Tô Đàm vào phòng, thấy ngoài Lục Nhẫn Đông nằm ở trên giường thì còn có một người đứng bên cạnh anh. Trong tay người kia cầm một xấp tài liệu đang định đưa cho Lục Nhẫn Đông xem, nhưng dường như Lục Nhẫn Đông cũng không hứng thú lắm, sau khi lật xem qua loa thì thuận tay ném sang một bên.
“Chuyện thú vị? Là chuyện thú vị gì?” Người kia hỏi.
Lục Nhẫn Đông không trả lời, anh không có ý định tiếp tục nhận vụ án này nên từ chối: “Tôi sẽ không nói với cậu, nhỡ cậu cũng cảm thấy hứng thú thì làm sao bây giờ?”
Lời này khiến sắc mặt người kia lúc trắng lúc xanh: “Vậy cậu xem video trước đi, lúc đó quyết định có nhận hay không cũng chưa muộn.”
Lục Nhẫn Đông không trả lời mà quay đầu về phía Tô Đàm: “Ngồi đi.”
Tô Đàm ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Lục Nhẫn Đông, vẻ mặt vô tội nhìn hai người.
Lục Nhẫn Đông hỏi: “Video có đẫm máu không?”
“Không.” Người kia trả lời: “Không chụp lại ảnh nạn nhân.”
Lục Nhẫn Đông: “Được rồi, nhưng mà Tào Tử Húc này, tôi phải nói rõ ràng với cậu, nếu sau khi xem xong tôi vẫn không có hứng thú, vậy thì cậu cũng đừng cố gắng thuyết phục tôi nữa.”
Người đàn ông mà Lục Nhẫn Đông gọi là Tào Tử Húc nghiến răng nghiến lợi đáp một tiếng được: “Lục Nhẫn Đông, cũng may là tính tình tôi đã tốt hơn, nếu đổi lại là ba năm trước….”
Lục Nhẫn Đông nói: “Đừng đùa, ba năm trước cậu thậm chí còn không vào được nhà tôi.”
Tào Tử Húc hừ một tiếng, lấy laptop trong túi mình mang theo ra, nhập mật mã vào sau đó ném cho Lục Nhẫn Đông: “Video thứ ba bên phải.” Anh ta nói xong lời này liền liếc mắt nhìn Tô Đàm.
Tô Đàm rất tự giác đứng lên: “Tôi sẽ đi ra ngoài một lúc.”
Lục Nhẫn Đông lại thản nhiên bảo không cần.
Tô Đàm hỏi: “Thật sự không sao chứ?” Cô là người cực kỳ nhạy cảm với cảm xúc của người khác, vừa vào phòng đã cảm thấy người tên là Tào Tử Húc không dễ gần cho lắm, toàn thân anh ta đều tỏa ra hơi thở cao ngạo.
Lục Nhẫn Đông: “Không có việc gì, cứ ngồi đi.” Anh nói xong liền mở video ra.
Lục Nhẫn Đông dựa vào đầu giường, từ phía của Tô Đàm có thể thấy vô cùng rõ ràng nội dung được chiếu trên laptop. Tào Tử Húc đứng ở bên cạnh, không nhịn được nói: “Cẩn thận một chút, video này hơi đáng sợ.”
Lục Nhẫn Đông hỏi: “Đáng sợ?” Anh nhíu mày, “Máu sao?”
“Không.” Tào Tử Húc cố ý thấp giọng, nặng nề đáp, “Nhưng rất kỳ quái.”
“Ồ, rất tốt.” Lục Nhẫn Đông nhấn nút chạy video.
Tô Đàm ngồi ở bên cạnh nghĩ thầm, tốt cái gì, lại định hù dọa cô sao? Tuy rằng biết video này hình như không phải thứ gì tốt nhưng Tô Đàm vẫn tò mò, đảo mắt nhìn sang.
Đầu video là cảnh một người phụ nữ mặc bộ đồ ngủ, đang cầm theo túi rác trong tay đi bộ trên hành lang.
