Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!

Q.4 - Chương 92 - Quyết Định Của Hoàng Phủ Hoài Hàn

trước
tiếp

Mang theo tâm trạng phức tạp, nàng giục ngựa đi về Nam Nhạc. Băng Tâm không yên lòng, tự mình hộ tống, biết Nam Cung Cẩm tới đây để mai táng Quân Tử Mạch, Mộng Trầm Tịch và Phượng Ca cũng không nhịn được mà đỏ cả vành mắt.

Các nàng cũng không quen biết với Quân Tử Mạch, nhưng vẫn ấn tượng về cô gái thiện lương đáng yêu đó,1cho nên cũng không nhịn được mà thương tâm rơi lệ.

Họ cùng tiễn Nam Cung Cẩm cho đến tận lúc rời khỏi phạm vi Tây Võ, còn đi thêm một đoạn đường nữa, mấy người Băng Tâm mới dừng lại: “Chủ nhân, tình hình hiện nay rất căng thẳng, chiến sự cũng rất căng thẳng, ngài ngàn vạn lần phải chú ý an toàn!”

Nam Cung Cẩm cười cười tự giễu,8nói với ba người các nàng: “Bằng Tâm, cô không phát hiện ra điều gì sao? Người tốt thường sống không lâu. Lăng Viễn Sơn là như thế, Dung Nhi cũng thế. Còn có Thiển Ức, bọn họ đều là người thiện lương, cho nên không tồn tại được ở trên đời. Tai họa tự nhiên lại có thể gieo hại ngàn năm, cũng giống như Hoàng Phủ Hoài Hàn,2giống như ta. Cho nên ta sẽ không có việc gì, các ngươi đại khái có thể yên tâm!”

“Chủ nhân, ngài là người tốt!” Mộng Trầm Tịch nói một cách kiên định!

Phượng Ca và Băng Tâm cùng nhau gật đầu, có lẽ Nam Cung Cẩm tham tiền bạc, hơi tự tư, cũng không có tình cảm trách trời thương dân, nhưng các nàng đều biết, chủ nhân của các nàng,4có sự kiên trì của mình, có thứ để kiên trì thủ hộ của mình. Nàng là một người tốt!

Nam Cung Cẩm lắc đầu cười: “Ta vừa mới nói người tốt sống không lâu, ba người các ngươi lại nói ta là người tốt, chẳng lẽ đang nguyền rủa ta sao? Nhớ kỹ, trận chiến này, nếu như Nam Nhạc thẳng là tốt nhất, còn nếu cuối cùng Nam Nhạc thua, các ngươi hãy ở lại Tây Vô làm ăn cho tốt. Coi như không có bất cứ quan hệ nào với ta. Sau này nếu có khó khăn, Mị Văn Dạ và Linh Nhi đều sẽ giúp đỡ các ngươi!”

Đây cũng là một nước cờ ẩn nàng đã hạ xuống trước đây, đó là gả Linh Nhi tới đây. Thứ nhất là để tác thành cho hôn sự của nàng, thứ hai là Phủ Định Viễn Hầu ở Tây Võ hết sức quan trọng, dù mình không có mặt ở Tây Võ, thì nàng cũng có thể giúp đỡ một chút.

Băng Tâm nhíu mày, nhìn nàng không đồng ý lắm: “Chủ nhân, Băng Tâm ta xưa nay trọng nghĩa khí, có phúc chúng ta cùng hưởng, giờ sao có thể để một mình ngài gặp nạn! Nếu ngài nhất định cử nói như thế, vậy thì chúng ta liền theo ngài tới Nam Nhạc!”

Nam Cung Cẩm nghe thể, nhìn nàng hồi lâu, thấy khuôn mặt nàng kiên định, giọng điệu cũng cương quyết, không có nửa phần cho phép thương lượng. Còn nhu nhược như Mộng Trầm Tịch và Phượng Ca thì thần thái cũng vô cùng kiên định, cuối cùng nàng không nói gì nữa, gật nhẹ đầu. “Vậy thì tốt, các ngươi phải chú ý an toàn, tài sản của ta có một nửa ở trên tay các ngươi!”

