Phù Đổng Thiên Vương kể lại mọi chuyện đã xảy ra ở Phan Xi Păng và Cổ Loa cho Mai Lang Vương nghe. Cả chàng và Thần Tình đều bất ngờ bởi không ai nghĩ Long Quân và Mẫu Âu Cơ lại đứng ra chống đỡ việc này. Sau khi bất ngờ hồi lâu, Mai Lang Vương mới hỏi Thiên Vương về cách giải quyết mà Lạc Long Quân đưa ra, Thiên Vương được lời như cởi tấc lòng, ngài liền đem nhiệm vụ mà Hùng Vương giao phó trao lại cho chàng.
– Mai Lang, ‘Vì sao lõi’ đã rơi xuống nhân gian và ẩn mình trong bể nhân loại, Hùng Vương giao nhiệm vụ cho ngươi đi tìm nàng. Khi ngươi có thể cảm động trái tim nàng, nàng sẽ quay về Phan Xi Păng và tiếp tục chống đỡ Thần giới. Đây là nhiệm vụ cấp bách, ngươi phải bắt tay vào hoàn thành ngay đi.
– ‘Cảm động trái tim nàng’? – Mai Lang Vương nhíu mày – Nghĩa là gì?
– Hừm… – Phù Đổng Thiên Vương trầm tư.
Thật ra trong mật lệnh mà Hùng Vương giao đến cho ngài, Hùng Vương chỉ nói là cần tìm Mai Lang Vương để cảm động ‘Vì sao lõi’ mà thôi. Hùng Vương không giải thích gì đến việc cảm động đó, thế nên ngài cũng chẳng hiểu ‘cảm động’ là làm thế nào.
Thiên Vương lắc đầu – Chuyện này… Ngươi nên tự mình suy nghĩ đi. Ta chỉ nhận lệnh như thế thôi, cũng chẳng rõ cảm động là gì nữa.
– … – Mai Lang Vương nâng chén trà lên, suy tư hồi lâu.
Bên ngoài, Thần Tình nghe chuyện mà lòng hứng khởi lắm thay. Hai gã đàn ông kia không biết ‘cảm động’ là gì, nhưng với nàng – Một Thần Tình như nàng – Thì từ ‘cảm động’ ấy thật dễ giải thích làm sao.
Thần Tình xếp quạt, đan hai tay vào nhau. Nàng phấn khởi nhìn bầu trời Tây Nam xanh ngời, tim đập rộn rã.
Ái chà, nghĩa là Mai Lang Vương sẽ phải khiến ‘Vì sao lõi’ rơi vào tình yêu ư?
Một kẻ mặt lạnh như hắn và ‘Vì sao lõi’ của thần giới? Đây chẳng phải là một tình yêu bi kịch ngược luyến tàn tâm mà bọn phàm nhân thế kỉ hai mươi mốt vẫn yêu thích đấy sao?
Lòng Thần Tình dao động dập dờn, khi nàng nghĩ đến Mai Lang Vương, trên tay phải của nàng đột nhiên hóa ra một quả cau có khắc chữ ‘Mai’ bằng mực chu sa. Khi nàng nghĩ đến ‘Vì sao lõi’, trên tay trái của nàng lập tức hiện ra một lá trầu không xanh ngời có vẽ chữ ‘Sao’ cũng bằng mực chu sa nốt.
Trong lúc cao hứng nghĩ đến chuyện tình ngược luyến tàn tâm trong tưởng tượng, Thần Tình đã lỡ đặt quả cau kia vào lá trầu không.
Trầu và cau dường như cảm ứng với nhau, trầu bao bọc lấy cau, cau cuốn lấy trầu, cả hai cùng phát sáng và hóa thành một khối vàng.
– Éc! – Thần Tình lúc này mới tỉnh ngộ, nàng chợt nhận ra mình vừa nghịch dại rồi.
Suy nghĩ của nàng đã khiến cho thần lực tự khởi động. Vì quá cao hứng không kiểm soát mà nàng đã vô tình ‘định tình duyên’ cho Mai Lang Vương.
