Phong Xuân cùng Phong Thu lén lút thâm nhập vào Khau Pạ. ‘Vì sao lõi’ được treo trên bầu trời nơi này – Ngay tại đỉnh Phan Xi păng.
Mây lành như tấm lụa uốn lượn qua đỉnh núi xanh ngời. Ánh nắng xuyên qua tấm màn mây, phủ những chùm sáng lấp lánh xuống Hoàng Liên Sơn.
Vạn dặm Khau Pạ chìm trong sắc Đỗ Quyên.
Nơi này… Nơi khơi nguồn của Thần giới, thiêng liêng, tôn quý.
– Phong Xuân, mau ra tay đi. – Phong Thu lạnh lùng giục.
Kể từ lần đến Khau Pạ hơn bốn trăm năm về trước, dáng vẻ của nàng đã thay đổi ít nhiều. Phong Thu không còn là thiếu nữ trẻ trung năm nào nữa. Nàng giờ đây đã trở nên chững chạc hơn, đôi mắt bồ câu mất đi vẻ hiếu thắng mà tràn ngập thâm trầm.
Dẫu vậy, tính cánh của nàng vẫn cố chấp như thế.
Dù thời gian có trôi qua như thế nào, nàng vẫn căm ghét Hoa giới và Hoa Thần, cho đến khi nàng chết đi, nỗi căm ghét đó cũng sẽ không bao giờ biến mất.
– Này, đừng lạnh nhạt vậy chứ. – Phong Xuân kêu lên.
Hắn ngước nhìn bầu trời mù mây của miền Tây Bắc, lòng chợt ngân lên một giai điệu thành kính. Mặc dù hắn là người đề xuất với Vương việc gỡ ‘Vì sao lõi’, nhưng tận sâu trong lòng, hắn vẫn biết mình đã làm một điều không đúng và cảm thấy tội lỗi lắm thay.
Hắn không giống Phong Thu, nàng ta không hề có chút cảm xúc gì khi phải làm những việc xấu này. Bởi vì nàng ta không có trái tim yêu nước, đối với nàng ta, chỉ có Phong Thần là điều tối quan trọng mà thôi.
Đôi mắt Phong Xuân trở nên âm u.
Phong Thu yêu Phong Thần và cả đời nàng ta chỉ chìm đắm trong thứ tình yêu cố chấp đó.
Nàng ta không đặt Thần giới trong tim, càng không đặt Âu Việt trong tim.
– Ta xin lỗi. – Phong Xuân nói, hắn tung viên đá mà An Dương Vương đưa cho lên mây.
Ngay lập tức, bầu trời Tây Bắc bùng nổ.
Tựa như mặt trời vừa rơi xuống Khau Pạ, một vùng sáng chói chang và nóng rực bùng nổ trên không trung.
Ánh sáng đó ban đầu chỉ xuất hiện ở Tây Bắc, rồi dần lan xa lan xa, kéo theo những đám mây đen vằn vện.
Sắc trời biến đổi thật yêu dị, đỏ đỏ, đen đen, tím tím và tăm tối.
Lần đầu tiên, tại Thần giới, một thiên tượng bất thường như vậy diễn ra.
…
Tại Mai Viện, Mai Lang Vương đang đọc sách trong phòng thì bỗng dưng giật mình. Chàng ngẩng phắt đầu lên, quan sát qua cửa sổ. Sau khi nhìn thấy thiên tượng quái gở, chàng ngay lập tức lao ra ngoài.
Mai hoa vàng ươm nở rộ giữa một trời tăm tối, trông thật yêu dị.
Mai Lang Vương sững sờ, đôi mắt nâu dán lên bầu trời, lòng tràn ngập bất an.
– Chuyện gì vậy? – Thần Tình đáp xuống từ mái nhà, tà nhật bình bị gió cuốn lật phật.
– Kì lạ. – Mai Lang Vương lắc đầu, chàng cũng chẳng hiểu điều gì đang diễn ra.
– Lần đầu tiên ta thấy nó đó. – Thần Tình khoanh tay lại, cau mày suy ngẫm – Thứ duy nhất có thể khiến cho thiên tượng của Thần giới biến đổi chỉ có thể là ‘Vì sao lõi’ mà thôi.
– … – Mai Lang Vương lắng nghe phân tích của nàng, chân mày chùn lại.
Chàng một lần nữa hướng lên bầu trời, đáy mắt lo âu.
Không chỉ có Mai Lang Vương và Thần Tình cảm thấy lo lắng và nghi ngờ về thiên tượng, ở Tản Viên Sơn, Sơn Thánh và Mỵ Nương cũng đang rơi vào tâm trạng tương tự. Những vị thánh khác trong Tứ bất tử cũng nhíu mày hoài nghi. Ngay cả những vị Thần gốc vốn chìm sâu vào giấc ngủ cũng bất chợt bừng tỉnh.
Tất cả Thần linh đều quay đầu, hướng về Phan Xi Păng.
Họ dường như đã đoán được điều gì đó, mọi chuyện chắc chắn xuất phát từ ‘Vì sao lõi’ – Thánh vật của cõi thần.
…
– Các ngươi! – Giữa bầu trời u ám ghê rợn, thiếu nữ mặc trang phục Mường một lần nữa hiện diện.
