Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích

Chương 115 - Chương 115

trước
tiếp

“Tôi đã nhờ bạn ở Nhật Bản điều ra, thứ nhất là thời gian cũng lâu, thứ hai là bởi vì lúc động đất, không ai chú ý đến cô ấy đi đâu, ba là, đại học A của Nhật Bản không được bảo vệ, nên, việc điều tra có chút khó khăn.

“Tội giết người của cô ấy là sao?” Lôi Đình Lệ nhíu mày, đoán là có liên quan đến gia đình của cô.

“Có tin nói, cô đẩy em cùng cha khác mẹ Tần Dĩ Thuần xuống hồ, nhưng cô ấy nhất quyết không nhận, trong khoảng thời gian đó, bị nghiêm hình áp cung.

Mắt Lôi Đình Lệ hiện lên tia sắc bén, sắc mặt u ám, lạnh giọng nói: “Những cảnh sát áp cung cô ấy có những ai, tra ra, tôi muốn bọn họ phải trả giá.”

“Dạ, được, tôi tra thêm được gì lại báo cáo với ngài.”

Lôi Đình Lệ cúp điện thoại, ánh nhìn đặt lên màn hình.

Cô ấy, mất tích 1 tháng hơn, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Cửa sổ nhảy lên, Trình Phong đang gọi video call qua.

Lôi Đình Lệ đeo tai nghe, ấn nghe máy.

“Nhị ca, chừng nào anh qua đây?” Trình Phong phấn khích hỏi.

“Không chắc, sao vậy?”

“Anh quên rồi sao, tuần sau là sinh nhật tiểu lục, cô ấy muốn đãi vào thứ 7 tuần này, anh có đến không? Đại ca cũng đến, chúng ta cũng rất lâu không gặp đại ca rồi.” Trình Phong nói.

“Uhm, đến lúc đó liên lạc.” Lôi Đình Lệ không nóng không lạnh nói.

“Nhị ca, em còn chuẩn bị cho anh 1 món quà, anh xem, tăng tăng tăng tằng.” Trình Phong cầm cuốn sổ lướt nhìn những người sau lưng.

Anh nhìn thấy 6 người phụ nữ, mỗi người có 1 đặc điểm riêng, tóc dài có, tóc ngắn có, đầy đặn có, ốm có, lẳng lơ có, thanh xuân có, thành thục có, dễ thường có, mỗi người mỗi vẻ, cần có đều có.

“Không cần, tôi có bạn gái.” Lôi Đình Lệ lạnh lùng nói.

“Haha, càng nhiều càng tốt, có chuẩn bị thì không cần lo lắng.”

“Không cần, không có chuyện gì, tôi cúp máy trước.” Lôi Đình Lệ lạnh lùng nòi.

“Có chuyện có chuyện, có 1 kinh hỷ, nhị ca, anh đợi thêm tí, đợi 2 phút.” Trình Phong nhanh chóng nói.

Lôi Đình Lệ không quan tâm anh, nhưng cũng không cúp máy, anh làm việc, trước giờ chỉ có kinh không có hỷ, anh cũng không ôm hy vọng trong việc xử lý công việc.

Trì Ngữ Mặc gói xong sủi cảo, để trong bọc thực phẩm, trên bọc viết rõ tên, toàn bộ để vào trong tủ lạnh, thấy đã 14h30 rồi, cô cũng nên đi rồi.

Sau cùng, gọt vỏ củ năng, ngâm nước nóng, lấy lên, xếp ngăn nắp trên đĩa, bưng ra.

“Đến rồi, đến rồi, nhị ca anh xem, người phụ nữ này như thế nào?” Trình Phong đưa máy quay về phía người phụ nữ.

Nhìn sơ, người phụ nữ rất giống Trì Ngữ Mặc, mắt to to, môi mỏng, trang điểm cẩn thận, mặc đồ cũng rất hợp thời trang, chỉ là, có lẽ mặt đã từng phẫu thuật, cằm cực kỳ nhọn.

“Cô ấy là người Mỹ gốc Hoa, em gặp ở tuần lễ thời trang tuần này, mới về nước, đẹp không, không, tuyệt vời không?” Trình Phong khoe khoang.

Lôi Đình Lệ mím môi, “Mắt của cậu như là bị mù.”

Người phụ nữ đó nhìn không tệ, nhưng, trong mắt quá đục, đầy cảm giác thế tục, trang phục là đồ hiệu, nhưng mặc lên rất phong trần, đặc biệt là trang điểm, quá đậm rồi.

Trì Ngữ Mặc ngưng 1 cái, còn tưởng là nói cô, dù sao, trong phòng này chỉ có cô và Lôi Đình Lệ.

Anh nhìn về hướng cô, “Lại đây.”

Cô để cái đĩa kế bên tay anh, “Cái này dùng hạ nhiệt rất tốt, em làm gì anh rồi, sao lại nói em mù.”

Lôi Đình Lệ ôm lấy eo cô, kéo lên trên đùi, “Không nói em.”