“Chủ nhân yên tâm!” Băng Tâm mỉm cười rồi gật nhẹ đầu với Nam Cung Cẩm. Nam Cung Cẩm dặn dò xong xuôi, cũng không ở lại nữa, quay mình lên ngựa, đi về phía Nam Nhạc. Giục ngựa lao nhanh, bụi mù sau lưng nàng tung bay, giữa không trung chỉ còn có một màu sắc, tóc đen bay lên, điên cuồng bay múa sau đầu…

“Không biết vì sao, ta luôn cảm thấy chuyến đi này của chủ nhân khiến cho sau này muốn gặp lại ngài sẽ rất khó khăn!” Mộng Trầm Tịch nhìn theo bóng lưng Nam Cung Cẩm nói một cách mê mang.

Băng Tâm nghe thế, nhìn nàng một chút rồi nói khẽ: “Có đôi lúc ta thật sự muốn đề nghị chủ nhân…” “Băng Tâm, tỷ nói cái gì?” Phượng Ca không nghe rõ. Băng Tâm lắc đầu, tựa như ý thức được mình lỡ miệng, vội vàng nói: “Không có gì! Chúng ta trở về đi!” Nếu không phải bằng những quan hệ của các nàng ở Tây Võ, thì cũng không có khả năng đưa Nam Cung Cẩm rời khỏi dễ dàng như thế này.

Mộng Trầm Tịch và Phượng Ca gật nhẹ đầu, đi theo Băng Tâm.

Chỉ có một mình Băng Tâm mới biết được, câu nói kia của nàng, là thật sự có đôi khi nàng muốn để nghị chủ nhân từ bỏ những sự hỗn loạn này, một thân một mình đi tới một nơi xa xôi, lúc đầu ở Tây Võ, chủ nhân thường xuyên nhớ nhung Bách Lý Kinh Hồng, nhưng dù sao thì khi đó nàng cũng đã thật sự vui vẻ, nhưng hiện nay chủ nhân thì sao, có vui vẻ sao? Có lẽ chỉ có mình nàng mới biết được…

Lúc Nam Cung Cẩm đang trên đường về Nam Nhạc, đại quân Đông Lăng và Tây Võ cũng triển khai một lần tiến công theo quy mô lớn.

Mà lần này, là huyết chiến thực sự. Bọn hắn cũng gặp phải đại quân Nam Nhạc liều chết chống cự, hai quân giao chiến, theo lý thuyết mà nói, Nam Nhạc sẽ rơi vào thể yếu, nhưng dù sao thì cũng không thể khinh thường Dạ Mạc Sơn Trang, vào lúc này, cũng phát sinh một sự kiện khiến cho Hoàng Phủ Hoài Hàn hết sức đau đầu!

Thượng Quan Cẩn Duệ mất tích, mà các bộ hạ cũ của Thượng Quan Cẩn Duệ, cũng chính là những thần tử còn sót lại của vương triều Nam Cung, tìm không thấy Thượng Quan Cẩn Duệ nên như rắn mất đầu, cũng trùng hợp là nơi bọn hắn phát triển chính là Đông Lăng, thế nên đã quyết định lật đổ Đông Lăng, trùng kiến lại vương triều Nam Cung! Mà thể lực của những người này cũng không nhỏ, chuyện khiến cho Hoàng Phủ Hoài Hàn đau đầu nhất chính là, bọn họ luôn luôn cứ xuất hiện một lần, rồi lại đột nhiên biến mất, toàn bộ đều ẩn nấp trong dân chúng, không cách nào tìm được.

Thế nên tình hình liền biến thành trò chơi trốn tìm, khiến cho Hoàng Phủ Hoài Hàn phiền phức vô cùng! Hắn phái Hoàng Phủ Vũ đi trấn áp, cũng không tìm được ngọn nguồn, cứ mỗi lần bọn hắn xuất hiện, đối phương đã chạy trốn không thấy bóng dáng, tình hình này đã duy trì một khoảng thời gian, cũng khiến cho Hoàng Phủ Hoài Hàn mười phần bất an!

