Bốn người như thể lấy ngày cưới của ngài Tưởng và Di Nhã cùng với quyền trông coi nhà trọ của bà Cát ở tô giới công cộng làm tiền cược. Ván mới vẫn chưa bắt đầu, Tuệ Tế đứng hầu bên ngoài, thấy Sở Vọng về thì mỉm cười gọi tên cô.
Bốn người ngồi trong phòng đồng loạt ngoái đầu nhìn ra.
Bà Cát dựa vào ghế, “Về đúng lúc lắm, Sở Vọng lại đây chơi thay cô một ván đi, cô còn có một cuộc gọi quan trọng.”
Sở Vọng đứng ở cửa cười, “Chỉ sợ cháu sẽ thua sạch tiền cô thắng cả đêm mất.”
Di Nhã cũng lắc đầu, “Đừng dì ơi, cháu sợ cậu ấy rồi.”
Ngài Tưởng ngẩng đầu lên, cười với Sở Vọng: “Để cô Cát đi đi, cô ấy có chuyện quan trọng. Yên tâm đừng buồn, ván sau không đánh bạc.”
Bà Cát nghĩ rồi nói, “Giờ Sở Vọng đã chơi thay tôi, đúng lúc căn nhà ở tô giới Pháp cũng cần sửa sang lại. Vẫn chưa quen chỗ ở, mà người nước ngoài tuần tra ở tô giới lại rất quá đáng, tôi đang lo đây. Trong chung cư ít nhiều cũng mười miệng ăn, vàng thau lẫn lộn, ngày nào cũng mở cửa người ra kẻ vào, thực sự không ổn. Nếu cậu ta thua, thì bao giờ cậu ta về thì phải giúp tôi để mắt đến.”
Tạ Trạch Ích cười nói: “Tôi vẫn chưa thua đâu nhé. Mọi người bắt nạt tôi quá rồi.”
Ngài Tưởng cười nói, “Không lẽ cậu thật sự muốn để phụ nữ thua bài?”
Sở Vọng ngồi đối diện Tạ Trạch Ích. Tạ Trạch Ích nhìn cô, nghiêm túc nói, “Có thể. Đã ngồi vào bàn bài thì không giữ phép nữa, đấy là quy tắc trong đời tôi.”
Anh vừa dứt lời, đến cả Tuệ Tế và Mật Thu cũng không kìm được phì cười.
Bà Cát nói: “Hừ, làm cảnh sát ở tô giới còn chưa được bao lâu mà cũng có quy tắc trong đời nữa à.”
Tạ Trạch Ích cười, “Còn không phải thế sao.”
Tuy ngoài miệng Tạ Trạch Ích nói sẽ không giữ phép tắc, nhưng vẫn âm thầm đưa bài cho cô. Sở Vọng chỉ là tay gà mờ, thế mà lần đầu tiên trong đời lại ăn với phỗng* liên tục —— tất cả đều do Tạ Trạch Ích đưa bài.
(*Trong mạt chược, thuật ngữ “ăn” dùng để chỉ ăn quân bài cùng loại cùng hàng khi đối phương đánh ra, 1 ăn 1. Còn “phỗng” là ăn quân bài do đối phương đánh ra khi trong tay có 2 quân cùng loại. Phỗng luôn luôn được ưu tiên hơn ăn.)
Ngài Tưởng cười trêu: “Cậu đúng là không giữ lại quân nào cho mình.”
Sở Vọng cũng cảm thấy buồn cười: “Làm tuần tra ở tô giới công cộng rảnh vậy sao? Anh mau tìm việc để làm đi.”
Tạ Trạch Ích đánh ra một quân, nói, “Cũng không rảnh lắm.”
Sở Vọng đang định bốc bài thì đột nhiên ngài Tưởng nói: “Có phải cô ba đã được Đại Tam Nguyên* rồi không?”
Cô nhìn bài, đúng là chỉ còn thiếu mỗi quân do Tạ Trạch Ích đánh ra là được Đại Tam Nguyên.
Cô bốc quân “Phát” lên, cười nói, “Đợi đến lúc về Thượng Hải là anh Tạ hết rảnh rồi.”
Tạ Trạch Ích trưng ra vẻ mặt thản nhiên, “Nhờ phúc của cô ba cả.”
Di Nhã vui vẻ, “Anh Zoe, anh nói đi, có phải vì không làm gì được cha nên hôm nay đến chỗ dì Cát kiếm chác không? Để mắt trông coi nhà trọ của dì ấy chỉ là cái danh, thực chất là để dì Cát cho anh một chỗ ở, để anh có cớ chạy ra ngoài.”
Ngài Tưởng cười nói: “Đến lính tuần Trung Quốc ở tô giới còn có chỗ ăn chỗ ở, vậy mà chính phủ Anh keo kiệt thế hả?”
Tạ Trạch Ích nói, “Cũng không phải. Chỉ là năm đầu phải đi huấn luyện cho hạ binh với sinh viên nên cần ăn chung ở chung, không tiện ra ngoài.”
