Tuyết bắt đầu rơi lả tả từ tối thứ bảy. Sang đến đêm Bình An chủ nhật thì tuyết đã rơi dày hơn. Một cơn gió thổi qua, những bông tuyết bay đầy trời như đang khiêu vũ dưới ánh đèn đường, đẹp đến không sao tả xiết.
Phố lớn ngõ nhỏ đều là người, khu vực trung tâm thành phố thậm chí còn đông đúc hơn. Trên đường, các cặp đôi tay trong tay tình tứ như muốn trêu ngươi người khác. Tuổi trẻ thật thốt, có thể không màng nơi chốn, muốn hôn là hôn.
Tất cả các cửa hàng đều đang bật những ca khúc Giáng Sinh, Lạc Táp thích nhất là bài 《When christmas comes to town》.
Mấy ngày nay, mỗi ngày Tưởng Mộ Tranh đều hát cho cô nghe, rõ ràng là bài hát của trẻ con nhưng đến anh hát lại nghe ra được một chút thâm tình.
Đêm nay tất cả mọi người đều phải ra mặt đường trực, đội trưởng nói không cho bất kỳ ai đổi tổ, bởi vì cấp trên sẽ đến đây. Thật ra bọn họ nghe dặn dò như vậy cũng buồn bực, cấp trên đâu biết bọn họ là ai ủngi ai một tổ, hơn nữa, cũng chẳng đổi để làm gì cả.
Sau đó cẩn thận nghĩ lại, cảm thấy là cố ý nói cho Thượng Viện Viện nghe, bởi vì chỉ có cô ấy là tích cực đổi tổ nhất.
Không ngờ là đến khi sắp tan họp, đội trưởng lại nói: “Năm nay chúng ta cũng lãng mạn một lần đi, các đồng chí trong tổ 1 và tổ 2 tặng quà qua lại cho nhau, không cần đắt tiền, một quả bình an là được rồi.”
Mọi người đều sôi nổi tìm người để trao đổi quà. Tiểu Hạ tìm một đồng nghiệp nam, kết quả lại bị người ta cố ý trêu ghẹo: “Tôi không cần quả bình an của cậu, tôi muốn của Lạc Lạc cơ.”
Cả đám cười vang.
Tiểu Hạ: “…”
Thượng Viện Viện chủ động nói: “Hay là hai chúng ta trao đổi?”
Tiểu Hạ ho nhẹ hai tiếng: “…Ok”
Hai người nói xong thì tai đều ửng đỏ, ánh mắt không biết nên nhìn về đâu.
Các đồng nghiệp khác thì làm ra vẻ như không nhìn thấy, bắt đầu nói về phiên trực buổi tối.
“Lạc Táp, lại đây một chút.” Hạ Vũ Minh kêu cô.
Suy nghĩ của Lạc Táp bị cắt ngang: “Tới đây.”
Mấy đồng nghiệp của bọn họ đều đang tập trung ở bên phía xe tuần tra, hẳn là có chuyện gì muốn thông báo.
Kết quả Phó đội trưởng nói lãnh đạo của Văn phòng thành phố đang đi về phía giao lộ này để bày tỏ động viên, chia sẻ ủngi các cảnh sát giao thông cơ sở đang trong phiên trực.
Tiểu Hạ hỏi: “Lãnh đạo nào vậy? Cục trưởng Dương hả?”
Phó đội trưởng: “Không phải, là Phó cục trưởng.”
Lạc Táp: “…”
Cũng không biết tối hôm đó ba ba nói như thế nào ủngi Phó Duyên Bác, cảm giác nếu gặp mặt thì sẽ rất xấu hổ.
Sau khi họp xong, Tiểu Hạ và Lạc Táp lại đi qua bên kia đường, anh thấy dáng vẻ Lạc Táp như có tâm sự nặng nề, hỏi cô: “Làm sao vậy?”
Lạc Táp: “Không có gì, hơi lạnh thôi.”
Tiểu Hạ gật gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Do dự một chút lại hỏi: “Lễ Giáng Sinh tặng quà gì cho con gái thì hợp?”
Lạc Táp cười: “Tặng cho Thượng Viện Viện hả?”
Tiểu Hạ: “…”
Không nghĩ tới Lạc Táp sẽ hỏi trực tiếp như vậy, anh xấu hổ ho khan vài tiếng, không đáp lại.
Lạc Táp khá tò mò: “Trước kia cậu chưa từng có bạn gái à?”