“Ầm!”, một tiếng vang thật lớn, vang vọng đại điện! Ngay sau đó, tiếng Hoàng Phủ Hoài Hàn mắng chửi vang lên: “Đồ ăn hại, đều là một đám phế vật vô dụng!” Tiểu Lâm Tử giật nảy mình, vội vàng quỳ xuống, uy áp của để vương, không phải hắn có thể chịu được.

Sắc mặt của Hoàng Phủ Da cũng rất khó coi, thấy Hoàng Phủ Hoài Hàn tức giận như thế, giọng nói tà mị và lẳng lơ của hắn vang lên: “Hoàng huynh bớt giận, thần đệ cho rằng, chỉ cần Thượng Quan Cẩn Duệ không có mặt thì những người này cũng không gây nên được sóng gió gì to lớn!”

Đạo lý này, Hoàng Phủ Hoài Hàn sao có thể không biết, chỉ là: “Đệ làm sao biết đây không phải là do Thượng Quan Cẩn Duệ đứng sau chỉ đạo? Hơn nữa, chỉ cần một ngày Thượng Quan Cẩn Duệ không chết, tà tâm của những người này sẽ không mất, mộng đẹp muốn khôi phục vương triều Nam Cung cũng sẽ không ngủ yên!”

Muốn khôi phục vương triều Nam Cung, đấy căn bản chính là người si nói mộng! Bởi vì vương triều Nam Cung không có danh tiếng trong dân chúng, chỉ vẻn vẹn bằng lực lượng của những người kia là không thể nào hoàn thành. Hướng về dân tâm, chính là xu thế tất yếu. Thế nhưng thì dù sao đi nữa lực lượng của bọn hắn cũng không thể khinh thường, nếu chuyện này xảy ra chính thức, mức độ đả kích đối với Đông Lăng không thể nói là không lớn được. Nhất là tên Thượng Quan Cẩn Duệ kia quá mức thông minh, còn che giấu thân phận mà làm Tử Tướng ở Đông Lăng thời gian không ngắn, chính là thủ lĩnh của bọn hắn, một chi đội ngũ như thế, Hoàng Phủ Hoài Hàn sao có thể không lo lắng?

“Thế, hoàng huynh, ý của huynh là…”

Hắn vừa nói xong, một đôi mắt màu tím đen lạnh lùng quét tới người hắn, trong ánh mắt tràn đầy lãnh ý và băng hàn, ý tứ muốn biểu đạt, không cần nói cũng có thể biết được.

Hoàng Phủ Dạ cả kinh trong lòng, nhíu mày nói: “Hoàng huynh, ý của huynh là diệt trừ Thượng Quan Cẩn Duệ sao? Nhưng người của chúng ta hầu như đã xới tung Nguyên Dương Lĩnh rồi, vẫn không thể tìm được hắn, phía bên Nam Nhạc cũng nói rằng Thượng Quan Cần Duệ đã chết.”

Chết rồi sao? Hừ! Đệ thật sự không hiểu Nam Cung Cẩm!” Hoàng Phủ Hoài Hàn hừ lạnh một tiếng, môi mỏng nhếch lên, cho dù là hắn nở nụ cười, cũng lạnh lùng khiến cho người ta kinh ngạc.

Không hiểu rõ Nam Cung Cấm sao?

Hoàng Phủ Dạ ngơ ngác một chút, trong đầu chợt nhớ tới năm đó ở hoàng cung Đông Lăng, nàng đã vô cùng kích động khi Thiển Úc được vớt từ dưới nước lên. Trong thoáng chốc, hắn đã hiểu rõ, đúng thế, Tiểu Cẩm Cẩm vô cùng trọng nghĩa khí, lần đó vì Thiển Úc mà ngay cả mạng minh nàng cũng không cần, nằng nặc muốn đi báo thù. Còn lần này, nếu Thượng Quan Cẩn Duệ thật sự chết đi, nàng cũng nhất định sẽ điên cuồng lên mà tìm Tây Võ báo thù. Nhưng nàng không hành động như thế, vậy nói rõ…

Thấy hắn không nói gì, Hoàng Phủ Hoài Hàn lạnh lùng nhếch môi, tự nhiên cũng biết hắn đã hiểu được ý mình. “Dạ, chỉ có khi nào Thượng Quan Cẩn Duệ chết đi, trẫm mới có thể an tâm được, để hiểu chứ?”