Ngài Tưởng khó hiểu: “Vì sao cậu Tạ lại muốn đến Thượng Hải như vậy?”
Di Nhã nói: “Cũng không biết anh ấy nổi điên gì mà cãi một trận nảy lửa với cha, cắt hẳn chu cấp. Nếu không nghèo túng đến mức đó thì đâu tới nỗi thất tình.”
Tạ Trạch Ích cười không đáp.
Sở Vọng nhìn anh, đang định lên tiếng thì đúng lúc này bà Cát đã nghe điện thoại xong đi vào, tức giận nói: “… Cái thằng tư thiếu họ Diệp này!”
“Ai chọc tức dì Cát của chúng ta vậy?” Di Nhã ngẩng đầu: “Tư thiếu họ Diệp? Là Diệp Văn Dữ sao?”
Bà Cát tức giận hừ lạnh.
“Là nhà họ Diệp có vườn cao su Triều Sán ở Singapore à? Sao thế, muốn vào thị trường Trung Quốc rồi hả?”
Bà Cát hừ cười: “Bị anh nói trúng rồi.”
Ngài Tưởng ngạc nhiên: “Hai năm trước đến vườn cao su nhà bọn họ, tôi còn thấy trên cửa còn dán câu đối: ‘hoàng ân mênh mông, văn tự chói lòa’. Lúc ấy còn nghĩ, không phải đã vào thời kỳ dân quốc hơn mười năm rồi ư, sao lại còn hoàng ân mênh mông?”
Mọi người cười phá lên.
Bà Cát đang bận tâm đến chuyện khác nên chỉ cười rồi thôi, cau mày đi ra ngoài.
Thấy tâm trạng cô út không được tốt, Sở Vọng cũng đứng ngồi không yên. Xin phép mấy người trên bàn, ba người cũng thông cảm, bảo cô mau đi theo bà Cát.
Thấy Sở Vọng đi ra, bà Cát cũng không giấu giếm tâm sự, hỏi, “Đã lâu lắm rồi con bé Chân Chân không đến đây, rốt cuộc gần đây nó với Diệp Văn Dữ đã có chuyện gì thế?”
“Gần đây cháu cũng bận quá nên không hay sang bên bác cả, cũng không nói chuyện với chị ấy nhiều. Nhà họ Diệp làm sao ạ?”
Bà Cát cau mày rít một hơi thuốc lá, “Nhà họ Diệp muốn chuyển kinh doanh ở bên ngoài đến trong nước, nên gần đây đang tìm quan hệ, muốn để người con thứ tư nhà mình đính hôn với con gái của phó cục trưởng mới nhậm chức ở cục vận tải biển Thượng Hải. Vừa hợp bát tự lại vừa tìm người quen đến cửa làm mai, khó khăn lắm mới thuyết phục được hai nhà. Giáng sinh năm nay trong nhà gọi con trai về Sing, nhưng có vẻ cậu ta nghe được phong thanh gì đó nên không chịu về. Cha nó hỏi thăm thì biết được trước đó nó với bạn hay đến đây, tưởng nó chơi bời ở chỗ cô nên mới gọi điện đến.”
Nói đoạn, bà Cát lại cả giận.
Nhưng Sở Vọng biết không phải bà Cát giận nhà họ Diệp trách tội bà, huống hồ, nhà họ Diệp cũng không đến mức làm ra chuyện ngớ ngẩn như vậy. Nhà họ Diệp gọi điện đến chỉ đơn giản muốn biết cô gái ngáng chân con trai nhà họ là ai, trong nhà làm gì.
Tuy nhà họ Tiết có tiền, nhưng tiền là tiền, cùng với chuyện có thể để nhà họ Diệp thuận lợi trong việc vận tải ngoại thương là hai chuyện khác nhau; nếu Diệp Văn Dữ nói rõ ràng với trong nhà chuyện mình và Chân Chân yêu nhau, chưa chắc nhà họ Diệp và nhà họ Tiết đã thành, lại còn làm tổn hại đến thanh danh của Chân Chân; còn nếu không nói, nhà họ Diệp chắc chắn sẽ bắt Diệp Văn Dữ kết hôn.
Mà chính bà cũng sốt ruột thay đôi trẻ này. Cũng muốn giúp nhưng thứ nhất là không biết hai người họ nghĩ gì, thứ hai là không phải người thân hay bạn bè, cho nên không có quyền để đưa ra quyết định.
Sở Vọng nghĩ ngợi rồi nói, “Cô đừng lo quá. Tới lúc đó tìm một buổi lễ nào đấy nghiêm túc đông người, gọi hai bọn họ tới để người ta tự biết ẩn ý, không phải là tốt rồi?”
Hầu hết các bữa tiệc ở biệt thự nhà họ Cát đều không nằm trong phạm vi “nghiêm túc”, không phải là sân khấu thích hợp để Chân Chân và Diệp Văn Dữ ra sân. Bà Cát nghĩ rồi nói, “Vì Chân Chân mà tính toán cả hôn lễ của con bé, không sợ nó sẽ giận cháu à?”
