Mai Lang Vương lao vào công việc ở thư phòng, chàng không những phải xem qua báo cáo và danh sách các nạn nhân mà còn phải tra cứu thông tin của họ từ sổ sách quản lí chính. Một khi chàng đã bắt tay vào làm việc thì sẽ hoàn toàn không có thời gian nghỉ ngơi hay chú ý đến bất cứ thứ gì. Công việc như một cơn thác lũ, cứ ào ạt ào ạt đổ tới, nhấn chìm lấy chàng.
Thời gian cứ thế trôi qua, mặt trời dần chìm xuống, phủ một tấm màn tím sẫm lên không gian. Tại khu nhà dành cho các vị Hoa tiên, Sao sau một giấc ngủ dài cũng hồi tỉnh.
Cô bé mơ hồ nhìn trần nhà.
Kiến trúc cổ kính, xa lạ và thập phần uy nghi lập tức khiến cô bé giật mình, bật dậy.
Ưu Liên đang ngồi thêu gần đó nghe tiếng động liền quay lại.
Sao rúc vào giường, trân trân nhìn Ưu Liên. Nàng ta mặc áo tứ thân màu hồng cánh sen, trên đầu đội mấn tinh xảo. Dung nhan mỹ lệ dịu dàng, lần đầu tiên Sao nhìn thấy một cô gái đẹp như vậy.
– Tỉnh rồi à? – Ưu Liên gác khung thêu sang bên, đứng dậy, đi đến gần giường.
– Đừng! Đừng lại gần! – Sao càng trốn sâu vào trong hơn, lưng cô bé tựa vào đầu giường. Khung màn diễm lệ buông lơi, ngoài cửa sổ gió thổi nhẹ nhàng, bầu trời đã nhuốm chiều, Sao biết rằng, cô bé đã bị đưa đến một nơi xa xôi.
Ưu Liên quan sát vẻ mặt hoảng sợ của Sao, lòng suy tư hồi lâu.
Mai Lang… Chẳng biết đã làm cách nào để đưa cô bé về đây…
Mặc dù nàng không biết rõ sự tình nhưng sự sợ hãi của Sao cũng giúp nàng phần nào đoán được câu chuyện. Ưu Liên thở dài, nhẹ nhàng nói – Được rồi, nếu em không muốn thì ta sẽ không đến gần. Em vẫn còn hoảng loạn lắm, cứ nghỉ ngơi đi. Ta sẽ nấu ít cháo cho em.
– … – Sao mím môi, nhìn chăm chăm vào tấm chăn hoa.
Ưu Liên quan sát cô bé, lắc đầu và rời đi.
Khi Ưu Liên ra đến cửa, nàng phát hiện Bạch Sứ và Xích Phượng đang đợi ngoài đấy. Xích Phượng giữ Ưu Liên lại, mặt khó đăm đăm – Tại sao chị không giải thích thẳng với đứa trẻ đó?
Ưu Liên day trán.
Xích Phượng là một người vô cùng nóng tính. Em ấy không hiểu được rằng đối với những chuyện liên quan đến cảm xúc thì cần phải có thời gian.
– Không sao đâu, cứ để cô bé nghỉ ngơi, rồi Mai Lang sẽ nói rõ với cô bé thôi. – Ưu Liên từ tốn nói – Ta tin rằng, chỉ có Mai Lang mới có thể giải thích rõ ràng với cô bé.
– Gì chứ?! – Xích Phượng bực mình.
Bạch Sứ đứng bên cạnh lo lắng nhìn Sao bên trong rồi lại nhìn sang Ưu Liên.
Thiếu nữ khoác áo tứ thân màu nguyệt bạch tựa vào cửa sổ ngắm Sao hồi lâu. Bên trong, nàng thấy Sao đang gục đầu trên gối, bộ dạng tuyệt vọng.
-o-
Tam vị Hoa tiên lần lượt rời đi, dành lại cho Sao một không gian yên tĩnh. Cô bé cứ vùi mặt vào gối, hai tay ôm lấy chân, co ro, run rẩy.
Làm sao có thể không hoảng loạn được khi mà bản thân cô bé cũng chẳng biết là mình đã bị đưa đến đâu?
Tim đập như trống, tâm trí rối bời đến nỗi chẳng nghĩ được gì. Sao một mực trốn vào bóng tối, cô bé cầu mong bóng tối có thể giúp mình ổn hơn, nhưng càng trốn vào bóng tối, cô bé chỉ càng thêm sợ hãi mà thôi.
Cuối cùng, Sao lấy hết dũng cảm, đứng dậy.