Khi nào Thượng Quan Cẩn Duệ chết đi, cho dù dư nghiệt của vương triều Nam Cung có làm loạn đến lật trời, thì Hoàng Phủ Hoài Hàn hắn cũng không để trong lòng. Phát hiện một tên giết một tên là được! Hoàng Phủ Dạ cắn răng gật đầu: “Hoàng huynh, thần đệ rõ rồi! Thần đệ sẽ phải người đi điều tra, nhất định sẽ tìm được hắn! Chỉ có điều, hoàng huynh có cảm thấy kỳ quái không?”

Hoàng Phủ Hoài Hàn nhíu mày, chờ hắn nói tiếp.

“Thượng Quan Cẩn Duệ, họ là Thượng Quan, có quan hệ gì với vương triều Nam Cung? Còn nữa, Tiểu Cẩm Cẩm vốn là Tổ Cẩm Bình, mà khi tới Nam Nhạc lại tự xưng là Thượng Quan Cẩm, cuối cùng lại trở thành Nam Cung Cẩm, trong chuyện này có liên quan gì không?” Vấn đề này Hoàng Phủ Dạ đã nghi ngờ rất lâu rồi.

Lời này, hiển nhiên cũng khiến cho con người Hoàng Phủ Hoài Hàn co rút lại một chút, cô gái kia lúc trước ở Đông Lăng, hắn đã phát hiện ra thái độ của Thượng Quan Cẩn Duệ đối với nàng rất không bình thường. Nhớ tới Tô Niệm Hoa năm đó có nói, Nam Cung Cẩm không phải là con ruột của ông ta, chẳng lẽ… “Lẽ nào vị công chúa vương triều Nam Cung năm đó mà không tìm được thi thể, vẫn còn sống sao?”

“Chuyện này không có khả năng!” Hoàng Phủ Dạ cuống quít lắc đầu, điều này sao có thể, nếu thật sự là như thế, vậy thì Tiểu Cẩm Cẩm và Bách Lý Kinh Hồng, cùng với bản thân mình sẽ có quan hệ là kẻ thù giết cha. Nàng không thể nào lại coi mình là bằng hữu, cũng không nên lấy Bách Lý Kinh Hồng.

Quan trọng nhất chính là nếu để cho hoàng huynh xác định Tiểu Cẩm Cẩm có liên quan tới vương triều Nam Cung, vậy thì nếu không tìm được Thượng Quan Cẩn Duệ, hắn nhất định sẽ chuyển mục tiêu

Hoàng Phủ Hoài Hàn lắc đầu, cũng cảm thấy không có khả năng này. Cho dù là ai cũng không thể lấy kẻ thù giết cha mình làm chồng được, lại còn sinh con dưỡng cái cho người ta nữa, như thế không giống với tính cách của Nam Cung Cẩm, trong đầu hắn bỗng nhiên lóe lên điều gì đó, đến mức khiến cho hẳn sững sờ mà phải suy nghĩ trong chốc lát.

“Hoàng huynh, độc của Dật, càng ngày càng nghiêm trọng!” Hoàng Phủ Dạ bỗng nhiên nói, những năm nay Dật đều phải gặm nhấm chất độc này, vốn bọn hắn nghĩ là chỉ cần khắc chế chất độc, thân thể Dật sẽ chậm rãi tốt lên, nhưng không ngờ là càng ngày càng nghiêm trọng, hiện nay đã vô cùng tiều tụy, không thể nhìn thấy phong thái của công tử Vô Trần nữa rồi.