Sở Vọng nghĩ rồi đáp: “Xét cho cùng, chuyện này ban đầu cũng do Di Nhã cố ý kết hợp, cũng coi như cậu ấy có tội một phần. Tính toán cậu ấy một chút, chắc cũng không đến mức giận đâu nhỉ?”
Bà Cát vui vẻ trở lại, thôi thì cứ tuỳ ông trời vậy.
Quay vào nhà, Sở Vọng bảo Tuệ Tế lấy khăn quàng của bà Cát tới. Dặn dò đâu vào đấy, cô vòng vào hành lang dài, lờ mờ trông thấy một bóng dáng cao gầy đứng giữa hành lang, đang dựa vào cửa hút thuốc. Chắc có lẽ vì cả Sở Vọng và bà Cát đều ra ngoài, Tạ Trạch Ích đang độc thân cũng không muốn ở trong phòng nhìn hai người kia âu yếm tình cảm nên đành ra ngoài này hút thuốc.
Cảm thấy có người đi tới, Tạ Trạch Ích nghiêng đầu, thấy là Sở Vọng thì đưa tay cầm thuốc ra xa.
Sở Vọng bước đến, hỏi, “Cám ơn anh Tạ đã nhường bài.”
“Hử?” Tạ Trạch Ích nghiêng đầu, vờ như không nghe hiểu, còn nói, “Mới chơi bài, vận may cũng khá đấy.”
Sở Vọng cười, “Ván sau ngài Tưởng là nhà cái.”
“Ừ?”
Sở Vọng vẫn cười, “Có lẽ còn phải làm phiền anh Tạ thêm.”
“Ồ,” Lần này Tạ Trạch Ích đã hiểu, “Vậy em định cám ơn tôi thế nào đây?”
Sở Vọng đang nghĩ xem nên cám ơn thế nào thì Tạ Trạch Ích cười cười ném điếu thuốc vào trong thùng rác.
Không đợi cô trả lời, anh xoay người kéo cửa hành lang ra, mời Sở Vọng vào nhà.
***
Ngày hôm đó, Sở Vọng và Tạ Trạch Ích liên thủ với nhau thắng ngài Tưởng ba ván, thành công đẩy lùi ngày đính hôn đến sau Giáng Sinh, vào ngày thứ hai của năm mới. Di Nhã tức giận mắng Sở Vọng và Tạ Trạch Ích cấu kết ăn cây táo rào cây sung, còn ngài Tưởng chỉ trấn an cảm xúc của cô vợ nhỏ, lại cười hứa sẽ tặng món quà lớn cho Sở Vọng và Tạ Trạch Ích.
Vì trước đó ông Tạ đã nhận hàm hiệp sĩ, từ Anh quay về Hương Cảng vô cùng vẻ vang, vì muốn có thể diện hơn nữa nên đã quyên cho giáo hội Cơ Đốc một căn biệt thự có vườn hoa và ruộng đất ở trấn Nguyên Lãng. Ngài Tưởng hỏi thăm được chuyện này, vì muốn để cha vợ đại nhân thêm thể diện nên cố ý cử hành lễ đính hôn của hai người ở trấn Nguyên Lãng.
Vì chuyện với Văn Quân và Leon lần trước nên Sở Vọng cứ luôn áy náy với Tạ Trạch Ích. Nghe bảo tạm thời anh đang túng thiếu đến mức không có chỗ ở, Sở Vọng nghĩ ngợi, sau đó nói với bà Cát: “Nếu chỗ kia đã tu sửa xong rồi thì hay là cho anh Tạ ở tạm đi? Dù gì cháu cũng không đến Thượng Hải, không nỡ cho người khác thuê, mà để không thì cũng uổng. Không phải vì chuyện này nên anh ta mới đến tìm cô sao? Cô cứ lấy danh nghĩa của mình cho anh ta ở tạm, đừng bảo là cháu nói.”
Bà Cát vừa ngạc nhiên vừa thấy buồn cười: “Cháu còn chưa vào ở mà muốn cho người khác ở trước hả?”
Sở Vọng nghiêm túc suy nghĩ, bổ sung một câu: “Bảo anh ta đừng dẫn bạn gái về là được.”
Ngày kết hôn của Di Nhã đã được ấn định, vì vậy mà cứ hai ba hôm là bà Cát lại giục Sở Vọng: “Còn mấy tháng nữa là cháu cũng mười lăm rồi. Cháu định bao giờ để cô uống rượu mừng đây hả?”
Sở Vọng cười cười: “Cô chớ sốt ruột. Huống hồ chuyện này cháu không thể quyết định được.”
Bà Cát nói, “Rốt cuộc bao giờ thì cái cậu Tư kia tốt nghiệp hả, lâu thế rồi mà không thấy tin tức gì, sốt ruột chết đi được. Hay là để cô gửi điện báo đến trường cậu ta hỏi?”
