Đã xem rất lâu, Trì Ngữ Mặc buồn ngủ rồi, nằm lên trên sofa, ngáp một hơi dài.
Lôi Đình Lệ này là đầu thai từ tảng băng phải không, đã xem đến mùa thứ hai rồi, cô vẫn chưa nhìn thấy anh cười qua, hơn nữa, nhìn ra được, tu dưỡng cực kì tốt, tư thế ngồi cứ thẳng đứng, quý tộc ngậm chìa khóa vàng ra đời, chính là không giống nhau.
“Chuyện cười” cứ chiếu đến mùa thứ hai mùa thứ tư, Tiểu Kim Cang vén quần lên, nói, “Bé Lục về đây.”
Trì Ngữ Mặc nhìn thấy Lôi Đình Lệ cười rồi.
Anh cuối cùng cũng hiểu Bé Lục là cái gì rồi.
Trì Ngữ Mặc nhìn thấy Lôi Đình Lệ cười, tâm trạng cũng tươi vui lên, cảm thấy lúc này nói chuyện là thích hợp nhất, hét lên, “Lôi Đình Lệ.”
Lôi Đình Lệ từ tốn nhìn sang cô, “Cái gì?”
Trì Ngữ Mặc cong hốc mắt lên, cẩn thận từng tí hỏi, “Cái đó, tôi có thể, nhận vụ làm ăn của anh không? Tôi nhất định sẽ cố gắng, cố gắng hơn bất kì ai.”
“Xem truyền hình của cô đi.” Ánh nhìn của Lôi Đình Lệ để lên màn hình.
Trì Ngữ Mặc dựa lên sofa, khoai tây cũng không ăn nữa, chống đầu nhìn anh, chí ít, không có từ chối trực tiếp, có lẽ, cô có cơ hội thật đấy.
Bên anh chính là bên nữ ngoại tình, rất dễ dàng thắng, cô lấy không nhiều, năm triệu là đủ rồi.
Năm triệu, cô có thể xin được đổi tủy cho chị gái, có thể mua thuốc tốt cho ba, có thể mua được căn nhà cố định, không cần chuyển nhà khắp nơi nữa, năm triệu ơi, năm triệu.
Lôi Đình Lệ chú ý được ánh mắt của cô, lại nhìn sang cô, “Nhìn cái gì?”
Trì Ngữ Mặc vẻ mặt cười cợt nịnh nọt nói, “Tôi cảm thấy anh nhìn được hơn so với trên tivi.”
“Cô cũng nói như vậy với người khách khác sao?” Lôi Đình Lệ nhướng mày.
“Sự thật là, tôi bây giờ vẫn chưa ra đơn, anh tuyệt đối là người đầu tiên tôi nói như thế, còn nữa, còn đẹp hơn trên tivi, đoán rằng chỉ có anh thôi, he he.”
“Nịnh nọt cô cũng khá rành rỏi đấy.” Lôi Đình Lệ thông hiểu nói.
“Ai không có chút kĩ năng chứ, hơn nữa, tôi nói thật lòng thật dạ đấy.”
Lôi Đình Lợi không quan tâm cô, nhìn vào màn hình tivi.
Lại qua được nửa tiếng, Trì Ngữ Mặc lại một lần ngáp, hít hít mũi.
Lôi Đình Lệ nhìn sang cô, cong cánh tay lên, nhìn sang đồng hồ, “Đã rất trễ rồi, tôi đưa cô về nhà.”
“Hả?” Cô lập tức bỏ khoai tây xuống, vỗ vỗ tay, đứng dậy nói, “Không cần, nhà tôi là ở ngay đằng sau, đi vài bước là có thể tới, vậy, vậy Lôi tổng, trên đường cẩn thận, chúc anh mỗi ngày đều tâm trạng tốt, mỗi ngày đều không đau đầu, đúng rồi, tôi có thể…”
Cô ngập ngừng một hồi, “Xin số điện thoại của anh không?”
“Không được.” Lôi Đình Lệ ngắn gọn súc tích nói.
“Oh.” Có chút thất vọng, xem ra, làm vụ làm ăn của anh, trọng trách nặng mà xa vời, không mấy có cơ hội.
Trong mắt Lôi Đình Lệ nhìn thấy hết nỗi thất vọng của cô, từ trong ví tiền lấy ra một xấp tiền, đưa đến trước mặt cô, “Tôi không quen để phụ nữ trả tiền.”
Trì Ngữ Mặc nhìn tiền trên tay của anh, lần đầu tiên lấy rồi, lần thứ hai cũng lấy rồi, lần thứ ba không lấy, không thích hợp lắm.
“Cám ơn Lôi tổng.” Cô nhận lấy tiền của anh đưa, sắc mặt đỏ bừng, cúi đầu chào, thêm bốn chữ, “Kính cẩn tiễn đưa.”
“Về nhà sớm đi.” Lôi Đình Lệ trầm giọng nói một câu.
“Oh.” Cô ngoan ngoãn đáp lời, lấy bịch snack khoai tây trên bàn trà đi theo sau anh, đi đến trước quầy tiếp tân, quăng cho chú Tăng một tờ một trăm.
Chú Tăng ưỡn cao cổ, ngóng nhìn Lôi Đình Lệ bước ra, “Cậu ta lái chiếc Maybach cả chục triệu đấy, Ngữ Mặc, người đàn ông đó không tồi, con phải giữ chặt đấy.”
Trì Ngữ Mặc nhìn sang chú Tăng, không thích nói, “Giữ chặt cái gì hả, anh ta là người đã kết hôn rồi.”
“Vậy thì đợi cậu ta ly hôn.”