Một cậu chàng đẹp trai như vậy, không có bạn gái thì quá không hợp lý.
Tiểu Hạ: “Từng có, nhưng đều là người khác theo đuổi tôi. Dịp lễ tết thì tôi bận làm nhiệm vụ, mỗi lần đều là bạn gái tặng quà cho tôi.”
Lạc Táp: “À, hóa ra cậu cũng là một tên cặn bã nhỏ nhỉ.”
Tiểu Hạ: “…”
Lạc Táp cười: “Vậy là cậu quyết định chấp nhận Thượng Viện Viện à?”
Tiểu Hạ: “Không muốn để cô ấy phải xấu hổ thêm ủngi mọi người trong đội nữa, tất cả mọi người đều biết cô ấy theo đuổi tôi, nếu tôi lại tiếp tục giả ngu thì không phải là quá mất mặt đàn ông à?”
Lạc Táp: “Trước kia mấy đồng nghiệp nữ trong đại đội hai của chúng ta theo đuổi cậu, theo đến chết đi sống lại, đến mức mấy dì phục vụ ở nhà ăn còn biết, cũng không thấy cậu có lòng đồng tình như thế này.”
Tiểu Hạ bị nghẹn, suýt chút nữa tắc nghẽn cơ tim.
Lạc Táp không trêu chọc anh nữa, trở lại chuyện chính: “Tặng cô ấy một cái lắc chân đi.”
Tiểu Hạ: “Có ý nghĩa gì đặc biệt hả?”
Lạc Táp: “Kiếp sau vẫn muốn gặp lại cô ấy và muốn ở bên cô ấy.”
Tiểu Hạ mỉm cười: “Cảm ơn.”
Lạc Táp nhìn đồng hồ: “Còn hơn một tiếng nữa cấp trên mới đến đây, cậu nhanh thay quần áo đi. Đối diện chính là trung tâm thương mại đó, mua rồi chạy qua tặng cho Thượng Viện Viện.”
Tổ của Thượng Viện Viện trực ở ngã tư tiếp theo, nếu chạy bộ thì mười mấy phút là đến.
Tiểu Hạ còn đang do dự: “Rời khỏi vị trí trực có ổn không?”
Lạc Táp: “Tôi coi như không thấy gì. Lát nữa nếu Phó đội trưởng tới, tôi sẽ nói cậu đau bụng nên đi qua toilet bên trung tâm thương mại rồi, ai nói gì được?”
Tiểu Hạ: “…”
Có lẽ là bây giờ không còn tâm tư gì ủngi Lạc Táp nữa nên anh không hề chột dạ, cái gì cũng dám nói ủngi Lạc Táp.
Trước kia Lạc Táp là nữ thần trong lòng anh, là người đẹp không dính khói lửa phàm tục, anh chỉ có thể đứng xa xa mà nhìn, ngay cả thổ lộ cũng không dám.
Sau khi Tiểu Hạ mua lắc chân từ trung tâm thương mại về, lại thay đồng phục: “Lạc Táp, làm phiền cô một chút, tôi đưa qua đó rồi về liền.”
Nói xong thì anh chạy chậm về phía giao lộ khác.
Gần một tiếng trôi qua, Tiểu Hạ mới thở hổn hển chạy về tới, sắc mặt chán nản.
Lạc Táp cho rằng anh bị từ chối, nhưng lại cảm thấy không có khả năng, hỏi anh: “Có phải lắc chân bị rớt mất trên đường đi không?” Cô chỉ nghĩ đến được một khả năng này.
Tiểu Hạ: “Không phải.”
Anh nói: “Hình như tôi làm lớn chuyện rồi, cũng không biết bên trên sẽ xử lý như thế nào.”
Trong lòng Lạc Táp giật mình: “Rốt cuộc là làm sao vậy?”
Tiểu Hạ: “Tôi tặng lắc chân cho Thượng Viện Viện, kết quả cô ấy hạnh phúc quá liền ôm cổ tôi nhảy dựng lên, sau đó còn… ” cưỡng hôn anh.
Lạc Táp thở phào nhẹ nhõm: “Cái này thì có gì đâu, không phải phản ứng bình thường sao?”
Tiểu Hạ: “Nhưng toàn bộ quá trình đều bị qua đường quay lại, sau đó phát lên trên mạng, còn @ official weibo của Cục Quản lý giao thông chúng ta, nhắn lại là: Hai đứa nhóc nhà mấy người rải cẩu lương ở trên đường, làm rất nhiều người qua đường chết vì bội thực, tạo nên tắc nghẽn giao thông, nhanh mang về nhà quản thúc đi.”