Cô bé rời khỏi giường, lẻn ra cửa ngoài. Vừa bước ra ngoài, tràn vào mắt cô bé là cả một không gian rộng lớn, lớp lớp mái ngói cổ kính cong vút, những khoảnh sân lát gạch đỏ trồng đầy mai.
Sao ngỡ ngàng bước ra. Phía sau cô bé là một căn nhà ba gian truyền thống. Hai bên còn có thêm hai căn nhà khác, ba ngôi nhà hợp lại với nhau tạo thành một hình chữ ‘u’ hài hòa.
Trên đỉnh của mái nhà, Sao nhìn thấy những bức tượng hình mặt trời, mây và rồng. Trời chiều phủ lên những bức tượng ấy một màu tím biếc. Sao dáo dát nhìn quanh, dù nơi này rộng lớn như vậy nhưng ngoài cô bé ra chẳng có một ai.
Đối diện với gian nhà trung tâm có một cánh cửa tròn. Sao nghĩ, nếu cô bé đi ra đó thì sẽ có thể bước ra không gian to lớn hơn. Sao thập thò bám vào cửa tròn đó, nhìn ra. Bên ngoài, trên con đường lớn lát đá trắng, hàng hàng, nhóm nhóm trẻ con nghiêm trang qua lại.
Những đứa trẻ đó ăn mặc rất lạ. Chúng mặc áo dài, đầu đội khăn đóng, chân mang guốc mộc. Trang phục của chúng giống hệt nhau, đều là áo dài màu cam, quần trắng và khăn đóng cùng màu với áo dài. Dù chúng trông nhỏ tuổi nhưng dáng đi, dáng đứng đều lễ nghi, chuẩn mực, hoàn toàn khác biệt với những đứa trẻ mà Sao vẫn thấy.
Có hai tiểu đồng đang đi tới.
Sao vội vàng trốn vào trong.
Những tiểu đồng đi qua đi lại trước cánh cửa tròn như thoi, thế nhưng, chẳng có đứa nào bước vào. Sao hoang mang nhìn sang bờ tường, nhận ra tường ở đây không cao lắm, cô bé liền chạy đến, định trèo tường để thoát ra.
Tường cao hơn hai mét, với tài leo trèo của một cô bé sống ở thôn quê, Sao dễ dàng trốn ra ngoài. Khi trèo qua tường, dõi mắt quan sát không gian, Sao mới biết là mình đang ở trên núi. Từ sườn núi nhìn xuống có thể thấy đồng ruộng nằm im lìm trong áng chiều tà và những mái nhà ngói cũ kĩ.
Phố phường đã lên đèn. Sao đứng trên sườn núi, run run nhìn ánh đèn lồng đo đỏ được người ta thắp lên muôn nơi. Bên dưới là một thị trấn cổ xưa người qua kẻ lại tấp nập. Sao khuỵu xuống đất, cả người run bần bật. Trời ơi! Cô bé đã bị đưa đến đâu thế này?!
Quá sợ hãi hoảng loạn, Sao nhắm mắt nhắm mũi lao xuống núi.
Cô bé chẳng biết mình sẽ đi đâu, chẳng biết làm cách nào để trở về và cũng chẳng biết có nên quay về hay không, cô bé chỉ biết cắm đầu chạy, cứ thấy bậc thang là lao xuống điên dại.
Sao trượt chân, té ngã.
Cô bé suýt nữa thì đập đầu vào tảng đá nằm trên đường.
– Ây da! Đi đâu vội vàng thế này! – Có người đỡ lấy cô bé.
Sao đau đớn rên rỉ, tay và chân đều bị xây xát.
– Cô bé là ai? – Người đó đỡ Sao dậy, nhìn cô bé chăm chăm.
Sao nhận ra đó là một người đàn ông. Ông ta mặc áo dài the, chân mang guốc mộc, đầu đội khăn đóng màu đen.
Bộ trang phục mà ông ta đang khoác khiến Sao giật nảy. Cô bé đẩy người đàn ông đó ra rồi lao vùn vụt xuống núi.
Trên đường xuống, Sao gặp rất nhiều người, có người trẻ, có người già, có cả trẻ con, họ đều mặc áo dài, đội khăn đóng, đôi khi còn bắt gặp những người phụ nữ mặc áo tứ thân nữa.
– Chuyện quái quỷ gì thế này?! – Sao hét lên – Những người ở đây tại sao lại ăn mặc kì dị thế?!
Cô bé nhớ đến chàng trai mà mình đã tiếp xúc trước đó, tâm trạng trở nên kinh hãi tột cùng.
Chẳng lẽ bọn họ đều là ma?! Chẳng lẽ cô bé đã bị đưa đến cõi âm rồi sao?!