“Vậy anh nói ai?” Trì Ngữ Mặc nhìn phía máy tính.

A, cô nhìn thấy bên kia là màn hình là Trình Phong, mặt đỏ lên.

Trình Phong cũng chào hỏi Trì Ngữ Mặc.

Vốn dĩ anh cảm thấy Diana xinh đẹp, nhưng so với Trì Ngữ Mặc, quả thật bị lu mờ.

Cô không trang điểm nhưng đẹp hơn Diana đã trang điểm, mắt to tròn, đặc biệt khi cười, rất là linh động, dường như là hình ảnh cô gái lý tưởng trong lòng mỗi người đàn ông, có lúc cô xinh đẹp, có lúc quyến rũ, có lúc nghịch ngợm, có lúc thành thục, phù hợp đại đa số ảo mộng của nhiều người.

“Nhị ca, anh xử lý xong cô ấy rồi à.” Trình Phong cười hỏi.

Lôi Đình Lệ không trả lời anh, chỉ hôn lên mặt Trì Ngữ Mặc 1 cái, hôn xong, cũng không rời khỏi, hô hấp vẫn rơi trên mặt cô, rất nhột.

Cô xấu hổ quay mặt nhìn Lôi Đình Lệ, “Em không biết anh đang video call.”

Cô muốn đứng lên, anh ôm chặt cô, không buông, “Đợi tí.”

“Uhm?”

Anh nhìn lên màn hình, “Cô ấy không muốn người khác biết mối quan hệ của chúng tôi, cậu bảo mật đi, nói với người phía sau cậu, nếu tin tức từ miệng họ truyền ra ngoài, tôi sẽ không buông tha.”

“Nhị ca yên tâm, chỉ có mình em nhìn thấy. Nhưng mà, bạn gái xinh đẹp như vậy sao phải giấu chứ, sớm biết anh và cô ấy đã hẹn hò, em cũng không cần tốn sức tìm người đẹp.”

“Cái này, cậu nói với cô ấy.” Lôi Đình Lệ trực tiếp lấy tai nghe bên tai phải ra, đưa vào tai Trì Ngữ Mặc.

Trình Phong ngưng 1 chút, Trì Ngữ Mặc cũng ngây người, bởi vì không biết trước đó bọn họ đang nói gì. Cô không hiểu gì cả.

“Alo.”

“Hi, Trì Ngữ Mặc.” Trình Phong cười chào hỏi.

Lôi Đình Lệ có chút không vui, “Trì Ngữ Mặc là cho cậu gọi sao? Kêu chị dâu.”

Trì Ngữ Mặc: “…”

Cô có dự cảm sau này sẽ té rất đau, mới quen nhau ngày đầu, kêu chị dâu, có phải quá sớm không.

Đột nhiên cô nhớ ra 1 câu nói trên mạng: Anh chị như sắt thép, chị dâu như nước chảy.

“Chị dâu.” Trình Phong lập tức đổi cách xưng hô.

“Haha, cái đó, hai người nói đi, bây giờ em có chút chuyện.” Trì Ngữ Mặc ái ngại nói.

“Em có chuyện gì?” Lôi Đình Lệ hỏi.

“Em muốn vé xe 15h50, bây giờ sắp 15ph, không đi nữa em sợ không kịp.” Trì Ngữ Mặc giải thích.

Lôi Đình Lệ nhíu mày.

Cô mới ngồi trong lòng anh có mấy phút, sao đi nhanh vậy, có chút không nỡ, anh trực tiếp cúp máy, lần thứ 3 hỏi, “Thật sự không cần anh theo?”

“Thật mà, không cần đâu.” Cô khẳng định.

Anh thả lỏng, quay mặt đi, sắc mặt âm trầm.

Bây giờ anh như vậy, trong lòng cô cũng không thoải mái, có chút sợ, lo lắng mấy ngày tự do bị mất luôn thì phải làm thế nào?

Não bộ hơi xúc động, cô chủ động hôn lên mặt anh 1 cái.

Lôi Đình Lệ ngạc nhiên nhìn cô.

Cô ngại ngùng, trong kí ức của cô đây là lần đầu cô chủ động hôn 1 người.

Nhưng lần này, chỉ giống như chuồn chuồn lướt nước, rất nhanh, căn bản không thể thỏa mãn anh.

Anh ấn lấy gót sau của cô, khiến cô bắt buộc phải cúi đầu, hôn lên đôi môi của cô.

Trì Ngữ Mặc cảm thấy quá nóng rồi, cơ thể mềm nhũn, dường như không còn sức lực để phản kháng.

Tay phải rảnh rỗi của anh đi vào trong quần áo của cô.

Lúc cô cảm nhận được sự khác thường, anh đã mở khóa sau lưng ra rồi, cô xấu hổ đến da đều đỏ lên hết, hoang mang nói, “Lôi Đình Lệ, em thật sự sắp không kịp rồi.”

“Không kịp anh lái xe chở em đi.” Anh bá đạo nói, cúi đầu, đem những vật cản trở đẩy lên trên, hôn lên người cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.