Đây cũng là một tấm bệnh của Hoàng Phủ Hoài Hàn! Nếu nói chuyện nào là chuyện hắn hối hận nhất trong cuộc đời, sợ rằng chính là chuyện hắn đã hủy đi hôn sự của Tiểu Cửu, cho dù là mục đích để bảo vệ Tiểu Cửu, không khiến hắn bị liên lụy bởi Tổ Niệm Hoa, những lời nói ngày đó của Tiểu Cửu, cho tới hôm nay vẫn văng vẳng bên tai hắn: “Vì để cho bản thân tùy hứng một lần, cho dù có mất đi tất cả, kể cả là có phải trả cả mạng của bản thân vào, cũng sẽ không hối tiếc.”

Trong hôn lễ hôm đó, cũng chính là lần cuối cùng hắn trông thấy đệ ấy cười vui vẻ. Cho tới bây giờ, đệ ấy thậm chí còn không chịu nhận cả người hoàng huynh như chính mình. “Chuyện này đã điều tra nhiều năm như thế, vẫn không có đầu mối gì sao?”

“Đầu mối đương nhiên là có, chỉ là..” Hoàng Phủ Dạ chợt dừng lại, hiển nhiên người ra tay, cũng là người khó xử lý. Hoàng Phủ Hoài Hàn nhíu mày, nhìn hắn không hiểu lắm: “Là ai?” Còn có người khiến hắn khó xử như vậy sao? “Ngũ hoàng đế” Hoàng Phủ Da thở dài một hơi, dưới ánh mắt lạnh lẽo của Hoàng Phủ Hoài Hàn, hắn vẫn phải nói ra, Hoàng Phủ gia là hoàng thật có con nối dõi phồn thịnh nhất trong bồn nước. Nhưng sự phồn thịnh này, lại mang tới phần lớn mầm tại vạ, chứ không phải là ích lợi gì. Hai năm trước, Hoàng Phủ Lam liên hợp với Tô Niệm Hoa mưu phản, bây giờ lại điều tra ra Hoàng Phủ Thanh ra tay với Hoàng Phủ Dật!

Ba chữ này vừa được nói ra, sắc mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn trong nháy mắt biến thành màu xanh xám, trên khuôn mặt tuấn dật vô song hiện lên vẻ không dám tin và thất vọng! Xưa nay hắn đã biết giữa huynh đệ bọn họ có sự bất hòa, nhưng không ngờ rằng Hoàng Phủ Thanh lại ngoan độc đến thế. Lúc trước Hoàng Phủ Lam phản bội mình, còn có thể hiểu được là đối phương và hoàng vị, vì lợi ích trước mắt, cũng không có gì đáng trách, nhưng chuyện liên quan tới Dật này thì chỉ đơn thuần là mưu hại!

“Để chắc chắn chứ?” Hoàng Phủ Hoài Hàn vẫn cảm thấy không dám tin, cũng không phải là hắn không tin Hoàng Phủ Dạ, mà là không tin Hoàng Phủ Lam lại phát rồ đến thế.

Đôi mắt đào hoa đầy tà mị của Hoàng Phủ Dạ nheo lại, giọng nói phong lưu chậm rãi vang lên: “Hoàng huynh, thần đệ có chứng cứ, hơn nữa còn đủ cả nhân chứng và vật chứng! Nhân chứng cũng đã khai rõ ràng, hỗn hợp độc dược kia chính là cây dâu tằm Nam Cương, cho nên ngày của chúng ta trong lúc nhất thời không thể chẩn đoán được. Mà cây dâu tằm này chính là chỉ có hoàng thất Nam Cương mới có thể có, người bình thường không thể nào lấy được. Thần đệ tốn công sức không nhỏ, mới có thể moi được từ miệng đường đệ của Nam Cương Vương ra là ai muốn thứ này.”

Nói như thế, chính là chứng cứ vô cùng xác thực! Hoàng Phủ Hoài Hàn bỗng nhiên trầm mặc, sắc trắng sắc xanh đan xen trên khuôn mặt hắn, đơn giản là khó nhìn tới cực điểm, hồi lâu sau, hắn mới trầm giọng nói: “Việc này, không thể nhận nhượng!”