Sở Vọng vui vẻ: “Sao cô không nhờ người đăng tin giục cưới lên báo Thames?”
Bà Cát nhìn cô, “Ý kiến này không tệ, vậy bảo Tuệ Tế đi đăng báo đi.”
Thấy bà Cát định làm thật, Sở Vọng vội kéo bà lại, cười to: “Cô tha cho cháu đi! Anh ấy học hai bằng đấy, cháu cũng phải chờ thi xong chính thức tốt nghiệp đã, bây giờ chưa vội!”
Tuy hai cô cháu nói đùa nhưng Sở Vọng cũng biết, đã lâu rồi mà không có thư từ Anh gửi đến, còn câu chuyện trên Diệc báo vẫn đăng tải đều đều. Thấy ngoài mặt cô không nói nên bà Cát mới muốn kích cô, để xem cô không sốt ruột thật hay chỉ đang làm dáng.
Nói không sốt ruột thì cũng không đúng. Dù một trăm năm sau khi thông tin phát triển, hai người rảnh rỗi muốn liên lạc với nhau thì vẫn chênh lệch thời gian bảy tám tiếng; còn nếu ai cũng bận thì có khi hai ba tháng cũng không nói chuyện với nhau được mấy lần, huống gì là thời đại này.
Chỉ là lâu quá rồi không có tin tức, muốn biết tình hình gần đây thế nào cũng không được, vì vậy mới bận lòng.
Có điều Sở Vọng cũng có rất nhiều chuyện muốn làm, thỉnh thoảng qua tờ Diệc Báo biết được anh vẫn đang hoạt động ở đầu kia trái đất, thế là tốt lắm rồi.
***
Từ Thiếu Khiêm thông báo “trước khi hội trưởng mới đến Hương Cảng, mọi công việc ở phòng thí nghiệm vật lý hạt nhân tạm thời trì hoãn”, tuy các thành viên khá bất mãn nhưng cũng bận chuyện nhà nên không nói nhiều, mà cũng vì vậy nên đã hai tuần rồi Sở Vọng chưa gặp Từ Thiếu Khiêm.
Trong hai tuần đó, nhà họ Từ cũng không gọi điện tới gọi cô đi dạy.
Sở Vọng vừa nhớ xem Cambridge có thư hồi âm không, vừa nhớ đến chuyện Chân Chân, nghĩ bụng có lẽ thử hỏi chị Từ xem người nhà Diệp Văn Dữ có ý gì không, thế là tìm thời gian gọi điện đến nhà họ Từ.
Tiếp tuyến viên nghe máy, một lúc lâu sau mới nối máy được.
Đầu dây điện thoại im lặng một lúc rất lâu rồi mới có người nghe máy. Là Từ Văn Quân, vẫn là giọng lạnh lùng lời ít ý nhiều như thường: “Tốt nhất đợt này chị đừng đến.”
Giọng của cậu rất nhẹ, nghe lại mơ hồ, như thể dùng tay che ống nghe để nói chuyện. Tuy đã che lại nhưng cô vẫn loáng thoáng nghe được tiếng hét và tiếng rên rỉ của người nữ truyền đến, đi đôi là tiếng khóc sụt sùi nặng nề, nghe mà chấn động.
Tuy âm thanh đã bị bóp méo, song Sở Vọng vẫn nhận ra: là chị Từ.
Cô hít sâu, hỏi, “Cô Từ làm sao thế?”
Từ Văn Quân không đáp.
Cô lại hỏi: “Giáo sư Từ đâu rồi?”
“Nghe điện thoại xong thì ra ngoài rồi,” Cậu dừng lại, “Hôm khác chị hẵng gọi đến.”
Nói rồi, Từ Văn Quân cúp máy.
Điện thoại ngắt kết nối, bên tai Sở Vọng vẫn quanh quẩn tiếng khóc thê lương và tiếng gào thét.
Cô siết ống nghe, tim đập thình thịch.
Đang định nhấc ống nghe lên thì điện thoại lại đổ chuông, con tim cô nhảy lên tận cuống họng.
Cô nghe máy, vẫn là Từ Văn Quân.
Chỉ là vừa rồi cậu còn có thể miễn cưỡng giữ bình tĩnh, nhưng lúc này đã khóc nấc lên vì sợ hãi, giọng đứt quãng run run ——
“… Chị có thể, có thể đến đây một chuyến ngay được không? Thím nổi điên rồi… Dì Văn, dì Văn với em không trói được thím… Em sợ lắm. Em không biết phải tìm ai cả…”
Sở Vọng thấp giọng an ủi cậu. Cúp máy xong, cô chạy nhanh ra tìm chú Henry, gọi điện bảo tài xế của nhà đến.
Ngồi lên xe, gió thổi vù vù. Trong cuộc gọi thứ hai, tiếng gào thét đã biến thành tiếng mắng chửi, mắng dì Văn, mắng Văn Quân, mắng rất khó nghe, khó nghe tới mức đến người ngoài như Sở Vọng cũng không chịu nổi chứ đừng nói gì đến Văn Quân. Những câu nguyền rủa ác độc lướt qua đầu, khiến cô cảm thấy ngay cả tiếng gió ngoài xe cũng biến thành tiếng đàn bà gào thét.
