Giờ Đang Nơi Đâu

Chương 87 - Đêm (2) [2]

trước
tiếp

Cô còn chưa kịp trả lời thì một giọng nói tiếng Anh kiểu Mỹ kỳ quái vang lên: “Tạ trung… Ồ không, thượng úy, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.”

Sắc mặt vốn nặng nề của Tạ Trạch Ích lập tức biến mất khi anh nghiêng đầu, thay vào đó là gương mặt tươi cười vui vẻ: “Anh quá lời rồi… Ồ, xin lỗi?”

Gã thiếu tá bình tĩnh đáp: “Sakuma Ichiro.”

“Thiếu tá Sakuma, ngưỡng mộ đã lâu.” Anh ra vẻ bừng hiểu, sau đó lại nói, “Xin lỗi, Sakuma Shozan* là ai?”

(*Sakuma Shozan là nhà tư tưởng, nhà binh pháp cuối thời kỳ Edo, là người có tư tưởng thân phương Tây nổi tiếng thời đó.)

“Là ông cố của tôi.”

“Ồ,” Tạ Trạch Ích bắt chước giọng điệu của Sở Vọng, nhìn gã ta cười nói: “Anh không giống ông ấy lắm.”

“Thế ư?” Vì chênh lệch chiều cao nên gã thiếu tá không thể không ngước đầu lên, cười nói, “Nhưng từ nhỏ cho đến lớn, ở Nhật Bản ai ai cũng bảo tôi giống ông ấy nhất.”

Tạ Trạch Ích vẫn nở nụ cười như cũ: “Vậy tôi đề nghị bọn họ nên đến những nơi ngoài Nhật Bản xem sao. Ví dụ như Thượng Hải, đường Phúc Châu, có lẽ bọn họ sẽ đổi ý đấy.”

Gã thiếu tá sầm mặt, nhưng sau đó lại nhếch môi cười: “Ồ, xem ra Tạ trung… thượng úy đã có va chạm đáng tiếc ở những nơi đó nhỉ.”

Lúc này Sở Vọng không có tâm trạng so đo chuyện này với gã. Cô đang nghĩ đến chuyện khác nên định nhấc chân rời đi, nhường lại hiện trường nồng nặc mùi thuốc súng cho hai người bọn họ, nhưng bất chợt đúng lúc này, gã thiếu tá đi đến chặn đường cô lại.

Gã ta nói: “Đợi đã.”

Rồi nắm vai cô xoay người lại, bắt cô đối mặt với Tạ Trạch Ích.

Gã nhìn Tạ Trạch Ích, chợt cười bảo: “Hèn gì. Thượng Hải này đầm rồng hang hổ, muốn ở lại làm ăn hay có quan hệ tốt, dựa vào chút bản lĩnh đó của người Trung thì sao có thể không cần mỹ nhân kế? Nếu không, vì sao một nữ nghiên cứu sinh chưa từng đi du học lại có thể xuất hiện ở đây. Đúng không, Tạ… thượng úy?”

Tạ Trạch Ích bực bội nhìn cô, nhưng trong mắt lại toát lên ý cười giễu cợt, nụ cười ấy như muốn nói: Em thật sự đã sẵn sàng muốn tự chuốc khổ?

Gã thiếu tá lục quân cùng một thiếu tá khác dẫn giám đốc và các nhà khoa học Nhật Bản lên lầu năm. Tạ Trạch Ích thấp giọng nói: “Tôi chân thành khuyên anh: người nào chuyên việc đó. Chuyện không nên quản thì đừng có nhúng tay vào, thứ không biết thì đừng có vọng động phán xét, nếu không sẽ biến thành trò cười.”

Nói đoạn anh quay đầu đi, cung kính cúi chào gã thiếu tá.

Đột nhiên giám đốc hỏi: “Cô gái này là?”

Cửa tổ I bật mở, Oppenheimer cau mày gọi: “Linzy, cô còn đứng đó làm gì!”

“Nhà khoa học nữ này chính là người mà tôi đã nhắc đến với giám đốc…”

Bỗng gã thiếu tá duỗi tay ra, định kéo cô đến giới thiệu với mọi người, song hành động không nhanh bằng Tạ Trạch Ích và tay cũng không dài bằng.

