Trì Ngữ Mặc rời công ty sớm, đến siêu thị mua cánh gà, thịt heo, cà chua, trứng gà, đậu hũ, và mực, rồi đến chỗ 1 dì quen mua 1 thùng rượu gạo ngon về, còn đặc biệt đến tiệm cũ trăm năm lần đó mua 5 phần sò khác vị nhau, lúc này mới đi về.
Khi cô đến cửa biệt thự, xe của Lôi Đình Lệ đã ở trong.
Cô xách theo 3 cái bao ni lông vào trong.
Lôi Đình Lệ mặc bộ đồ tây màu đen, cao quý mà cấm dục, tư thế thẳng tắp, tay đang cầm hạt dưa, đứng trước lồng chim, nhìn có vẻ tâm trạng không tệ.
Con vẹt được ăn, tâm trạng cũng rất tốt, lắc lư thân thể, nghiêng đầu nhìn hạt dưa trên tay Lôi Đình Lệ, âm thanh thánh thót nói: “Ngỗng ngỗng ngỗng, cong cổ cao giọng, chân đỏ quạt sóng xanh, còn có lông trắng bồng bềnh trên nước, lông trắng bồng bềnh trên nước(*), ngốc, lão đầu tử, chồng tôi giống bạn…”
(*) 1 bài thơ của Trung Quốc, dựa trên lăng kính của đứa trẻ 6 tuổi, thể hiện trạng thái vui thích khi nhìn ngỗng bơi dưới nước.
Trì Ngữ Mặc khẽ cười ra tiếng, con vẹt nhà lão thái thái thành tinh rồi, có thể nói nhiều như vậy, cũng đem lại rất nhiều niềm vui cho nhà này.
Lôi Đình Lệ nghe tiếng cười của Trì Ngữ Mặc, quay lại nhìn, ánh mắt sâu thẳm liếc nhìn cô.
Cô cười nhe răng, đưa mấy cái bao ni lông lên, lấy lòng nói, “Tôi mua món sò anh thích nhất nè, còn mua cả 5 vị khác nhau nữa, bây giờ vẫn còn nóng, bây giờ tôi bóc vỏ cho anh ăn nha? Còn có rượu gạo rất ngon, đây là rượu gạo nhà 1 dì kia làm, rất là ngon.”
Lôi Đình Lệ nhìn chằm chằm nụ cười ngọt ngào của cô, ngồi trước bàn ăn.
Trì Ngữ Mặc lập tức tiến lên, mở hộp sò ra, lấy đũa dùng 1 lần ra để trước mặt Lôi Đình Lệ.
Cô nhanh chóng đi vào nhà bếp, rửa tay, lấy 1 đôi đũa, 2 cái chén và 2 cái đĩa ra, 1 chén, 1 đĩa để trước mặt Lôi Đình Lệ, 1 chén 1 đĩa để trước mặt cô, cười haha rót rượu gạo cho Lôi Đình Lệ.
Lôi Đình Lệ nhấp 1 miếng rượu gạo, khẽ nhíu mày, trầm giọng nói, “Hơi ngọt, có hoa quế, táo tàu, nho khô còn có cẩu kỷ đúng không?”
“Lôi tổng thật lợi hại, mới thử đã thử ra rồi.” Trì Ngữ Mặc khen ngợi nói, chọn ra thịt sò, xếp gọn gàng trên đĩa.
Lôi Đình Lệ liếc nhìn cô, “Cô có chuyện gì muốn nhờ vả tôi?”
Trì Ngữ Mặc dừng 1 chút, vốn dĩ cô muốn đợi Lôi Đình Lệ ăn vui vẻ rồi mới nói, nhưng anh ta hỏi trước rồi, “Cái đó, không biết là anh quen 1 ký giả tên Lâm Miễu không?”
Lôi Đình Lệ nhấp 1 miếng rượu gạo, ung dung mà ưu nhã hỏi, “Sao, bạn cô?”
Trì Ngữ Mặc không nhìn rõ được sắc mặt của anh, nhẹ nhàng trả lời, “Bạn tôi còn nhỏ, làm việc manh động, sáng sớm cô ta bị đánh 1 trận, lúc tối ở với tôi uống rượu không ít, đầu óc mơ hồ mới làm sai chuyện. Bây giờ cô ấy đang rất hối hận, không nên đăng tin với những hình ảnh đó lên, bây giờ cô ấy nguyện ý xóa hết dữ liệu trên điện thoại, chỉ mời anh có thể tha cho cô ấy.”
Lôi Đình Lệ mím mím môi, đầu ngón tay cái nhẹ nhàng lướt trên mép của cái chén, thêm vài phần nguy hiểm và lẫm liệt, “Cho nên, cô đặc biệt đến lấy lòng tôi.”
“Tôi không biết không lấy lòng anh, còn có thể lấy lòng ai, anh là người lợi hại nhất trong những người tôi quen.” Trì Ngữ Mặc không phủ định.
“Cô cảm thấy loại lấy lòng này có tác dụng không?” Lôi Đình Lệ hỏi ngược lại, trong mắt ẩn chứa tia sáng.
Sắc mặt Trì Ngữ Mặc đỏ lên, anh không phải muốn cô cái đó anh chứ?
“Tôi…không…biết.” Trì Ngữ Mặc căng thẳng, ánh mắt nhìn xuống, lấy sò lên lột.
“Tin đồn của tôi và Lâm Mỹ Na cô thấy chưa?” Lôi Đình Lệ lướt qua mặt cô hỏi.