Mái tóc đen dài đan xen vào nhau, tung bay giữa cơn gió thét gào.
Bộ xà tích bằng bạc va đập, giận dữ.
Khuôn mặt khuynh thành vốn luôn điềm tĩnh và dịu êm, nay lại trở nên phẫn nộ ngút ngàn.
– Lũ ngu ngốc! Bọn ngươi lại dám làm ra chuyện này?! – Nàng thốt.
– Xin ‘Vì sao lõi’ thứ tội. – Phong Xuân quỳ xuống, cung kính khấu đầu – Chúng ta chỉ muốn cứu Phong Thần.
– Gã đàn ông bội bạc và thiển cận đó xứng đáng được cứu ư? – ‘Vì sao lõi’ gần như điên tiết – Các ngươi sẵn sàng hi sinh sự an nguy của Thần giới chỉ để cứu kẻ không có lương tâm đó?!
Những lời mà ‘Vì sao lõi’ nói ra khiến Phong Thu cảm thấy chói tai. Khác với Phong Xuân – Người luôn tỏ ra thành kính, Phong Thu không hề quỳ, cũng chẳng có chút tôn kính nào khi nhìn thấy ‘Vì sao lõi’. Nàng hỗn xược tiến lên, chỉ tay vào ‘Vì sao lõi’, nghiến răng – Ngươi còn xúc phạm chủ nhân thêm một câu nào nữa, ta sẽ cắt phăng cái mồm của ngươi!
– Phong Thu! – Phong Xuân hốt hoảng kéo nàng quỳ xuống.
Phong Thu hất tay hắn ra, trừng trừng nhìn ‘Vì sao lõi’, đe dọa và thách thức.
– Hừm… – ‘Vì sao lõi’ mỉm cười.
Nàng hướng tay về phía Phong Thu, lập tức một nguồn sức mạnh cực lớn, vô hình vô ảnh va vào ngực nàng ta, đẩy nàng ta ra phía sau, đập mạnh liên tiếp vào ba bốn tảng đá lớn.
– Ực! – Phong Thu hộc máu.
Nàng ta nhanh chóng bất tỉnh, không thể cầm cự nổi dù chỉ một giây.
– Phong Thu! – Phong Xuân hoảng sợ.
– Hỗn láo. – ‘Vì sao lõi’ cuốn lấy một lọn tóc vân vê, bộ dáng thướt tha, yểu điệu.
Phong Xuân biết, cả hắn và Phong Thu đều không phải đối thủ của ‘Vì sao lõi’.
Nàng là người mà ngay cả những vị Thần gốc cũng phải kính nể.
Phong Xuân khúm núm dập đầu, van vỉ cầu xin – ‘Vì sao lõi’, chúng ta biết tội của mình, cũng biết việc mình làm không đúng. Nhưng thân là thuộc hạ chúng ta không thể bỏ mặc chủ nhân. Vì vậy xin người hãy khai ân, xin người hãy trả chủ nhân về cho ta.
Đôi mắt đẹp lim dim, ‘Vì sao lõi’ đã nhìn thấu mọi tâm tư của các thần. Nàng lạnh nhạt đáp – Các ngươi chỉ ngụy biện thôi. Nếu các ngươi nghĩ đến trung thành, các ngươi đã làm điều khác. Sâu thẳm trong lòng các ngươi cũng chỉ nghĩ đến lợi ích cá nhân. Cả Âu Việt và Lạc Việt các ngươi, đều chỉ nghĩ đến mình.
Nàng ngẩng nhìn bầu trời đầy sắc yêu dị, cười giễu cợt – Đối với các ngươi, tình yêu và điều tốt có lẽ là thứ xa xỉ. Các ngươi thà phá hoại mọi thứ để bảo vệ quyền lợi của mình cũng chẳng bao giờ nghĩ đến việc đóng góp cho lợi ích chung.
– Nếu cứ suy nghĩ như vậy thì Thần giới này chẳng tồn tại được lâu đâu. Tất cả sẽ tan biến như bong bóng vì chỉ có bề mặt mà chẳng có chiều sâu. – Nàng lẩm bẩm. – Các ngươi nghĩ đến đây là hết rồi ư? Cuộc đời này là một kiếp tu dài, không có thứ gì là vĩnh viễn cả.
Hai tay ‘Vì sao lõi’ xếp lại trước ngực.
Viên đá cuội mà An Dương Vương đưa cho Phong Xuân đang lơ lửng trước mắt nàng.
‘Vì sao lõi’ hé mắt nhìn nó.
Nàng nói thêm một lời cuối với Phong Xuân – Ta sẽ dạy cho các ngươi một bài học.
– Vì sao lõi! – Phong Xuân dập đầu cầu xin.
Nhưng ‘Vì sao lõi’ đã không còn nghe hắn nói. Nàng chìm vào trong một vùng sáng, biến mất. Thiên tượng cũng không thể rút lại, bầu trời Thần giới cứ thể chìm trong bóng đêm.
Phong Xuân thừ người quỳ trên đất.
Hắn cảm thấy bản thân như vừa bị chơi một vố vậy.
Đôi mắt hắn hoang mang lướt qua Hoàng Liên Sơn heo hút gió.
Phong Thần không trở về… Còn ‘Vì sao lõi’ cũng chẳng hiện hữu trên đỉnh Phan Xi Păng nữa!