Cô ta đang cúi đầu xem điện thoại, diện mạo đã bị mái tóc dài che hơn phân nửa, không nhìn rõ khuôn mặt. Ánh sáng trên hành lang hơi u ám, cô ta đi vài bước rồi rẽ vào một góc, đặt túi rác ở giữa cầu thang. Tuy nhiên, ngay tại thời điểm cô ta xoay người lại, cánh cửa nhà cô ta ban đầu đang khép hờ từ từ được đẩy ra bởi một bàn tay trắng như tuyết.
Nếu như chỉ nhìn hình dáng, bàn tay kia đúng là một bàn tay đẹp, đầu ngón tay thon dài, vểnh lên hình Lan Hoa Chỉ (1). Nhưng nhìn kỹ lại sẽ phát hiện ra bàn tay trắng kia căn bản không giống màu da người bình thường.
(1) Lan Hoa Chỉ: ngón tay cái chạm vào ngón tay giữa. Đây là kiểu tay dùng trong khi múa cổ điển Trung Quốc và hát hí khúc.
Vẻ mặt Tô Đàm cứng đờ, cô liếm môi một cái, nhỏ giọng hỏi: “Này, đây là video kỳ quái sao?”
Lục Nhẫn Đông không để ý: “Đương nhiên không phải.” Dường như anh đã có chút hứng thú với video này, thậm chí vẻ mặt cũng nghiêm túc hơn, anh ngước mắt nhìn Tô Đàm, cặp mắt xinh đẹp hoa đào kia cong lên, “Trên thế giới này làm gì có ma chứ.”
Tô Đàm nở nụ cười, cô từ tốn đáp: “Cũng đúng.”
Video nhạt nhẽo vẫn còn tiếp tục, người phụ nữ đổ rác xong liền bước ra khỏi cầu thang với bàn tay trống không, tuy nhiên khi cô ta quay trở lại hành lang lần nữa lại thấy cửa phòng mình bị mở ra.
Tô Đàm nhìn thấy bước chân của người phụ nữ hơi dừng một chút, dường như đang nghi ngờ rốt cuộc tại sao cánh cửa kia lại được mở ra, nhưng cô ta cũng không do dự quá lâu, cất bước từ từ đi vào cánh cửa đang mở.
Tuy nhiên, sau khi cô ta bước vào nhà vẫn không có hành động đóng cửa lại. Hình ảnh trên video dường như cứ dừng lại như vậy, ngoại trừ thời gian góc trên bên phải vẫn đang trôi qua, cũng không có sự thay đổi gì.
Lục Nhẫn Đông ấn vào thanh tua video, trực tiếp kéo đến cuối video.
Tô Đàm thấy đến cuối video vẫn là bàn tay trắng như tuyết kia kéo cửa cho người phụ nữ, chỉ là lúc này bàn tay kia đã được sơn móng tay màu đỏ tươi.
Xem xong video clip, toàn bộ căn phòng bệnh đều chìm vào yên lặng.
Lục Nhẫn Đông đang suy nghĩ, Tào Tử Húc thì đợi câu trả lời của Lục Nhẫn Đông, mà Tô Đàm lại hối hận vì sự tò mò của mình. Trong đầu cô lúc này đều là hình dáng của bàn tay mềm yếu không xương kia, nhiệt độ trong phòng cũng giảm xuống một chút.
Lục Nhẫn Đông ấn vào màn hình: “Có bao nhiêu người chết?”
“Một.” Tào Tử Húc đáp, “Đây là tài liệu chi tiết.”
Lần này Lục Nhẫn Đông không từ chối tài liệu Tào Tử Húc đưa nữa, anh nhận lấy, sau khi lật xem cẩn thận mới hỏi: “Đã có đối tượng nghi ngờ chưa?”
“Có mấy người.” Tào Tử Húc nhíu mày, “Nhưng vài người phiền phức tương đối đáng ngờ.”
“Ừ.” Lục Nhẫn Đông cũng không tiếp tục hỏi, “Chọn thời gian đi, chúng ta sẽ nói riêng về chuyện này sau.”
Nhận được lời hứa hẹn của Lục Nhẫn Đông, Tào Tử Húc dường như thở một hơi dài, gật đầu: “Được, vậy tôi đi trước đây.”
