Editor: May
“Vậy thì không còn gì tốt hơn rồi.”
Thi Khả Nhi nói xong, cởi bỏ giày cắm ở trên nắp cống ra, định rút gót giày mắc kẹt ra, rồi mang giày vào, nhưng không ngờ vừa mới dùng lực, gót giầy liền “cạch” một tiếng, gãy đứt.
Sau khi đào hố chôn mình, cô lại cảm nhận được cái gì gọi là nhà dột gặp mưa cả đêm.
Cô nhíu mày, tiện tay ném giày bị hỏng đi, nhân tiện cởi một chiếc giày khác, đi chân trần.
“Đi thôi.”
Thi Khả Nhi rất tùy ý, dù cho không mang giày, cũng là cực kỳ tự tại.
Cô không có tính tình đại tiểu thư nên có, cũng không có chú trọng như tiểu thư khuê các nên có.
Thi Mị cau mày liếc mắt nhìn chân trần của cô, làn da trắng nõn, vừa trơn lại non.
Đột nhiên nhớ tới trước đây rất lâu, cô quấn anh ngoan cố để anh mang cô đi vùng ngoại ô bắt cá.
Khi đó cô mười hai tuổi, vừa học trung học năm nhất, so với bạn cùng lứa tuổi, cô ngây thơ hơn rất nhiều.
Lúc đầu anh cự tuyệt, bởi vì cho tới bây giờ ở trong thế giới của anh cũng sẽ không có loại trò chơi nhàm chán này, nhưng cuối cùng không lay chuyển được cô, anh vẫn là đồng ý yêu cầu của cô.
Cô ba tuổi liền biết bơi nhưng vẫn giả bộ như không biết bơi, khi nhìn thấy suối cố ý giả bộ như rất sợ hãi, sau đó cả người giống như gấu bông treo ở trên người anh, bảo anh ôm cô xuống nước bắt cá.
Cô chính là một tiểu công chúa kiêu ngạo, lúc anh bắt được cá, cô sẽ hưng phấn hô “Anh tuyệt quá!” Khi anh lở tay, cô sẽ vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên phàn nàn “Anh chẳng hề lợi hại chút nào.”
Anh nuông chiều cô, dung túng cô, mặc kệ cô nói gì anh đều nghe theo, cô ngại nước cạn cá quá ít, vì vậy anh ôm cô đi về phía nước sâu.
Kết quả đến chỗ nước sâu, cô lại cố ý buông tay rơi vào nước, ở trong nước rất ấm ức rất lâu sau cũng không đứng dậy, khiến anh lo lắng không thôi.
Cuối cùng vẫn là anh chui vào nước bế cô nhóc đang ngồi ở trên tảng đá dưới nước kéo ra khỏi mặt nước.
Sau khi lên bờ anh vẫn luôn không để ý tới cô, cô liền ôm anh không buông, cùng anh lăn đến trên mặt đất, sau đó cô sẽ sử dụng chân nhỏ của cô làm loạn ở trên người anh, còn cố gắng duỗi lên mặt anh.
Lúc ấy anh bắt lấy hai chân của cô, rất nghiêm túc cảnh cáo cô: “Về sau còn dám lộ chân ở trước mặt anh, anh liền không khách sáo với cô nữa.”
Cô cũng nhớ kỹ lời của anh, hơn mười năm sau, cô cũng không có giở trò ngang ngược với anh lần nào nữa, sau đó anh rời đi, cô cũng không có cơ hội lộ chân cho anh thấy nữa.
Thi Mị chậm rãi dựng thẳng lên mày kiếm, ánh mắt vốn âm u bởi vì nhuộm lên ký ức mà trở nên ấm áp, như là ẩn chứa đầy nhu tình.
Anh đi về phía Thi Khả Nhi, ngồi xổm xuống ở trước mặt cô.
“Đi lên.”
Giọng nói của anh giống như rất trầm thấp, nhưng so với vừa rồi, lại nhu hòa hơn rất nhiều.
“Gì?”
Thi Khả Nhi rõ ràng có thể hiểu được ý tứ của anh, nhưng vẫn không nhịn được hỏi thêm một câu.
“Anh cõng em.” Anh nói.
Không có không kiên nhẫn, không có chán ghét, giống như là kéo dài tính nhẫn nại vô tận.
Giờ khắc này, trái tim Thi Khả Nhi ấm áp, cô cảm thấy trong hơn hai mươi năm đã qua, chưa bao giờ vui vẻ, thỏa mãn giống như lúc này vậy.
Giống như tất cả đều không quan trọng, mặc kệ là tiền tài, danh lợi, địa vị, vinh quang, hay là lợi ích của cô, đều xa xa không sánh bằng một phần tình cảm nhìn như rất bình thản, nhưng lại làm cho người ta khắc cốt ghi tâm này.
Cô rất may mắn, may mắn năm đó mình được cha mẹ ruột đưa đi, may mắn được nhà họ Thi nhận nuôi, may mắn có anh ở bên người, may mắn có thể trở thành người trên đầu quả tim của anh.