Trì Ngữ Mặc do dự, không có qua đó.
Lôi Đình Lệ đi về phía cô, nắm lấy tay cô.
Trì Ngữ Mặc không rút tay lại.
“Em đi đâu cũng nói anh là bạn trai em, thực ra anh rất vui.” Lôi Đình Lệ nói.
Tim Trì Ngữ Mặc đập thình thịch, tốc độ càng nhanh.
Cô đoán, câu tiếp theo của anh là lời cảnh cáo, không được đi khắp nơi nói bậy.
“Lý Hạo nói, Thường Lưu Nguyệt đối đầu với em?” Lôi Đình Lệ nói với khẩu khí ôn hòa.
Trì Ngữ Mặc thấy rất lạ, sao anh lại đột nhiên chuyển đề tài, “Tôi cũng không biết sao cô ta luôn chống đối tôi, rõ ràng Úc Tang Lan là bạn gái anh, sao không đi chống đối Úc Tang Lan, đúng không?”
“Lần sau cô ta còn chống đối em thì nói với anh.” Lôi Đình Lệ nhẹ nhàng nói, giống như một lời hứa.
Trì Ngữ Mặc cúi đầu, trong lòng hỗn loạn, không hiểu nỗi, “Lôi Tổng, anh bận việc anh đi, tôi muốn đọc sách tí.”
“Cứ vậy đi, em có quyền phàn nàn với anh, cũng có quyền yêu cầu anh làm việc gì đó cho em.” Lôi Đình Lệ có chút thất vọng.
Thường Lưu Nguyệt chống đối cô, tuy cô rất giận, nhưng là chuyện nhỏ.
Công việc anh bận, cô không muốn phiền anh.
Trì Ngữ Mặc cười vui vẻ, “Tôi có phải là Mẹ nhờ phước con không?”
“Em vốn dĩ đã rất quý giá.” Lôi Đình Lệ nói lời thâm thúy.
Trái tim Trì Ngữ Mặc loạn một nhịp.
Điện thoại anh rung lên, anh cầm điện thoại trên bàn, nhìn vào đó là cuộc gọi đến của Úc Tang Lan.
Trì Ngữ Mặc cũng thấy.
Cô đoán hai người có hẹn nhau ra ngoài, trong lòng có chút cảm giác lạ.
Mắt không thấy thì cứ lơ đi, chuyển mình quay về phòng mình, nằm trên giường.
Cây còn có nhánh này nhánh nọ, mà cô, hình như chỉ đơn độc giữa dòng người trên đường.
Đợi sinh con xong, cô và Lôi Đình Lệ chắc không còn dính líu gì với nhau.
Trì Ngữ Mặc, đừng xem vào đó nữa.
Lôi Đình Lệ nghe máy.
“Đình Lệ, tối nay ăn cơm chung nhé, em biết có quán hải sản ngon lắm, lần trước bạn em dẫn em đến đó ăn rồi, em thấy rất tuyệt, tối nay mình qua đó ăn nhé.” Úc Tang Lan nhiệt tình mời anh.
“Tối nay anh không rãnh.” Lôi Đình Lệ trực tiếp từ chối.
“Hả? Có việc gì, tăng ca sao?” Úc Tang Lan hơi buồn truy hỏi.
“Không phải, có chút việc, cứ vậy trước đi, muộn tí liên lạc sau.” Lôi Đình Lệ cúp điện thoại.
“Đợi đã, tối nay em có hẹn với bạn cùng đi hát, anh có rãnh qua nhé?” Úc Tang Lan lại mời lần nữa.
Trì Ngữ Mặc nhướng mày, “Tối nay anh không rãnh.”
“Anh cũng phải ăn cơm chứ, chả lẽ, anh đến nhà bà ăn cơm à?” Úc Tang Lan thăm dò.
“Không có.”
“Ồ, mà này, Đình Lệ, hôm nay em nghe được một số chuyện, không biết có nên nói không?” Úc Tang Lan ngập ngừng.
“Anh tin em sẽ có phán đoán chính xác.”
Úc Tang Lan: “…”
Cô hít một hơi, “Em nghe người ta nói, người bảo mẫu ở nhà nội từng làm gái bao, chuyên phục vụ cho giới thượng lưu, họ chơi bời rất quá mức, rất dễ bị bệnh truyền nhiễm.”
“Em nghe ai nói?” Lôi Đình Lệ truy hỏi, lời nói có phần sắc bén.
“Em có người bạn, cô ta còn nói gì mà Từ Ích Nguyên rồi Niên Cung Duật cũng đều thích Trì Ngữ Mặc, cô ta hay quyến rũ đàn ông lắm.” Úc Tang Lan tiếp tục nói.
“Cho nên?”
“Tại sao bà lại để loại người như thế làm bảo mẫu chứ?” Úc Tang Lan lộ ra sự chán ghét và khinh thường của mình.
“Cô ta từng cứu bà, nên bà để cô ta làm bảo mẫu.”