Có lẽ cơn nghiện đã phát tác.
Cô từng thấy tuyên truyền tránh xa ma tuý trên tạp chí nên cũng thấy con nghiện trông như thế nào —— nhưng chưa bao giờ tận mắt thấy một người nghiện lên cơn bao giờ. Vừa sợ gặp chị Từ, vừa lo không có Từ Thiếu Khiêm ở nhà, Văn Quân và dì Văn không làm gì được chị ấy, sợ chị Từ làm bị thương người khác, trong lòng vô cùng thấp thỏm.
Xe chạy đến đường Liên Hoa, tài xế đã được chú Henry dặn trước, thấy cô vùi mặt vào khuỷu tay thì ân cần hỏi han, “Cô ba có cần tôi giúp gì không?”
Sở Vọng lắc đầu, cố lấy lại bình tĩnh.
Vì đây là chuyện nhà người khác, tuy được Văn Quân nhờ nhưng dẫu gì cô cũng là người ngoài, càng không thể để người khác can thiệp được, chỉ dặn anh ta chờ mình ngoài cửa, nếu thật sự không có cách gì thì sẽ tìm anh ta sau.
Xuống xe nhấn chuông cửa, dì Văn quần áo xộc xệch tóc tai rối bù chạy ra.
Vừa thấy cô thì sốt ruột hô lên: “Sao cô lại đến đây?” Rồi lại khóc thút thít kéo cửa ra cho cô vào, “Cậu chủ đi vắng không về ngay được, vào với cậu Văn Quân cũng tốt.”
Nhà họ Từ là nhà cũ, phòng liền kề nhau, mỗi một căn phòng đều dẫn thẳng ra sân. Dì Văn dẫn Sở Vọng đi băng qua sân đến trước cửa phòng Văn Quân, gõ cửa mời cô vào phòng, đúng lúc này nghe chị Từ mắng dì Văn: “Mười tuổi bà đã làm nô bộc cho nhà tôi! Giờ tôi đập đầu tự tử ở đây, thì bà phải biết sau này đừng hòng sống yên ổn ——”
Văn Quân đứng trong phòng, mặt giàn dụa nước mắt, nhưng vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm cánh cửa kia, giận dữ hét lớn: “Bác sĩ đã nói với thím từ lâu rồi còn gì: nếu giờ thím còn hút nữa thì sẽ chết…”
Lập tức phòng bên gào thét: “… Các người cứ giết tôi đi! Tôi cũng không cần cái mạng này nữa ——”
Chỉ nghe thấy tiếng cửa gỗ đập rầm rầm, không biết là dùng vị trí nào trên cơ thể, dì Văn đau lòng khóc ròng rã. Cách một bức tường, Sở Vọng cẩn thận trấn an: “Cô à, bọn họ không chịu nói, vậy cô có thể nói cho em biết bọn họ giấu thuốc ở đâu không?”
Cô vừa nói vừa nháy mắt với Sở Vọng.
Bên kia dần yên tĩnh. Sở Vọng lại thấp giọng giả vờ nói tiếp: “Cô à, em đang tìm cho cô đây, cô đừng cuống —— đợi em tìm đã.”
Lúc này, ở bên cánh cửa yếu ớt nói: “… Vậy… Em tìm nhanh đi…”
Sở Vọng bảo dì Văn canh giữ cửa, còn mình kéo Văn Quân vào trong góc, nhỏ tiếng hỏi: “Gần đây cô hay thế lắm hả?”
Văn Quân lau nước mắt: “Hồi đầu trong nhà lấy dây trói thím, thím lại vùng vẫy làm tay chân trầy xước máu me be bét, chú đau lòng nên đóng cửa trông nom thím. Có lúc đỡ hơn, nằm yên trên giường đại tiện tiểu tiện, còn tệ thì, giống như bây giờ… Trước khi ăn tối thím vẫn bình thường, chú cho thím uống thuốc, mới nghe điện thoại ra ngoài thì thím lại nổi điên.”
Trong tình huống bình thường, sức mạnh của phái nữ chỉ bằng 30% so với nam giới; nhưng giờ chị Từ lên cơn liều mạng, mà Văn Quân chỉ mới mười tuổi, còn dì Văn lại già rồi.
Trước đó có nghe nói Từ Thiếu Khiêm không thích thuê nhiều người giúp việc; hơn nữa chị Từ vốn không khỏe, mời người ngoài đến lại thành nhiều người lắm miệng. Cho nên chị Từ đến Hương Cảng cũng chỉ dẫn theo một mình dì Văn.
Thế nên trước mắt, trong nhà cũng chỉ có mỗi Từ Thiếu Khiêm là có thể khống chế được chị, nhưng với điều kiện là chị đang ở trạng thái bình thường.