Lạc Táp: “…”
Nhịn không được bật cười, trấn an anh: “Không sao đâu mà, chúng ta cũng là người bình thường, trong những ngày đặc biệt như thế này bày tỏ ủngi người mình thích thì có gì sai?”
Lúc này xe của Văn phòng thành phố tới, Phó Duyên Bác đang nói chuyện phiếm ủngi Phó đội trưởng và mấy đồng nghiệp khác. Lạc Táp cố ý hù dọa anh: “Lãnh đạo tìm cậu nói chuyện kìa.”
Tiểu Hạ: “…”
Phó Duyên Bác bỗng nhiên xoay người, vẫy tay ủngi Lạc Táp: “Tiểu Lạc, cô lại đây.”
Tươi cười trên mặt Lạc Táp cứng đờ.
Tiểu Hạ: “…”
Nhịn không được bật cười ra tiếng.
Lạc Táp sửa sang lại vẻ mặt, bước nhanh qua đó.
“Chào Phó cục trưởng.”
Phó Duyên Bác: “Giáng Sinh vui vẻ.” Rồi anh ta nhận ba quả bình an từ phía thư kí, lại nói: “Hai quả này đưa cho Tiểu Hạ đi, đêm nay quậy ra động tĩnh không nhỏ nhỉ. Trấn an cậu ta một chút, nói ủngi cậu ta là không sao đâu.”
Lạc Táp: “Vâng, cảm ơn Phó cục trưởng.”
Lúc này cô mới nhìn thấy các đồng nghiệp khác mỗi người đều cầm một quả bình an trong tay.
Phó Duyên Bác khẽ hất cằm: “Cô tiếp tục làm việc đi.”
Lạc Táp gần như là chạy chậm về phía bên kia đường.
Phó Duyên Bác nhìn theo bóng dáng cô mà xuất thần hai giây. Đã rất nhiều ngày không gặp, trên lý trí anh biết bản thân không thể thích cô nhưng trên mặt tình cảm thì có khi lại chẳng thể nào khống chế được.
Biết rõ cô đã ở bên Tưởng Mộ Tranh, nhưng có đôi khi nhớ tới, không tránh được vẫn sẽ nghĩ về cô.
Tình yêu, lẽ ra anh không nên chạm vào thứ này.
Thu hồi tầm mắt, anh tiếp tục hành trình thăm hỏi động viên các đại đội khác.
Tưởng Mộ Tranh ở trong xe, vẫn luôn nhìn theo ô tô Phó Duyên Bác rời đi.
Anh và Phó Duyên Bác đến đây gần như cùng một lúc, kết quả anh chưa kịp xuống xe đã nhìn thấy Phó Duyên Bác bước xuống. Không biết vì sao phản ứng đầu tiên của anh chính là Phó Duyên Bác lại đây để xem Lạc Táp.
Quả nhiên, còn đưa cả quả bình an.
Anh nhìn quả bình an trong tay mình, đợi lát nữa phải thay thế quả bình an của Phó Duyên Bác mới được.
Tưởng Mộ Tranh điều chỉnh góc độ của kính chiếu hậu, một ông già Noel xuất hiện trong gương.
Không sai, anh mặc bộ đồ ông già Noel chính là để tặng quà cho Lạc Táp.
Ý tưởng này là Tưởng Tiểu Mễ nghĩ ra cho anh, quần áo ông già Noel cũng là Tưởng Tiểu Mễ tìm tới, lại còn đeo mặt nạ của ông già Noel, chắc là Lạc Táp sẽ không nhận ra anh.
Lạc Táp đang nói chuyện ủngi Tiểu Hạ, đột nhiên Tiểu Hạ ra hiệu cho cô: “Ông già Noel.”
Lạc Táp quay đầu, một ông già Noel cao lớn mập mạp đến gần, mang theo mặt nạ, cũng không biết trông như thế nào, trong tay thì xách theo một chiếc ủng Giáng Sinh phùng phình, chắc là chứa quà tặng.
Mấy ngày nay thường xuyên nhìn thấy ông già Noel phát tờ rơi, cô thấy nhiều rồi nên cũng không lấy gì làm lạ, quay mặt đi tiếp tục nói chuyện ủngi Tiểu Hạ: “Phó cục trưởng cũng nói không sao cả nên cậu đừng lo lắng nữa, cùng lắm thì trở về bị đội trưởng mắng một trận thôi mà. Hơn nữa, còn không phải là chính anh ấy xúi giục mọi người tặng quà à, đúng không? Anh ấy muốn phạt cậu thì cậu cứ đẩy trách nhiệm lại về cho anh ấy.”
