Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích

Chương 97 - Chương 97

trước
tiếp

Cô ngồi đối diện Lôi Đình Lệ, nhỏ giọng bĩu môi nói: “Anh không phải có bệnh sạch sẽ sao?”

Không biết lôi Đình Lệ là nghe thấy, hay là không nghe thấy, liếc nhìn cô một cái.

Cô lập tức tựa như quả bóng da xì hơi, kẹp một cục xương cao bồi, cười hì hì nói: “Món này thật là ngon, nếu như em có tài nấu ăn như vậy thì tốt.”

“Ân. Muốn uống chút rượu không?” Lôi Đình Lệ hỏi.

“Cái chai rượu 300 mấy ngàn sao?” Mắt Trì Ngữ Mặc sáng long lanh, như lạc vào bầu trời sao, biết phát sáng.

Lôi Đình Lệ nhìn ra cô thích, khẽ cười một tiếng.

Xoa, cô bị cười nhạo.

Trì Ngữ Mặc cảm thấy mình biểu hiện quá rõ ràng, thẹn thùng cúi đầu xuống, gắp một viên nhét vào trong miệng, lập tức chuyển chủ đề, đỡ phải xấu hổ, “cái viên này ăn thật ngon, là cái gì làm vậy?”

“Em hỏi anh à?” Lôi Đình Lệ hỏi ngược lại, cằm dưới liếc về phía tủ rượu, “đi lấy đi.”

“Được.” Trì Ngữ Mặc toét miệng cười, chạy về hướng tủ rượu, tiện tay cầm hai cái cái ly, rót một ly đầy cho Lôi Đình Lệ, lại rót cho mình 1 ly đầy, trong lúc đó, còn vụng trộm nhìn Lôi Đình Lệ, anh không có ý kiến phản đối.

Cô uống một ngụm, con mắt đều cười tủm tỉm.

“Thích uống rượu?” Lôi Đình Lệ hỏi.

Trì Ngữ Mặc lắc đầu, cười, chất phác nói: “Chỉ thích uống rượu ngon, bởi vì trong nhà khá nghèo, uống không nổi, cho nên, thích uống chùa rượu ngon của người khác.”

Lôi Đình Lệ bị cô chọc cười, khóe miệng có chút giương lên, cụng ly với cô, cũng nhấp một ngụm.

“Lôi tổng, có ai nói qua lúc anh cười đặc biệt đẹp trai, em cảm thấy anh cười một cái, nhật nguyệt đều mất màu.” Trì Ngữ Mặc vui vẻ nói, yên tâm thoải mái uống rượu của anh.

Lôi Đình Lệ vẫn thản nhiên, “không nịnh nọt sẽ chết sao?”

“Nói dối mới là nịnh nọt, em đây là thành thực, anh không tin em nói, chụp một tấm tự sướng lúc anh cười đăng lên Weibo của anh, anh xem thử đám fan hâm mộ của anh có phải đều cho rằng như vậy.”

Lôi Đình Lệ mỉm cười, “em biết nguồn gốc của vuốt mông ngựa (nịnh nọt) không?

Trì Ngữ Mặc lắc đầu, “em tài hèn học ít, cho tới bây giờ cũng chưa nghĩ qua vấn đề thâm sâu như vậy.”

“Một quý tộc thích ngựa của thời kì nào đó trong cổ đại, lúc mọi người gặp mặt hàn huyên, thì sẽ vỗ mông ngựa, nói, thật sự là một con ngựa tốt a, về sau, mặc kệ ngựa có phải tốt không, đều sẽ nói câu nói này, dần dần, đem lời khen tặng, xưng là vuốt mông ngựa.” Lôi Đình Lệ giải thích nói.

“Lôi tổng thật sự là tri thức uyên bác, giao lưu với anh, thụ nghiệp giải hoặc.” Trì Ngữ Mặc tùy miệng nói.

Lôi đình lệ cười, “em biết, trước kia có một người là bởi vì vuốt mông ngựa chết không? Sau khi chết, đầu bị treo ở cửa thành vài chục năm.”

“Không phải chứ?” Trì Ngữ Mặc có loại cảm giác rợn cả tóc gáy, tranh thủ uống một hớp rượu cho bớt sợ, “câu chuyện nguy hiểm kinh khủng như thế em có thể không nghe không?”

“Ừm.” Lôi Đình Lệ trả lời, cảm thấy cô lúc này giống như chim sợ cành cong biểu cảm thật buồn cười, cười ra tiếng.

Trì Ngữ Mặc biết mình lần nữa bị cười nhạo, “không chơi thứ này.”

Cô chạy tới, che kín miệng Lôi Đình Lệ.

Anh cười cầm tay của cô, kéo cô vào trong lòng.

Cô ngồi xuống trên đùi của anh, theo bản năng hiểu được vừa rồi đã làm cái chuyện ngu xuẩn gì.

Mỗi lần sau khi uống rượu, cô liền thiếu gân, sao có thể chặn miệng cọp, không phải dê vào miệng cọp sao.

Trì Ngữ Mặc giãy dụa lấy muốn đứng lên.

“Đừng nhúc nhích.” Giọng anh khàn khàn, đưa mặt cô qua, “mặt của em còn có chút đỏ, sau khi trở về không kịp thời xử lý sao?”