“Không tiễn.” Lục Nhẫn Đông nói, “Cậu mang tài liệu đi đi.”
Tào Tử Húc ừ một tiếng rồi bắt đầu thu dọn tài liệu. Sau khi thu dọn xong, anh ta liếc nhìn Tô Đàm – người nãy giờ vẫn rất yên lặng đến mức không có cảm giác tồn tại, lên tiếng khen: “Dễ thương thật.”
Lục Nhẫn Đông: “Cút đi, cậu nói nhiều thế.”
Tào Tử Húc nhún vai rồi cầm túi của mình đi ra ngoài.
Tô Đàm giả vờ như không nghe thấy gì cả, bưng cốc nước lên từ từ uống từng ngụm một.
Lúc này Lục Nhẫn Đông mới nhìn về phía Tô Đàm: “Tôi không nghĩ video này lại dọa cô như vậy, cô có sợ không?”
Tô Đàm lắc đầu: “Không đâu.”
Lục Nhẫn Đông hỏi: “Thật sự không sợ?”
Tô Đàm khẳng định: “Thật mà.” Cô giơ tay lên vuốt sợi tóc rơi xuống bên tai, “Video này là video giám sát sao? Tôi xem không có vấn đề gì chứ?”
Lục Nhẫn Đông lắc đầu: “Không sao đâu.” Anh nói, “Cho dù người bình thường nhìn thấy cũng không nhìn ra được cái gì.”
Tô Đàm nghe vậy thì khẽ cười: “Cũng đúng, hôm nay anh muốn nghe gì nào?”
Lục Nhẫn Đông tùy tiện lấy một cuốn sách: “Vậy thì nghe cái này đi.”
Vì vậy Tô Đàm cầm lấy rồi mở sách ra, nhẹ nhàng đọc cho anh nghe.
So với sự tập trung của mấy ngày trước, dường như hôm nay Lục Nhẫn Đông hơi mất tập trung, ánh mắt lướt qua Tô Đàm nhìn ra ngoài. Lúc này ngoài cửa sổ đúng lúc trời quang mây tạnh, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên những ngọn cây phủ đầy tuyết.
Lục Nhẫn Đông chợt mở miệng: “Thời tiết bên ngoài thật tốt.”
“Đúng vậy, tối qua còn có tuyết rơi.” Tô Đàm nói.
Lục Nhẫn Đông thở dài: “Hầy, tôi nằm đến nỗi sắp mốc meo rồi.”
Tô Đàm suy nghĩ một chút mới lên tiếng: “Nếu như anh không ngại, tôi có thể đẩy anh đi dạo trong vườn hoa.”
Lục Nhẫn Đông liếc mắt nhìn Tô Đàm, cười hỏi: “Cô đối xử với ai cũng đều dịu dàng như vậy sao?”
Tô Đàm nghiêm túc: “Không đâu, đối xử với ông chủ trả lương cho mình thì đại khái tôi sẽ dịu dàng hơn.”
Lục Nhẫn Đông cười ha ha: “Vậy làm phiền cô rồi.”
Ngồi trên xe lăn, Tô Đàm đẩy Lục Nhẫn Đông vào thang máy, trong thang máy còn có một cô y tá, cô ấy mỉm cười và chào hỏi bọn họ: “Anh Lục, anh muốn xuống dưới đi dạo sao?”
Lục Nhẫn Đông đáp: “Đúng vậy, nằm lâu mệt mỏi lắm.”
Hai người lại trò chuyện hai câu, xem ra có mối quan hệ khá quen thuộc.
Nếu không phải Tô Đàm biết Lục Nhẫn Đông mới vào bệnh viện, sợ rằng cũng tưởng anh là khách quen của nơi này.
Vườn hoa trong bệnh viện vô cùng đẹp, các loại hoa mai được trồng bên đường đang đung đưa theo gió và tuyết, Tô Đàm ngửi được hương thơm ngào ngạt, cô ngước mắt thấy tuyết trắng phủ đầy trên ngọn cây mai vàng.