Tiểu Hạ: “…”
Anh chớp chớp mắt, cảm thấy trong khoảng thời gian này hình như Lạc Táp nói nhiều hơn trước kia, ngày thường khi ở chung ủngi mọi người thì trên mặt cũng tươi cười nhiều hơn, thỉnh thoảng còn nói đùa cùng bọn họ.
Có một vài thứ, đang lặng lẽ thay đổi trên người cô.
Có khả năng là chính bản thân cô cũng chưa nhận ra.
Tưởng Mộ Tranh nhìn Lạc Táp một hồi lâu nhưng kết quả là cô chẳng thèm nhìn về phía bên này. Anh đi về hướng Tiểu Hạ, lấy một quả bình an ra đưa cho Tiểu Hạ.
Tiểu Hạ sửng sốt, sau khi phản ứng lại thì vội vàng nói: “Cảm ơn.”
Tưởng Mộ Tranh lại lấy một bông hồng ra đưa cho Lạc Táp, Lạc Táp tiếp nhận: “Cảm ơn.”
Trước kia cũng từng gặp qua một lần. Đó là một nhóm tình nguyện viên trẻ tuổi đã tặng cho mỗi cảnh sát giao thông đang làm nhiệm vụ một chiếc bánh Trung thu.
Tưởng Mộ Tranh không nói gì, lại lấy thêm một quả bình an từ chiếc ủng Giáng Sinh ra đưa cho cô. Lạc Táp cười nói: “Cảm ơn, một bông hoa là đủ rồi.” Lại lắc lắc quả bình an trong tay: “Tôi có rồi.”
Tưởng Mộ Tranh trực tiếp lấy đi quả táo cô đang cầm trong tay rồi nhét lại quả táo của mình vào tay cô.
Tiểu Hạ: “…”
Lạc Táp cũng là: “…”
Lúc này đột nhiên có một giọng nói lảnh lót của nhóc con vang lên: “Chị cảnh hoa, chị cảnh hoa!”
Tưởng Mộ Tranh quay đầu lại, không ngờ là Giang Nghị Hạo.
Giang Nghị Hạo mặc một bộ đồ Noel nho nhỏ, đội cả nón Noel, đang chạy nhanh qua hướng bên này: “Chị cảnh hoa, merry christmas!”
“Sao em lại đến đây?” Lạc Táp khom lưng hỏi cậu nhóc.
Giang Nghị Hạo: “Dì Tuyền Tuyền của em đưa em đến, em nói ủngi dì ấy khi em làm tình nguyện viên có quen một chị cảnh hoa, em muốn đưa quả bình an cho chị đó, thế là dì ấy liền đưa em đến đây.”
Nói rồi còn chỉ chỉ về chiếc ô tô cách đó không xa.
Lạc Táp nhìn theo hướng cậu nhóc chỉ, nhìn nhìn biển số xe.
Giang Nghị Hạo giơ hai quả bình an trong tay lên: “Chị, cho chị nè, Giáng Sinh vui vẻ.”
“Cảm ơn, Giáng Sinh vui vẻ.” Lạc Táp cầm lấy một quả trong đó, quả còn lại thì không thể cầm được vì trong tay còn có hoa hồng và quả bình an mà ông già Noel tặng.
Giang Nghị Hạo trực tiếp dùng quả bình an của mình đổi chỗ ủngi quả bình an của Tưởng Mộ Tranh tặng, nói ủngi Lạc Táp: “Chị, coi như là quà chị tặng em nhé. Cảm ơn, em rất thích.”
Lạc Táp: “Đó là ông già Noel tặng, em cảm ơn ông ấy đi.”
Giang Nghị Hạo: “Cảm ơn ông ạ.”
Tưởng Mộ Tranh: “…”
Thế là quả táo cứ như vậy bị Giang Nghị Hạo cầm mất, trong lòng anh rất muốn đá cho nó một cái.
Lạc Táp nói ủngi Giang Nghị Hạo: “Nhanh trở về đi, trời lạnh lắm, cảm ơn quà của em nhé.”
Cô đã nhớ kỹ bảng số xe của dì cậu nhóc, sau khi trở về tra được số điện thoại rồi thì sẽ nói một tiếng cảm ơn ủngi cô ấy, ngày mai lại chuẩn bị cho cậu nhóc này một phần quà nhỏ.