“Em lại không thấy mặt mình, cũng không có cảm thấy đau, đã sớm quên rồi, trở về cảm thấy có chút buồn ngủ, trực tiếp nằm xuống liền ngủ mất, Lôi tổng, em còn chưa ăn no đâu.” Trì Ngữ Mặc ám chỉ nói, hi vọng anh buông cô ra.

Lôi Đình Lệ buông lỏng tay cô ra.

Cô nhanh chóng đứng lên từ trong ngực anh, ngồi xuống đối diện anh.

Cô vừa đi, mất đi sức nặng kia, anh cảm thấy giống như thiếu chút gì, uống một ngụm rượu, điều chỉnh cảm xúc, trầm giọng nói: “Em hình như không biết yêu quý mình.”

Trong lòng Trì Ngữ Mặc run lên, thật đúng là không quá thích ứng với việc có người lấy lòng cô, không quan trọng mà nói: “Thường phiêu bạc giang hồ, sao có thể không bị chém, một đao hôm nay của anh, ngày mai em một đao, cam đoan còn sống là tốt, hối tiếc cái gì, sẽ chỉ khiến người ta mềm yếu, bi quan với cuộc sống, tâm tình không tốt, còn dễ dàng bị nhiễm bệnh, ví dụ như Lâm Đại Ngọc, anh nhìn em, ăn ngon, ngủ được, đúng không?”

Lôi Đình Lệ liếc nhìn nụ cười của cô, nhướng mày, nhấp một ngụm rượu, “anh có thể cho em cuộc sống tốt, em sau này không cần khổ cực như vậy.”

Trì Ngữ Mặc nghe ra ám hiệu của anh.

Nếu như trở thành tình nhân của anh, anh là người đàn ông rất hào phóng, khẳng định trên phương diện tiền sẽ không bạc đãi cô, cô thiếu tiền, nhưng mà quân tử ái tài thủ chi hữu đạo, thứ cô muốn, cũng không phải cái này.

Hơn nữa, lấy tiền người ta, anh hùng khí đoản.

Trì Ngữ Mặc cười đùa hỏi: “Lôi tổng, thật sự muốn nhận em làm em gái sao, nếu anh còn mời em như vậy, em sẽ một không làm, hai không nghỉ.”

Trong mắt Lôi Đình Lệ hiện lên một tia lạnh lẽo, “anh muốn em làm cái gì, em không biết sao?”

Cô đương nhiên biết, nói trắng ra, sẽ khiến anh khó xử, cuộc sống cô sau này cũng không dễ chịu.

“Lôi tổng, chúng ta 12 giờ còn đi bệnh viện không? Hiện giờ sắp mười hai giờ rồi.” Trì Ngữ Mặc đổi chủ đề.

Lôi Đình Lệ xanh mặt, nhìn cô chăm chú.

Trì Ngữ Mặc không dám nhìn, cúi đầu dùng bữa.

Lôi Đình Lệ trầm mặc mười lăm giây, đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch.

Trì Ngữ Mặc nhìn trong ly anh không còn rượu, lập tức rót cho anh, rót hết phần rượu sau cùng cho anh, cười hì hì nói: “Rượu phát tài, hi vọng Lôi tổng năm nay phát đại tài, đi đại vận.”

Anh không nói gì nhìn cô, ánh mắt giống như vòng xoáy, như muốn đem cô hút vào vậy.

Trì Ngữ Mặc lại chậm rãi cúi đầu.

Cô cảm thấy Lôi Đình Lệ lúc cười lên nhìn rất đẹp, ngũ quan tinh xảo, mỗi một chỗ đều hoàn mỹ.

Nhưng cô phát hiện, lúc Lôi Đình Lệ tức giận, cũng thật đẹp mắt, bởi vì cơ bắp phần mặt căng cứng, mặt đặc biệt góc cạnh, tựa như là trang điểm xong đánh lên một lớp bóng, mắt 2 mí rõ ràng, con mắt lại thâm thúy, ở trong đó, giống như tích chứa vũ trụ.

Lúc cô vẫn là học sinh, cảm thấy con mắt của Mễ Soái trong chương trình Vượt ngục quý đầu đặc biệt đẹp, chứa đầy danh và lợi, cứu rỗi cùng sắc bén.

Con mắt của Lôi Đình Lệ, so với anh ta còn đẹp hơn.

Khiến cô không nhịn được, muốn nịnh nọt nữa, thế nhưng ngẫm lại bởi vì cái người chết vì nịnh nọt kia, cô vẫn nên ngừng lại xíu, gắp một miếng thịt bụng cá, đặt vào trong chén anh, vô cùng đáng thương mong chờ nhìn anh.

Lôi Đình Lệ lúc đầu giận, thấy được động tác này của cô, cái ánh mắt này, cục tức, đột nhiên tiêu tán. “Em tự ăn đi.”

“Còn có.” Trì Ngữ Mặc nói, lập tức kẹp một miếng thịt bụng cá, bỏ vào trong miệng.

Lôi Đình Lệ thở dài, trở lại chuyện chính, “em còn muốn nhận vụ này sao, cái lợi và cái hại anh đã phân tích cho em nghe rồi, là muốn thắng hay từ bỏ?”

Anh ấy nói, phảng phất như cô mà nhận vụ này, anh sẽ giúp cô thắng.

Lôi Đình Lệ, sức mạnh của bạn trai bộc phát, cô nên thử chút, hay là kiên định bản thân đừng chọc tới niềm tin của Lôi Đình Lệ đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.