“Uhm.” Trì Ngữ Mặc ừ 1 tiếng, cố gắng đoán ý muốn của Lôi Đình Lệ.
Anh sợ cô sẽ nói chuyện của anh và vợ anh nên mới thám tính cô, hay là đang khoe khoang trước mặt cô?
Mắt Lôi Đình Lệ mang sự cao ngạo không đổi, không khí thấp đi mấy độ, “Cô cảm thấy tôi và cô ta thế nào?”
Trì Ngữ Mặc liếm liếm môi, làm giảm sự căng thẳng của bản thân, cong đôi mắt như hình bán nguyệt, giương miệng cười, cẩn thận trả lời, “Tôi cảm thấy, anh thích là được.”
Lôi Đình Lệ thấy cô tươi cười niềm nở, bộ dạng không chút quan tâm, sắc mặt tối đi vài phần, trong mắt hiện lên tia âm hàn, không chút tình người nói, “Nếu đã biết quan hệ của tôi với cô ấy, bạn cô đắc tội cô ấy, tại sao tôi lại phải vì cô mà bảo vệ bạn cô, cô đâu phải người phụ nữ của tôi.”
Trong lòng Trì Ngữ Mặc thoáng thất vọng, cũng đúng, bây giờ anh là bạn trai của Lâm Mỹ Na, nhất định phải bênh vực bạn gái, thân lạ có sự khác biệt, cô chẳng qua chỉ là người làm của bà nội anh ta.
Cô lấy hết dũng khí nói, “Bạn tôi là 1 người tài năng, cô ấy ở trong ngành ký giả chắc chắn sẽ tỏa sáng, xin anh cho cô ấy 1 cơ hội, anh phong giết sẽ hủy hoại cô ấy mất.”
Lôi Đình Lệ đứng lên, vẫn ngạo mạn như 1 vị vua, từ trên xuống dưới lạnh lùng nhìn cô, “Liên quan đến tôi sao?”
“Không thể nhẹ tay 1 chút sao, cứu 1 mạng người còn hơn xây 7 tòa tháp mà.” Trì Ngữ Mặc cầu xin.
Lôi Đình Lệ không thèm quan tâm cô, 1 tay bỏ vào túi, đi về hướng cầu thang.
Trì Ngữ Mặc than 1 hơi, phiền não nằm dài trên bàn ăn, Lâm Miễu nhà cô phải làm sao đây.
Điện thoại vang lên.
Cô thấy là Lâm Miễu, lập tức bắt máy.
“Honey, tối nay đến nhà tôi uống cùng tôi được không, chúng ta không say không về.”
Trì Ngữ Mặc biết trong lòng Lâm Miễu rất khó chịu, cô không giúp được gì, việc có thể làm, chỉ có ở bên cạnh cô ấy.
“Được, tớ xin bà nội cho nghỉ.” Trì Ngữ Mặc cúp máy, gõ cửa phòng lão thái thái.
Lão thái thái mở cửa, nhìn chằm chằm cô, thực ra lúc nãy bà ở trong phòng nhìn lén hết rồi, nói:” Cô Lâm Mỹ Na đó không phải người Lôi Lôi thích, cháu đừng để trong lòng, đi tụ tập với bạn cháu đi, nhưng buổi tối nhất định phải về đây, biết không?”
“Cảm ơn bà nội.” Trì Ngữ Mặc gật đầu, đi ra khỏi cửa.
Cô đến phòng thuê của Lâm Miễu, Lâm Miễu đã uống không ít bia, mũi đều đỏ lên, đang cầm bình rượu, lắc lư nói với Trì Ngữ Mặc: “Tiểu Mặc, tớ muốn đ* Lôi Đình Lệ, tớ kháo, phong giết tớ, có bệnh sao.”
Trong lòng Trì Ngữ Mặc cũng không thoải mái, đi lên trước, giành lấy bình rượu trên tay Lâm Miễu, “Cậu đã uống nhiều rồi, tớ cho cậu uống ít nước mật ong, giải rượu.”
Lâm Miễu ôm lấy vai Trì Ngữ Mặc, hơi rượu xông thiên nói: “Là chị em không?”
“Đương nhiên.”
“Là chị em, cậu giúp tớ đ* hắn.”
Trì Ngữ Mặc biết Lâm Miễu đang điên vì say, “Tôi uống rượu cùng cậu.”
“Uống rượu không đủ, đ* hắn, đ* đến hắn kêu cậu dừng, cậu cũng không được dừng, làm chết hắn, làm đến hắn không thể xuống giường, mềm hết, nếu không nỗi hận trong lòng tớ không thể giải được, vậy mà dám vì 1 con hồ ly tinh phong giết tớ, tên Lôi Đình Lệ đó cũng là hôn quân, còn là tên hôn quân đeo nón xanh.”
“Đúng, hắn là hôn quân, bị đeo nón xanh, cậu tốt nhất.” Trì Ngữ Mặc thuận theo khẩu khí của cô nói.
“Vậy cậu đ* hắn không?”
Trì Ngữ Mặc khó mở miệng trả lời.
“Không đ*, chị em này của cậu là bao ni lông sao?” Lâm Miễu đỏ mắt tổn thương lắc lắc Trì Ngữ Mặc.
Trì Ngữ Mặc không có kiên nhẫn, “Đ, Đ, nghe lời cậu.”
“Quá tốt rồi, chị dẫn cậu đến 1 nơi…”