Giang Nghị Hạo không có ý muốn rời đi, vặn vẹo mấy ngón tay, như là dồn đủ dũng khí rồi thì ngoắc ngoắc Lạc Táp: “Chị cảnh hoa, em muốn nói nhỏ ủngi chị câu này.”
Lạc Táp hạ thấp đầu xuống một chút: “Hở, nói gì thế?”
Căn bản là Giang Nghị Hạo không có gì muốn nói ủngi Lạc Táp, cậu nhóc thơm lên má Lạc Táp một cái, lại chúc thêm lần nữa: “Chị, Giáng Sinh vui vẻ.”
Nói xong thì hớn hở chạy mất.
Cửa sổ xe hạ xuống, có một người phụ nữ trẻ tuổi cười cười ủngi cô, dùng khẩu hình miệng nói câu: “Giáng Sinh vui vẻ.” Lại dùng tay tạo một hình trái tim.
Lạc Táp ngẩn ra, hóa ra là Chu Tuyền.
Phản ứng đầu tiên là: cậu nhóc này là con trai của Giang Đông Đình?
Phản ứng thứ hai là: bọn họ hòa giải rồi.
Cô cầm nhiều đồ vật như vậy, miễn cưỡng lắm mới dùng ngón tay tạo ra được hình trái tim đáp lại.
Tiểu Hạ nhìn chằm chằm vào ông già Noel ở trước mặt, thấy kỳ quái vì sao người này vẫn đứng mãi ở đây không đi.
Chẳng lẽ là người thầm thích Lạc Táp, chuẩn bị bày tỏ ủngi cô?
Anh ta nâng bước rời đi, tìm đồng nghiệp khác để nhường ra đủ không gian cho người trước mặt.
Tưởng Mộ Tranh nhìn ô tô của Giang Nghị Hạo rời đi, trong lòng nghĩ vừa dám tráo đổi quả bình an của anh, lại còn hôn vợ anh. Món nợ này anh nhớ kỹ, về sau sẽ cho Giang Nghị Hạo một trận đòn.
Khi Lạc Táp quay đầu lại, thấy ông già Noel vẫn còn đứng ở đây thì nhìn anh khó hiểu, người này muốn làm gì?
Trước đó cô cứ cảm giác là Tưởng Mộ Tranh, nhưng dáng người lại không đúng, người này quá béo.
Tưởng Mộ Tranh lại lấy một bó hoa baby từ trong chiếc ủng Giáng Sinh ra, đưa đến trước mặt cô.
Lạc Táp dùng ánh mắt nghi ngờ đánh giá người trước mặt, chần chờ một lát rồi duỗi tay sờ sờ cánh tay anh, căng phồng, chắc hẳn là mặc rất nhiều áo bông bên trong bộ đồ Noel, dày đến độ không thể chạm tới cánh tay anh.
Đột nhiên cô hé miệng cười khẽ, cầm bó hoa baby kia đặt dưới chóp mũi ngửi ngửi.
Đây là lễ Giáng Sinh hạnh phúc nhất mà cô từng trải qua, người đàn ông này đã buông tất cả lòng tự trọng chỉ để làm cô vui vẻ.
Tưởng Mộ Tranh nhìn trái nhìn phải, tuy trên đường có rất nhiều người nhưng cũng không có mấy người chú ý đến nơi này của bọn họ, anh tiến lên hai bước nhẹ nhàng ôm lấy cô, nói bên tai cô: “Giáng Sinh vui vẻ, I LOVE YOU!”
Trái tim Lạc Táp khẽ run lên, cũng nói câu mà lúc này mình muốn nói nhất: “Em cũng yêu anh.”
Tưởng Mộ Tranh vui vẻ không thôi, lại vội buông cô ra.
Sợ ảnh hưởng đến phiên trực của cô, anh nói: “Anh ở trên xe chờ em.”
“Chờ một chút.” Lạc Táp gọi anh lại.
“Hả?”
Lạc Táp đặt quả bình an trong tay vào ủng Giáng Sinh của mình để có thể dư ra một tay. Sau đó cô lấy một vật từ trong túi ra nhét vào lòng bàn tay anh: “Mau vào trong xe đi.”
Tưởng Mộ Tranh gật đầu, xoay người rời đi.
Anh mở lòng bàn tay ra, một cây kẹo mút hình bàn chân nhỏ.