Thần Tình tái mét mặt mũi nhìn bức tượng trầu cau bằng vàng trên tay.
Mồ hôi trán vã ra ướt đẫm, Thần Tình run rẩy cả người. Đó là lần đầu trong đời nàng kinh hoảng đến vậy.
-o-
– Hãy suy nghĩ thật kĩ về nhiệm vụ, nếu có gì cần giúp đỡ, cứ đến tìm ta đừng ngại. – Ra đến cổng Mai Viện, Phù Đổng Thiên Vương chân tình nói.
– Vâng. – Mai Lang Vương cúi người trang trọng, vừa bái chào ngài vừa cảm tạ tấm lòng yêu quý mà ngài dành cho mình.
– Thời hạn để ngươi hoàn thành nhiệm vụ là một trăm năm – Trước khi sức mạnh của Long Quân và Mẫu Âu Cơ hết hiệu lực. Tuy nhiên ta tin tưởng ngươi, ngươi chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ này sớm hơn mong đợi. – Thiên Vương vỗ tay lên vai chàng, ánh mắt tràn ngập niềm tin.
Mai Lang Vương không biết nói gì hơn với sự tin tưởng đó. Chàng chỉ biết nỗ lực hết sức vì nhiệm vụ sắp tới. Nhiệm vụ này liên quan đến an nguy của Thần giới, chàng chắc chắn sẽ cẩn trọng hết mức, cố gắng hoàn thành nó thật chu toàn.
– Được rồi, ta đi đây. – Phù Đổng Thiên Vương lên ngựa. Cử động của ngài khiến giáp sắt va đập leng keng. Ngựa sắt gõ gõ vó một cách uy vũ lên gạch nung, cả thân hình khôi vĩ của nó sáng lóa dưới ánh chiều.
Tiểu đồng đứng bên cạnh Mai Lang Vương xuýt xoa.
Phù Đổng Thiên Vương khôi ngô tuấn tú khoác áo giáp sắt, cưỡi trên ngựa sắt, thật là một vị thần uy dũng.
– Cung tiễn ngài. – Mai Lang Vương cúi đầu. Tiểu đồng kia trông động thái của chàng liền chẳng dám nhìn Thiên Vương nữa mà lập rập cúi đầu theo.
– Ừm. – Thiên Vương nhếch cười. Ngài thúc ngựa, khiến ngựa sắt hí vang một tràng dài rồi lao rầm rập lên mây.
Chỉ một thoáng sau, cả người và ngựa đều mất hút.
Mai Lang Vương đứng nhìn theo họ hồi lâu, đôi mắt nâu trở nên suy tư, nặng nề.
– Phù Đổng Thiên Vương thật to lớn! – Khi chàng quay trở về khu vực riêng của mình, tiểu đồng đi theo chàng đã không kìm được mà buột miệng thốt.
Mai Lang Vương nhìn nó, đáy mắt căng thẳng trở nên thư giãn đôi chút. Chàng xoa lên mái tóc trái đào, gật đầu – Ừm. Ngài ấy là một trong bốn vị thánh lớn của thần giới. Vào thời đại của ngài, giặc Ân phương bắc xâm lược, Hùng Vương khi ấy không biết làm sao để dẹp giặc, cuối cùng đành cầu khẩn thần linh và Thiên Vương mang theo di lệnh của thần đã hạ phàm. Thời đó, sắt không phải là nguyên liệu chế tạo vũ khí phổ biến, nhưng Hùng Vương vẫn tìm rất nhiều sắt để rèn cho ngài một bộ khôi giáp, một con chiến mã và cả một thanh bảo kiếm. Thiên Vương cưỡi ngựa cầm kiếm, xông pha trận mạc bảo vệ bờ cõi bình yên. Mỗi nơi vó ngựa của ngài đi qua đều trở thành di tích. Ngài ấy thật sự là vị thánh vĩ đại.