Sở Vọng trầm ngâm, sau đó thấp giọng hỏi: “Trong phòng em có dây thừng không?”
Văn Quân gật đầu, lôi một cuộn dây thừng ở trong ngăn kéo ra.
“Lát nữa chị và dì Văn sẽ giữ tay chân cô Từ, còn em trói cô lại. Chúng ta vừa trông cô, vừa đợi giáo sư về thì cởi trói, em thấy có được không?”
Văn Quân lắc đầu, “Thím điên lên là sức lớn lắm, còn đập phá đồ nữa. Có gì đập nấy: lọ hoa, ghế, kéo… Em với dì Văn mà giữ thím là thím sẽ lấy đồ đập người.”
Sở Vọng suy nghĩ, “Tài xế nhà chị đang ở ngoài, đàn ông sức sẽ lớn hơn. Chị mời anh ta vào, đến lúc đó chị cho anh ta thêm tiền, lại dặn mấy câu, chắc chắn anh ta sẽ không tiết lộ chuyện…”
Sở Vọng còn chưa nói hết câu thì đột nhiên, ở bên kia cánh cửa chị Tưd cao giọng hét lên, “Em không tìm thuốc mà làm gì đấy hả? Tôi nghe thấy hai đứa nói chuyện rồi.”
Dì Văn cuống lên: “Hai đứa nó đang tìm ạ!”
Đầu kia im lặng lại, một lúc sau, chị bật cười ha hả khiến tóc gáy Sở Vọng dựng ngược. Cười xong, chị Từ nghiêm nghị quát: “Các người đang lừa tôi! Tôi sắp chết đến nơi rồi, các người cũng đừng hòng chết được tử tế ——”
Cửa lại bị đập mạnh bình bịch, mấy thanh gỗ ghép lại đang dần nứt ra.
Văn Quân sợ hãi, nép vào Sở Vọng run lên bần bật. Dì Văn liên tục thở dài, lẩm bẩm: “Đằng nào cũng chết! Cùng lắm hút thêm lần này nữa!”
Thấy bà run run toan mở cửa, Sở Vọng lao đến chặn dì Văn lại: “Đã cai mấy ngày rồi, giờ dì định hủy hoại hết sao?” Không đợi dì Văn mở miệng, cô đã nói tiếp, “Tài xế nhà cháu đang ở ngoài. Đàn ông sức lớn, nhờ anh ta đến giúp thì nhất định có thể trói cô lại, đợi thầy về.”
“Sao có thể dễ dàng để người ngoài trông thấy bộ dạng đó của cô chủ được…” Dì Văn rưng rưng lắc đầu, nhìn chằm chằm vào cánh cửa sắp nứt.
Nhưng sau đó lại dài, nghiêng đầu đi, cuối cùng vẫn thỏa hiệp với Sở Vọng: “Làm phiền cô gọi cậu ta vào.”
Sở Vọng đẩy cửa chạy ra ngoài. Bên ngoài trời tối đen như mực, đèn xe chói lóa ở ngoài sân càng khiến cô không thấy đường. Đêm qua có mưa nên trên mặt đất toàn bùn lầy trơn trượt. Sở Vọng vừa chạy ra ngoài vừa gọi tên tài xế, đúng lúc va phải một người ở trong sân, suýt nữa đã ngã xuống.
Người kia níu chặt tay cô, không để Sở Vọng ngã.
Cô vẫn không thấy gì, nhưng người kia đã kéo cô lại, khó hiểu hỏi, “Lâm Trí? Sao giờ này em lại đến đây?”
Người kia nhìn cô chằm chằm mấy giây, đột nhiên nhận ra điều gì đấy, vội buông cô ra rảo bước vào nhà. Sở Vọng dụi mặt, chợt nhận ra đó là Từ Thiếu Khiêm, bèn nghiêng đầu theo anh đi vào.
Từ Thiếu Khiêm mở cánh cửa kia ra, chợt một bóng đen lao về phía cửa, nhưng đã bị anh duỗi tay chặn lại ——
Chị Từ đầu tóc rối bù, con ngươi long sòng sọc, quần áo xộc xệch, cắn lên tay anh khiến Từ Thiếu Khiêm phải rên lên, túm lấy tay kia của chị kéo ra. Từ Thiếu Khiêm ngoái đầu nhìn Sở Vọng, mồ hôi trên trán càng sáng lên trong đêm. Anh nghiêng đầu, cắn răng nói: “Vào phòng bên đi, đừng ra ngoài này.”
Sở Vọng đáp vâng, chạy nhanh vào phòng của Văn Quân.
Cánh cửa bên cạnh đóng lại cái sầm, thỉnh thoảng phát ra tiếng khóc ai oán cùng những câu nguyền rủa Từ Thiếu Khiêm đầy đáng sợ.
Từ Thiếu Khiêm vẫn dịu dàng an ủi vợ. Còn chị Từ nôn khan điên cuồng, tiếng khóc cũng dần ngớt.
