thời gian ngắn, Tôn Nham đành phải tạm thời đổi ý, mang Thái Toàn đến thành Giang gặp anh.

“Dẫn ông ta đi gặp ông chủ.”

Tôn Nham ra lệnh một tiếng, thủ hạ kiền hợp sức kéo Thái Toàn ra khỏi bãi đổ xe.

Tay chân Thái Toàn bị trói, trong miệng còn bị chận một món đồ, đừng nói là phản kháng, dù muốn kêu cứu cũng không phát ra được chút âm thanh nào, chỉ có thể mặc người ức hiếp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.