Rất rõ ràng, nhờ vào ưu thế nên Tạ Trạch Ích dễ dàng đẩy cô về phía phòng thí nghiệm, khiến gã thiếu tá chộp hụt.

Nhìn cô sải bước đi vào phòng thí nghiệm, khép cửa lại, Tạ Trạch Ích mới chậm rãi dùng tiếng Anh lễ phép giới thiệu: “Đây là tổ I. Vì đây là chuyện bí mật cấp cao của hội Hoàng gia nên đến chúng tôi cũng không biết công việc chính của bọn họ là gì, cũng hy vọng những người không liên quan chớ làm phiền.”

Phiên dịch viên người Trung nhanh chóng dịch sang tiếng Nhật.

Tên thiếu tá rất giỏi tiếng Anh, gã ta cười nói: “Nếu chúng tôi nghe không hiểu thì nghe cũng vô ích còn gì.” Sau đó lại nhường chỗ cho đám người Yoshio Nishina, “Vậy tiến sĩ Yoshio của chúng tôi có thể được xem là người có liên quan không?”

Bất chợt vị giám đốc nghiêm túc nói một câu bằng tiếng Nhật. Phiên dịch viên dịch lại: “Còn nếu là không, vậy xin giải thích cho chúng tôi biết lý do nhận một người vô danh nhưng lại từ chối giáo sư tiếng tăm lừng lẫy.”

Tạ Trạch Ích đang định mở lời thì gã thiếu ta trừng mắt với anh, ngắt lời: “Có lẽ tiến sĩ Bohr có thể cho chúng ta câu trả lời.”

Mọi người ở tổ I chỉ khép hờ cửa nên đã nghe thấy hết. Vẫn còn sót lại rất nhiều bản thảo chưa kịp hủy, vẫn còn rất nhiều số liệu chưa kịp ghi nhớ.

Bohr không tìm được lý do gì để từ chối Yoshio Nishina.

Thậm chí còn có người vọng nghị cô: Con nhãi phương Đông này không chỉ vô dụng mà còn gây chuyện nữa.

Sở Vọng ngẩng đầu nhìn Oppenheimer, thấp giọng nói: “Bọn họ đến cũng đã đến rồi.”

Anh ta vẫn không hiểu: “Ý cô là?”

Thí nghiệm được tiến hành đến ngày hôm nay, cô chỉ điểm đến mức độ này, nếu ngay cả Oppenheimer cũng không nghĩ ra, vậy thì trên đời này tuyệt đối không có người nào khác có thể hiểu được.

Không cần hủy tài liệu, chỉ cần cô sửa đổi một ít, trau chuốt thêm vài câu, như vậy cuộc thí nghiệm sẽ lập tức sẽ sang hướng khác.

Chỉ có cô là có thể cứu được tất cả đống tài liệu trong mấy phút ngắn ngủi này, chỉ có mình cô!

Nếu đưa bất kỳ một học sinh vật lý xuất sắc ở thế kỷ 21 về đầu thế kỷ 20, thì bọn họ sẽ trở thành những ai?

Mỗi người bọn họ đều là thứ vũ khí mạnh mẽ, là tuyệt thế thần công, ôm theo kho báu độc nhất vô nhị.

Những thứ kho báu này còn có uy lực lớn hơn cả “Cửu Âm chân kinh” hay “Quỳ Hoa bảo điển”; tư tưởng của bọn họ là bảo đao với lưỡi dao sắc bén, mà một khi gươm đã tuốt vỏ, chắc chắn sẽ xưng hùng xưng bá.

Không ai có thể biết cách sử dụng thứ vũ khí này hơn họ.

Cô cười nói: “Đến cũng đã đến rồi, không thể để bọn họ tay không quay về được.”

Cô thấp giọng, chậm rãi thốt lên với Bohr đang lúng túng: “Nơtron chậm. Hướng nghiên cứu của chúng ta là lò phản ứng chậm, có phải là thế không?”