“Như thế… là muốn giao Ngũ Hoàng đế cho Đại Lý Tự xử lý sao?” Hoàng Phủ Dạ hỏi ý kiến Hoàng Phủ Hoài Hàn. Sắc mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn lạnh lùng: “Tự mình xử lý thì tốt hơn, nếu như để Đại Lý Tự xử lý, thì sẽ thành trò cười đối với các nước khác.”

Hoàng Phủ Dạ gật đầu, hắn cũng đã đoán rằng kết quả sẽ thế này. Khi Hoàng Phủ Hoài Hàn nói xong chuyện này, hắn bỗng nhiên thở dài một hơi, sau đó như lơ đãng mà nói: “Dạ, đệ nói xem, đến huynh đệ ruột thịt còn như thế, vậy thì người không phải huynh đệ ruột thịt thì còn thể nào?”

Hắn vừa hỏi câu này xong, tim Hoàng Phủ Dạ bỗng nhiên nhảy lên một cái, cảm thấy lời nói này của hắn có chút không bình thường, nhưng nhìn sắc mặt hắn, lại có vẻ hết sức bình thản, nhưng dưới đáy mắt lại tràn đầy thất vọng, cho nên câu hỏi này không phải nói hắn, mà là nói về hai người Hoàng Phủ lam và Hoàng Phủ Thanh. Hắn chần chờ một lúc rồi nói: “Hoàng huynh, hành động thể nào, không phải được quyết định bởi có là huynh đệ ruột thịt hay không. Sao hoàng huynh lại cảm khái như thế?”

“Không có gì, chẳng qua là trẫm cảm thấy trái tim mình bằng giá! Thiên hạ này, thân cận nhất với trẫm, dĩ nhiên chính là mấy người huynh đệ các ngươi. Nhưng, đầu tiên là Hoàng Phủ Lam, sau đó lại là Hoàng Phủ Thanh, ngay cả huynh đệ ruột thịt còn như thế, vậy thì có thể tin tưởng được người ngoài sao?” Hoàng Phủ Hoài Hàn nói, còn thở dài một hơi, giống như hết sức nhức đầu.

Mày kiếm của Hoàng Phủ Dạ nhíu lại, nhếch môi cười yếu ớt: “Hoàng huynh, không cần quá buồn lo vô cớ. Dùng người thì không nên nghi ngờ người, nghi ngờ thì không nên dùng, trong lòng hoàng huynh hiểu rõ là được! Sắc trời không còn sớm, thần đệ đi xuống trước!” “Ừm, đi đi!” Hoàng Phủ Hoài Hàn tỏ vẻ mệt mỏi, ngồi trên long ỷ vuốt vuốt mi tâm của mình.

Sau khi Hoàng Phủ Dạ quay ngươi đi, ánh mắt Hoàng Phủ Hoài Hàn bỗng nhiên nhìn vào màu đỏ như lửa trên lưng hắn, đôi mắt tím đen đầy cảm xúc mịt mờ. Mãi cho đến khi thân ảnh Hoàng Phủ Dạ biến mất hoàn toàn trong tầm mắt, hắn nói nói trầm thấp, giống như là tự lẩm bẩm: “Huynh đệ ruột thịt còn không thể tin tưởng, nếu không phải ruột thịt thì sao?”

Tiểu Lâm Tử sửng sốt một chút, nhìn hắn có chút kinh ngạc rồi cả gan hỏi: “Hoàng thượng, ngài đang nói cái gì?” “Không có gì! Bãi giá, về điện Dưỡng Tâm!” Hoàng Phủ Hoài Hàn nói xong thì đứng dậy, phệ hồn trận lần trước, bỏ ra cái giá to lớn như thế, lại không đạt được hiệu quả mong muốn, cũng gần như phải sử dụng biện pháp khác rồi. Cứ huyết chiến thể này, cũng không phải là biện pháp hay!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.