Phòng bên này im ắng đến mức đáng sợ, Văn Quân ôm tay Sở Vọng run lẩy bẩy, con tim Sở Vọng cũng đập thình thịch, không biết rốt cuộc chị Từ đã đỡ hơn hay là ngất xỉu, hay là tắt thở rồi.
Chỉ chốc lát sau, mùi bài tiết với mùi nôn mửa chua chua hôi thối bay đến. Dạ dày Sở Vọng cuộn trào lên xuống, suýt nữa cũng nôn ọe.
Một lúc trôi qua, phòng bên truyền đến âm thanh nghẹn ngào của chị Từ: “… Em… Em khó chịu lắm, để em chết sớm đi cho rồi…”
Từ Thiếu Khiêm thấp giọng vỗ về: “Chết cái gì chứ? Đừng lo. Không phải bác sĩ đã nói rồi sao? Đợi cai được thuốc rồi bồi dưỡng khoẻ lại, anh sẽ dẫn em ra ngoài đi chơi. Không phải em vẫn muốn đi Mã Lai đấy à?”
Chị Từ sụt sịt, “Em… Sao em có thể nói những lời độc địa như thế, em cũng không biết mình đã nói như vậy bao nhiêu lần rồi…”
“Không sao. Nếu em đã ổn rồi thì xin lỗi Văn Quân và dì Văn là được, bọn họ sẽ không trách em đâu.”
“Em ổn chỗ nào chứ?” Chị Từ nghẹn ngào, “Em ba phần người ba phần quỷ, anh còn giữ em lại làm gì? Nhân lúc còn sớm để em xuôi tay về trời, để em làm cô hồn dã quỷ đi.”
“Là ai ngày trước đã thề thốt với tổ tông: ‘Sinh làm người họ Từ, chết cũng làm ma nhà họ Từ’ hả?”
“Đến mụn con cũng không có, tổ tông họ Từ đâu có nhận em?”
Từ Thiếu Khiêm cười chị, “Thế thì phải chóng khỏe lên, sinh nhiều đứa cho anh.”
…
Chị Từ đã bình thường trở lại, Sở Vọng cũng yên tâm phần nào. Nhưng vô tình nghe được những lời riêng tư của vợ chồng họ, cô có hơi xấu hổ.
Từ Văn Quân đứng trong góc, thấp giọng cay nghiệt, “Chết sớm không phải tốt sao?!”
Cậu nói lời này chỉ cho Sở Vọng nghe, ngay đến dì Văn cũng không nghe rõ thì phòng bên kia cũng không thể nào nghe được.
Sở Vọng nghiêng đầu tính giáo huấn cậu, song lại thấy cậu cuộn tròn mình, vùi mặt xuống bàn òa khóc.
Cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi. Còn nhỏ mà đã phải chịu nhiều kích thích như thế, Sở Vọng không khỏi nhói lòng.
Sở Vọng im lặng nhìn cậu khóc, đợi đến khi trong nhà đã ổn, cũng không nghe thấy bên cạnh có động tĩnh gì nữa, cô mới dì Văn lát nữa chuyển lời chào của cô đến thầy cô.
Vừa ra khỏi cửa thì thấy có người đang ngồi dưới mái hiên.
Thấy Sở Vọng đi ra, Từ Thiếu Khiêm ngẩng đầu lên, cũng đúng lúc Sở Vọng đang nhìn anh. Chỉ một cái nhìn đã làm cô lập tức giật mình.
Dưới ánh trăng, trên mặt anh lấp lánh, phản chiếu một tầng sáng nhạt.
Từ Thiếu Khiêm đang khóc.
Người đàn ông thường mặc áo sơ mi trắng không vấy bẩn, nay bên trên lại dính đầy vết bẩn và nước ố vàng. Anh ngồi nơi đấy, quần áo thì nhếch nhác, dáng vẻ chán nản suy sụp.
Từ Thiếu Khiêm vẫn cứ ngồi một chỗ, không tránh đi mà chỉ ngỡ ngàng nhìn cô.
Trong ấn tượng của Sở Vọng, Từ Thiếu Khiêm phải là một người tư tưởng nhạy bén sâu sắc, khí chất nho nhã toàn thân sạch sẽ. Nếu là trước kia, Sở Vọng quyết sẽ không tin anh có dính dáng đến mấy chữ như dơ bẩn bốc mùi hay chán nản suy sụp như thế.
Trước ngày hôm nay, nếu có người chạy đến nói với cô rằng: “Từ Thiếu Khiêm đang mặc một bộ đồ bẩn thỉu, dính đầy phân nước tiểu với vật ô uế. Anh ta mặc đồ bẩn ngồi dưới đất khóc.”
Nhất định cô sẽ đá bay người đó.
Nhưng nay chính mắt cô chứng kiến, thế mà vẫn hồ nghi không tin người đang ngồi dưới hiên chính là Từ Thiếu Khiêm.