– Woww – Tiểu đồng mắt sáng lấp lánh.
Mai Lang Vương quan sát biểu cảm của nó, lòng chợt vui vui. Chàng bỗng nhớ đến mình khi còn nhỏ. Đúng là… Chẳng có cậu bé nào không mê mẩn anh hùng.
– Ái chà, ai nghĩ Mai Thần khó gần lại có thể vui vẻ kể chuyện cho một tiểu đồng như vậy? – Đột nhiên có tiếng đùa cợt vang lên.
Mai Lang Vương dừng bước, khẽ quay đầu, trên bờ tường, Thần Tình đang vắt vẻo hai chân cười hì hì với chàng.
Mai Lang Vương ra hiệu cho tiểu đồng lui đi. Khi không gian chỉ còn riêng chàng và nàng ta, chàng mới chậm rãi lên tiếng.
– Nghe lén hết mọi chuyện rồi à?
– Phải. – Thần Tình giương giương tự đắc, dù bị chế giễu cũng không lấy làm ngại nữa.
– Sao nào? Có gì cần nói không? – Mai Lang Vương bước đi.
Thần Tình từ trên tường đáp xuống, tung tăng nhảy chân sáo theo sau chàng, mồm liến thoắng
– Này này, nhiệm vụ đó cho ta làm cùng với được không?
Mai Lang Vương nhăn mày – Định phá hoại? Đây không phải chuyện đùa đâu.
– Ta biết ta biết! – Thần Tình cuống quýt nói, cơ mồm chợt giật mạnh. Khối vàng trong tay áo vừa chạm vào da thịt nàng, Thần Tình xanh mặt, nhất thời trở nên không tự nhiên.
Trông biểu cảm kì lạ đó, Mai Lang Vương đã thấy có gì đáng ngờ.
Thần Tình chịu đựng ánh nhìn dò xét của chàng, nàng cố tỏ ra thật bình tĩnh, rối rít xua tay – Đừng nghi ngờ ta như vậy chứ! Ta muốn giúp thật mà! Với lại… Đây là chuyện liên quan đến an nguy của Thần giới, ngươi nghĩ ta có thể đùa giỡn được sao?
Mai Lang Vương im lặng hồi lâu.
Sau cùng, chàng đã bị nàng thuyết phục.
Dù sao, Thần Tình cũng là một vị Thần gốc. Nàng còn là thuộc hạ của Lạc Long Quân. Dù nàng trông dở dở ương ương nhưng hiểu biết của nàng chắc chắc sâu rộng hơn chàng. Được nàng giúp sức quả là một điều tốt.
Mai Lang Vương thật thà chấp tay về phía nàng, cảm kích – Đa tạ ngài trước.
Thần Tình nhận lời cảm ơn của chàng mà lòng dâng lên một nỗi hổ thẹn ngút trời.
Thật ra…Vì nàng đã lỡ định tình duyên vô cớ cho chàng nên mới muốn tham gia vào nhiệm vụ lần này. Do nhất thời cao hứng mà nàng đã đẩy chàng vào một con đường cụt, vì vậy tận sâu trong lòng cảm thấy rất hối tiếc và tội lỗi nên mới muốn giúp chàng thôi.
Hơn nữa, nàng cũng muốn xem kịch.
Thần Tình thật sự muốn xem, vở kịch ngược luyến tàn tâm mà mình lỡ tay bày ra sẽ diễn biến như thế nào.
Nghĩ đến đây, tâm nàng chợt xuất hiện mâu thuẫn. Cảm giác vừa tội lỗi vừa hoan hỉ này… Nàng cảm thấy bản thân đã gây ra nghiệp nặng rồi.
Thần Tình run rẩy nắm chặt khối vàng ẩn trong tay áo dài thụng.
Mai Lang Vương chú ý biểu cảm của nàng. Khi thấy đáy mắt nàng tối sáng bất định, chàng bỗng cảm thấy lòng mình tràn ngập bất an.