Ngữ Mặc cười nhẹ một tiếng, “Con đâu có ngốc, anh ta ly hôn xong, cũng không dòm ngó đến con đâu, hơn nữa, con tại sao phải dùng thừa những người khác đã dùng qua. Đi nhe.”
Buổi sáng.
Cô đến công ty, chép danh sách danh bạ của Trình Hán Nam, đột nhiên, cây bút bị giật đi.
“Trình Ngữ Mặc, cô tại sao lại có thể ghê tởm đến thế, nhất định ép Lý Mỹ giúp cô nói dối nói cô cũng ở Thân Tử Viên cùng nhau quay được video, nó không giúp cô nói dối, cô liền ngày nào cũng uy hiếp hù dọa nó, còn tát nước vào nó, Lý Mỹ tối hôm qua đều đã kể hết cho tôi nghe rồi.” Sư phụ của Lý Mỹ cố ý nói rất to rất to, để tất cả mọi người đều nghe thấy được.
Trì Ngữ Mặc nghiêng đầu, nhìn sang Lý Mỹ.
Lý Mỹ giả vờ sợ hãi, trốn vào đằng sau sư phụ của cô ta.
“Tôi ngày nào cũng hù dọa cô?” Trì Ngữ Mặc cảm thấy tức cười.
“Trì Ngữ Mặc, đừng chống đối tôi nữa, đã một tuần rồi, cô làm tốt công việc của cô không được sao? Tôi ở bên này sắp phải lên tòa rồi, không có thời gian lãng phí.” Lý Mỹ khẩn cầu nói.
Trì Ngữ Mặc cảm thấy cũng bó tay.
Cả tuần nay cô đều ở bên ngoài theo dõi Trình Hán Nam, làm gì có thời gian chống đối cô ta.
Không lẽ nào, Lý Mỹ không tự tin đánh thắng được vụ này, cho nên lại đến hãm hại?
“Cô cũng nực cười thật.” Trì Ngữ Mặc không thèm để ý loại người này như cô ta.
“Cho nên, đừng ở nhà tôi thả chuột chết nữa, cũng đừng gời búp bê máu me cho tôi, tôi mấy ngày nay đều ngủ không ngon.” Lý Mỹ rơi nước mắt nói.
Sư phụ của Lý Mỹ nóng lên rồi, quát lên, “Trì Ngữ Mặc, cô đã cấu thành phạm tội rồi, nếu như lần sau còn xảy ra chuyện này, tôi nhất định sẽ đuổi cô đi.”
Trì Ngữ Mặc nuốt hơi lại, vẫn đúng là chú đây giỏi nhịn, chị dâu cũng không nhịn được nữa rồi.
Cô nghe thấy những người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ cô, kiềm nén lại, hỏi Lý Mỹ, “Cô nói tôi chống đối cô, là tại vì cô không có giúp tôi nói dối?”
“Tôi thân là luật sư không thể nói dối, cô không thể vì thế mà thù dai tôi.” Lý Mỹ xác định nói.
Trì Ngữ Mặc nhếch mép miệng lên, “Giờ làm rồi, bữa trưa chúng ta tranh luận tiếp.”
“Cô là ý gì? Không thừa nhận đúng không.” Sư phụ của Lý Mỹ trố to mắt.
“Được rồi, trở về vị trí của cô đi.” Trương Vân Huệ trầm giọng nói.
Sư phụ của Lý Mỹ nhìn một mắt sang Trương Vân Huệ, “Cô á, dạy ra một đồ đệ kiểu gì đây, đừng bị nó lừa dối, ghê tởm đấy.”
Sư phụ của Lý Mỹ về đến vị trí của mình.
“Cám ơn nhé, sư phụ.” Trì Ngữ Mặc ngoảnh đầu cười ti tít nói.
Trương Vân Huệ chưa nói được lời nào.
Trì Ngữ Mặc mở vi tính, ở phần dưới video ngược đãi trẻ em ở Thân Tử Viên gửi lên một tin tức, “Nghe nói, tên luật sư tự ý xông vào Thân Tử viên vi phạm quy định quay hình là tổ A của văn phòng luật sư Thịnh Thiên.”
Một tiếng sau.
“Ra đây, cái tên luật sư vi phạm quy định quay hình kia cút ra đây cho tôi.” Viện trưởng Thân Tử Viên dẫn thêm hai thân tín đến gây sự.
“Các người là ai hả?” Tổ trưởng tổ A từ văn phòng bước ra.
“Chúng tôi là Thân Tử Viên đấy, là luật sư của các người xông vào Thân Tử Viên, không được sự đồng ý của chúng tôi chụp hình, chúng tôi muốn kiện cô ta.” Viện trưởng nổi nóng đùng đùng nói.
“Kiện luật sư à?” Trì Ngữ Mặc nói, ung dung bước ra đây.
“Chính là cô ta, chúng tôi muốn kiện cô ta.” Viện trưởng chỉ vào Trì Ngữ Mặc nói.
“Viện trưởng đại nhân, ông nhìn kĩ lại xem, xông vào Thân Tử Viên của các người quay hình là cô ta.” Trì Ngữ Mặc nhìn sang Lý Mỹ, sắc mặt của Lý Mỹ có chút kém sắc, biểu cảm cũng không mấy tự nhiên.
Viện trưởng nhìn một mắt sang Lý Mỹ, xác định nói, “Không phải cô ta, mà là cô.”
“Ngày gì, thời gian nào, tôi tại sao không nhớ.” Trì Ngữ Mặc chậm rãi nói.
“Ngày 12/6/2017 lúc 4h chiều, tôi nhớ rất rõ ràng, cô đừng giả vờ, tôi có camera, chính là cô.” Viện trưởng tức giận nói.
Trì Ngữ Mặc nở ra nụ cười, có camera đấy, xem ra, Lý Mỹ giở trò gì, cũng phản bác không lại rồi.