Cô chưa thấy một Từ Thiếu Khiêm như vậy bao giờ, Sở Vọng ngẩn ngơ chôn chân tại chỗ, con tim rung động, thậm chí không biết nên đi thế nào mới phải.
Lúc đang ngơ ngác đứng giữa sân, không hiểu sao cô bất chợt nhớ đến chuyện chị Từ kể, là chuyện lần đầu tiên chị theo Từ Thiếu Khiêm đi thuyền đến Marseilles, Từ Thiếu Khiêm mười sáu tuổi vì con chết yểu vợ ốm yếu mà đã tuyệt vọng tìm kiếm cứu trợ khắp thuyền, có lẽ anh của lúc đó cũng như hôm nay.
Cô nhớ lại lần đầu mình xuất ngoại, dường như cũng đang ở độ tuổi ấy. Có điều chỉ đi máy bay đường dài mười mấy tiếng mà thôi, vẫn bình an khỏe mạnh, dù tạm thời chia xa người nhà mấy tháng thì vẫn có thể gọi video trò chuyện —— nên cô chỉ khóc từ cửa hải quan lên máy bay, làn mi dính lệ, ngã đầu ngủ hơn mười tiếng.
Còn anh lúc ấy chỉ mới là cậu bé chưa lớn, thế mà đã trải qua ngăn cách sinh tử chưa ai trải qua, cầu cứu cũng không được.
Sở Vọng đứng lặng tại chỗ, không biết đã đứng bao lâu, rốt cuộc cũng nghe thấy một tiếng rất khẽ rất nhẹ ——
“Dọa em rồi à?”
Sở Vọng lắc đầu.
Từ Thiếu Khiêm cười trấn an, “Hôm nay kéo em vào chuyện này, lại để em thấy cảnh đó, tôi xin lỗi.”
“Văn Quân cũng bị dọa sợ nên mới gọi em đến. Chuyện hôm nay em sẽ coi như chưa thấy gì.” Dừng một lúc, Sở Vọng lại hỏi, “Cô đã đỡ chưa ạ?”
“Đỡ rồi, giờ đang ngủ.”
“Thế thì tốt quá.”
“Người nghiện thuốc đều vậy, sau này em gặp cô ấy… không cần phải sợ.”
“Em không sợ.”
“Chỉ là cô ấy quá đau đớn thôi.”
“Em biết mà.”
Từ Thiếu Khiêm im lặng ngồi tại chỗ, nhưng Sở Vọng lại có cảm giác anh muốn tâm sự với ai đó, thế là đến gần, ngồi xuống cạnh anh.
Đợi đến khi ngồi xuống, cô mới thấy anh vuốt phẳng một tấm ảnh trong tay. Ví tiền rơi dưới đất, chắc hẳn tấm ảnh được lấy ra từ đó.
Thấy cô ngồi xuống, Từ Thiếu Khiêm bèn đưa tấm ảnh cho cô xem. Trên ảnh là một cậu chàng nụ cười rạng rỡ, ăn mặc trang điểm theo phong cách Vãn Thanh, nhưng tóc không cạo mà để kiểu tóc thời nhà Minh, cài một cây trâm trên đầu. Sở Vọng tưởng là Từ Thiếu Khiêm khi còn trẻ, lúc dân quốc vừa mới thành lập, nhưng nhìn kỹ lại thì người trên ảnh là nữ giả nam, cô gái ấy chị là chị Từ ngày xưa.
Sở Vọng ồ lên, Từ Thiếu Khiêm cười nói, “Tuy cô ấy xuất thân từ gia đình kiểu cũ nhưng lại y hệt một đứa con trai. Tôi hay lấy chuyện này đùa cô ấy, bảo, ‘ngày trước khi bà mai đến làm mối với mẹ anh, nói là một khuê tú dịu dàng trang nhã, sao giờ lại là em?’ ”
Sở Vọng bật cười, không biết nên nói gì cho phải.
Cả hai rơi vào im lặng kéo dài.
Một lúc sau, Từ Thiếu Khiêm không chắc chắn hỏi, “Sẽ khá hơn đúng không?”
“Cai được thuốc rồi từ từ dưỡng bệnh là ổn.” Bản thân Sở Vọng cũng là người giấu bệnh sợ thầy, càng không quá tin tưởng vào trình độ chữa bệnh ở thời đại này, nên chỉ có thể thuận miệng an ủi.
Từ Thiếu Khiêm gật đầu, “ừ” một tiếng. Dường như anh đã rất mệt, cúi thấp đầu cất ảnh đi, sau đó đưa một bức điện báo cho cô đọc.
“Tối nay điện báo ở Anh mới đến, trong trường gửi điện bảo tôi đi lấy. Không ngờ chỉ trong khoảng thời gian đó, cô ấy lại xảy ra chuyện,” Từ Thiếu Khiêm cười gượng, “Thuyền của bọn họ sắp tới rồi. Hôm nay đã làm phiền em rồi, tối muộn vậy mà còn đến đây. Về sớm đi, sau này… còn có rất nhiều chuyện quan trọng hơn phải làm.”