“Vì sao tên cô lại là Tô Đàm?” Lục Nhẫn Đông ngồi trên xe lăn, trên đùi đắp một tấm chăn, tuy vậy cũng không ảnh hưởng chút nào đến phong thái của anh. Anh có một đôi mắt hoa đào khá đẹp và dài, nhưng đôi môi lại cực mỏng, khi cười rộ lên thì ngọt ngào như tuyết mùa xuân tan ra, nhưng lúc khóe miệng hạ xuống lại có thể biến thành mùa đông lạnh lẽo ngay lập tức.
“Bởi vì mẹ tôi thích hoa quỳnh (2).” Tô Đàm trả lời, “Cho nên lấy tên này cho tôi.”
(2) Trong từ hoa quỳnh (昙花) có từ đàm (昙)
“Minh nguyệt u đàm (3), quả thật là cảnh đẹp.” Lục Nhẫn Đông cười, “Con người cô cũng như tên vậy.”
(3) Minh nguyệt u đàm: Trăng sáng mây khuất.
Tô Đàm chỉ cười, cũng không đáp lại.
Khuôn mặt của Tô Đàm không phải là vẻ đẹp phổ biến nhất hiện nay. Cô giống như một lầu gác ẩn giấu vẻ đẹp của mình trong vùng sông nước Giang Nam, giấu mình trong một con ngõ nhỏ quanh co khúc khuỷu. Trên cửa sổ chạm khắc những hoa văn rườm rà, mở ra có thể thấy được phía dưới lầu gác là những phiến đá xanh, phía góc còn có giếng xưa. Tính tình bình tĩnh, không phô trương của cô cũng không dễ dàng hấp dẫn sự chú ý, nhưng chỉ những người từng trải nhất mới có thể khám phá và thưởng thức vẻ đẹp độc đáo của Tô Đàm.
Chỉ là lúc này Tô Đàm cũng không biết bản thân có gì đặc biệt, gia thế của cô không coi là quá tốt. Khi những người khác có thể buông bỏ tất cả, tha hồ vui chơi ở đại học thì cô vẫn phải dành thời gian để giải quyết vấn đề kế sinh nhai của bản thân. Được Lục Nhẫn Đông khen ngợi, Tô Đàm cũng không để trong lòng. Từ lâu cô đã hiểu được lời hứa hẹn và lời khen ngợi của đàn ông có lẽ là những điều không đáng tin nhất trên thế giới này từ cuộc hôn nhân của bố mẹ mình.
Hôm qua tuyết rơi nhưng hôm nay bầu trời lại rất trong.
Tô Đàm nhìn cành mai vàng, hơi cắn môi dưới một cái.
Lục Nhẫn Đông nhìn thấu tâm tư của Tô Đàm, cười hỏi: “Cô bé muốn trộm hoa sao?”
Tô Đàm ngại ngùng: “Không, chỉ là cảm thấy rất thơm thôi.”
Lục Nhẫn Đông: “Hái một cành đi, không sao đâu.”
Tô Đàm lắc đầu: “Thôi, sẽ tốt hơn nếu để nó sinh trưởng ở đây, hái xuống mang về thì một vài ngày đã héo.”
Lục Nhẫn Đông không quan tâm, hờ hững nói: “Những bông hoa ở bên ngoài cũng sẽ héo thôi.”
Tô Đàm cũng không tranh cãi với Lục Nhẫn Đông, cho tới bây giờ cô không phải là một người thích bắt người khác đồng ý với ý kiến của mình, ngược lại người khác cũng rất khó làm cho cô thay đổi suy nghĩ.
~~~ Tác giả có chuyện muốn nói: Truyện không có yếu tố tâm linh, chỉ có một chút điều tra phá án thôi nhưng sẽ không nhiều. Nói đến hoa kim ngân và hoa quỳnh là vì hoa kim ngân là biệt danh của Nhẫn Đông, Tô Đàm chính là hoa quỳnh. Ha ha ha.
Tô Đàm: Anh cứ trêu chọc như vậy thì phần dưới của cơ thể có thể đứt đấy.
Lục Nhẫn Đông: …