“Em thấy sao ấy, việc cứ bà có thể do cô ấy cố tình sắp xếp? Cô ta trông không đơn giản, tâm cơ quá nặng, em không thích cô ta lắm.” Úc Tang Lan li gián.
“Cô ta và cuộc sống của em không có liên quan gì hết, thôi, anh đang bận, liên lạc sau.” Lôi Đình Lệ không để cho Úc Tang Lan nói thêm, cúp máy.
Anh quay về bàn máy tính, tối nay, muốn ở cùng cô, nên, anh muốn làm xong việc.
Úc Tang Lan càng nghĩ càng không yên tâm, cô lúc nào cũng được đàn ông nâng niu trên tay, chỉ có Trì Ngữ Mặc, đối với cô cứ có vài phần lạnh nhạt.
Nhưng, chính vì thế, cô càng say mê anh.
Cô gọi điện thoại ra ngoài, “Chú Trương, cháu là Tang Lan, có việc này nhờ chú giúp đỡ, chú giúp con định vị số điện thoại người này được không?”
“Được, gửi số điện thoại cho chú, lát nữa chú báo với con.”
Úc Tang Lan đem số điện thoại của Lôi Đình Lệ gửi qua bên kia.
Một lúc sau, bên chú Trương gọi điện thoại đến, “Điện thoại anh ta có thiết bị chống theo dõi, lúc báo ở Mỹ, lúc ở Anh, lúc ở Pháp, theo dõi không được, trừ phi, con gọi cho anh ta lần nữa, lúc nói chuyện, có thể thử lại.”
“Dạ, được, giờ con gọi cho anh ấy.” Úc Tang Lan lại gọi lần nữa.
“Xin lỗi, số điện thoại quý khách đang gọi hiện đang tắt máy.”
Úc Tang Lan: “…”
Trì Ngữ Mặc không đọc sách, cảm thấy mơ màng buồn ngủ ngủ một giấc, rồi tỉnh.
Cô nhìn thời gian, đã 17h35 phút, Lâm Miễu gọi cho cô nhưng cô không nghe máy.
Cô nhanh chóng gọi lại.
“Tiểu Mặc, mình đã ở dưới khách sạn Lôi Nặc, nhưng không có thẻ vào phòng không vào được.” Lâm Miễu nói.
“Xin lỗi, mình ngủ quên mất, không nhận điện thoại cậu, giờ mình xuống đón cậu.” Trì Ngữ Mặc nói, vào phòng vệ sinh rửa mặt sơ qua, chải đầu rồi ra ngoài.
Cô thấy Lôi Đình Lệ, hơi ngây người ra, Lôi Đình Lệ vẫn chưa đi ra ngoài?
Có thể chút nữa anh mới đi.
“Tôi đi đón Lâm Miễu.” Trì Ngữ Mặc chào hỏi, cầm thẻ phòng dự bị, xuống thang máy, Lâm Miễu đã ở trước cửa thang máy đợi cô.
“Cậu mới tỉnh à?” Lâm Miễu hỏi.
Trì Ngữ Mặc ngượng ngùng gật đầu, “Ngại quá, ngủ quên.”
“May mà mình mới đến một lát thôi, tối nay Lôi Đình Lệ ăn chung với tụi mình chứ?” Lâm Miễu có chút sợ Lôi Đình Lệ.
“Chắc không đâu, nhưng anh ta đang ở trên lầu.” Trì Ngữ Mặc giải thích.
“Cậu thật lợi hại, anh ta ở đó, áp lực thấp vậy, cũng có thể ngủ.” Lâm Miễu chọc.
“Anh ở phòng khách làm việc, mình ngủ trong phòng, không bị ảnh hưởng, chỗ anh ta có hai phòng.”
“Nếu anh ta ngủ chỗ cậu, mình có thể không ngủ chỗ cậu không? Mình lo lắng mình sẽ không ngủ được, nhưng mình có thể qua đây gặp cậu khi rảnh.”
“Mình cũng không thể ở đây mãi được, qua mấy ngày nữa, đợi mình có lương sẽ có tiền.” Trì Ngữ Mặc cười nói.
“Ừ.”
Thang máy tới nơi, cô nắm tay Lâm Miễu đứng trước cửa thang máy, cửa mở, bước vào.
Lâm Miễu thấy mặt Lôi Đình Lệ, cung kính đáp: “Chào Lôi Tổng.”
Lôi Đình Lệ gật đầu, coi như chào lại cô, hỏi Trì Ngữ Mặc: “Giờ chuẩn bị ăn cơm được chưa?”
“Ừ, cái đó, chúng tôi ăn cơm, sẽ không ảnh hưởng đến anh chứ?” Trì Ngữ Mặc cẩn thận hỏi.
“Ảnh hưởng gì, anh ăn chung với hai người.” Lôi Đình Lệ nhẹ nhàng nói.
Trì Ngữ Mặc: “…”
Lâm Miễu: “…”