Editor: May
Thi Mị biết Thi Khả Nhi là đang cố ý ăn vạ, vì vậy liền không quan tâm cô, trực tiếp mở cửa xe ngồi vào trong xe, buộc dây an toàn rồi mới quay đầu nhìn cô một cái, lạnh lùng mở miệng: “Không đi?”
“Đi không nổi.” Thi Khả Nhi còn ngồi xổm trên mặt đất, không có ý định muốn đứng dậy.
“Vậy chừng nào em có thể đi lại gọi điện thoại cho anh.” Thi Mị nói xong, khởi động xe.
“À.” Thi Khả Nhi lạnh nhạt đáp lại một tiếng, sau đó liền không có sau đó ….
Thi Mị thật sự lái xe ra ngoài, chỉ là lúc anh lái ra khoảng 500m xa, liền quẹo xe trở về.
Lần này anh trực tiếp dừng xe ở trước mặt Thi Khả Nhi, dựa cánh tay vào trên cửa kính xe, mắt nhìn xuống cô từ trên cao: “Hỏi lại em lần nữa, có đi hay không.”
Rõ ràng là một câu hỏi, nhưng lúc nói ra từ trong miệng của anh lại như là đang tự thuật một loại chuyện không liên quan đến mình.
Lạnh nhạt như vậy.
Thi Khả Nhi nghiêng mặt qua một bên không để ý tới anh.
Ở trước mặt người ngoài, cô là một đại luật sư cao ngạo thanh cao, hiếm khi có một mặt tính trẻ con như vậy.
Nhưng mỗi lần ở trước mặt Thi Mị, cô liền dỡ xuống ngụy trang của mình, biểu hiện bộ dáng nhu nhược nhất của mình ở trước mặt anh.
Cuối cùng vẫn là Thi Mị thua, anh bước xuống từ trên xe, lạnh giọng nói một câu “Phiền toái”, liền tiến lên một phát bế Thi Khả Nhi ngồi xổm trên mặt đất lên.
Vừa bị anh bế lên, Thi Khả Nhi liền vươn tay ôm cổ của anh, sau đó cười xấu xa: “Sự thật chứng minh anh đây là rất quan tâm em.”
Thi Mị không nói gì, lạnh mặt ôm cô đến bên cạnh xe, đưa tay mở cửa xe, không khách khí nhét cô vào chỗ ngồi phía sau.
Bịch một tiếng, cửa xe bị anh đóng mạnh lại.
Trên đường lái xe trở về thành phố, Thi Khả Nhi lại ngủ một giấc, sau khi tỉnh ngủ, xe đã dừng ở dưới lầu nhà cô.
Cô cầm túi xách xuống xe, cởi mở sảng khoái phất tay với Thi Mị, “Anh, ngủ ngon!”
Thi Mị ừ một tiếng, đổi đầu xe ngay tại chỗ.
Nhìn xe của anh dần dần đi xa, dung nhập vào trong dòng xe cộ, Thi Khả Nhi mới chậm rãi giương khóe môi lên.
Trên sách từng nói, chuyện lãng mạn nhất không phải nói anh yêu em, cũng không phải nghe anh nói anh yêu em, mà là có thể ở cùng nhau trải qua vô số đêm, cho đến già cũng không chia xa.
*
Sáng ngày hôm sau, Thi Khả Nhi quang vinh đăng lên trên đầu tạp chí tuần san lớn
Tựa đề trang đầu hoặc là « Thi Khả Nhi – Tiểu thư nhà họ Thi cũng chẳng phải con ruột, thân phận chân thật có thể càng cường đại hơn » , hoặc là « Đại luật sư Thi Khả Nhi công khai tình yêu với anh trai Thi Mị, thì ra là anh em không có quan hệ máu mủ» .
“Sư phụ, chị nói sao những thứ truyền thông này lại thất đức như vậy chứ? Loại này tin tức giả này, lại có thể lấy ra đăng trang đầu!” Ngụy Thâm Thâm tức giận bất bình vo báo chí thành một đoàn ném vào trong thùng rác, nói: “Sư phụ, nếu không chúng ta thu thập chứng cớ khởi tố những người thường có hành vi không đạo đức này, kiện bọn họ.”
Đổi ngược lại, Thi Khả Nhi liền có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, cô lấy từ trong ngăn kéo ra một phần văn kiện, vừa lật xem vừa nói: “Bọn họ viết như thế nào là chuyện của bọn họ, không có quan hệ gì với chúng ta, chúng ta chỉ cần làm tốt bổn phận công việc là được rồi.”
“Nhưng những người kia thật không có tiết tháo, nói sư phụ không phải con cháu ruột nhà họ Thi thì thôi, vậy mà còn nói chị và anh của chị ở cùng nhau!” Ngụy Thâm Thâm vẫn có chút tức giận.
Thi Khả Nhi ngẩng đầu hờ hững liếc cô ấy một cái, đưa một bản tài liệu cho cô ấy, “Cầm lấy đi sao chép hai phần, buổi chiều lên toà cần dùng.”
“Sư phụ ….” Ngụy Thâm Thâm còn muốn nói điều gì, nhưng khi vừa tiếp xúc đến ánh mắt của Thi Khả Nhi, liền thức thời ngậm miệng, nhận tư liệu đáp lại một tiếng, “Đã biết.”