Cô nhìn thấy rất rõ, con ngươi màu hổ phách của Bohr từ không hiểu chậm rãi biến thành ngạc nhiên, sau đó dần bừng tỉnh, cuối cùng là chấn động!

Ngay sau đó, ông ta mở cửa đi ra ngoài, khẽ ho hai tiếng, rất bình tĩnh nói: “Tổ I hoan nghênh giám đốc Nhật Bản và tiến sĩ Yoshio đến đây. Nếu các anh đồng ý thì tôi xin mời thành viên ưu tú nhất của chúng tôi thuật lại sơ lược thành quả nghiên cứu gần đây. Có điều vẫn đang ở giai đoạn đầu của lý thuyết, còn rất nhiều chỗ chưa hoàn thiện.”

Thấy ông thản nhiên như thế, mọi người ở ngoài hành lang lấy làm ngạc nhiên.

Bohr làm động tác mời, đưa các nhà khoa học Nhật Bản đi vào.

Trung úy và thiếu tá Anh, thiếu tá và giám đốc Nhật vẫn còn đang giằng co nhau ở bên ngoài. Bohr vẫn giữ nguyên tư thế mời, giám đốc và thiếu tá cùng mời nhau, gã thiếu tá lại mời Tạ Trạch Ích một lần, rồi lúc này bốn người mới đi theo sau tổ I đi vào.

Cửa cách âm khép lại, phòng thí nghiệm thường ngày trống trải nay lại chật ních người. Người quen và người không quen, người được bảo vệ cùng khách không mời… Lang sói hổ báo tề tụ lại, thành viên tổ I câm như hến.

Bohr đưa mắt nhìn Sở Vọng.

Cô đón nhận ánh mắt của ông, gật đầu rồi cầm số liệu thí nghiệm của mình đi tới trước tấm bảng đen, giống như lúc cô làm giảng viên dạy thay khi vừa học lên tiến sĩ vậy, lần đầu tiên đứng trước mặt các sinh viên đại học.

Cô nhìn Yoshio Nishina: “Hai mươi năm trước, Einstein từng dự đoán rằng ‘trong hạt nhân tồn tại năng lượng rất lớn’. Mười năm trước, một nhà vật lý khác cũng nói: ‘Con người đang đứng trên một nguồn năng lượng khổng lồ, chỉ là đáng tiếc, con người không thể tìm được cách sử dụng nó’. Vài năm trước, người thầy Từ Lai của tôi đã phát hiện ra điều này, viết thư gửi cho giáo sư Rutherford, trong thư nói rõ chuyện đó, và cũng làm phiền ông mời nhiều nhà vật lý, hóa học và toán học nổi tiếng trên thế giới đến Thượng Hải. Tôi may mắn được thầy ấy chỉ điểm, trở thành một phần trong dự án vĩ đại này.”

Ngay sau đó, cô vẽ một vòng tròn trên bảng đen rồi nói: “Có một thứ sẽ tạo ra một năng lượng cực lớn khi có phản ứng nhất định xảy ra. Nếu năng lượng này được sử dụng hiệu quả, thì chỉ cần một gram thôi cũng có thể sánh với ba tấn than đá chất lượng tốt, hoặc hai trăm kilogram dầu hỏa hàng không.”

Cô nhìn chằm chằm vào vị giám đốc, nói bằng tiếng Anh: “Chỉ một gram đã tương đương với sáu bộ máy phát điện của Công ty Điện lực Hoa Thương ở tô giới Pháp, đủ để biến cả Thượng Hải thành một thành phố không bao giờ ngủ!”

Cô chỉ sửa đổi một chút, và sau khi cộng thêm trở lực vào neutron nhanh được tính toán trong những tuần qua, thì mọi số liệu đều được chuyển từ phản ứng không thể kiểm soát sang phản ứng hạt nhân có thể kiểm soát được. Không phải bọn họ đang tính toán chế tạo vũ khí, mà là đang cố gắng thúc đẩy cách sử dụng nguồn tài nguyên năng lượng khổng lồ, biến nó thành điện năng cung cấp cho loài người. Chỉ cần cô thầm tính nhẩm một lượt, sau đó lại xảo quyệt tóm tắt lại quá trình thiết kế xây dựng lò phản ứng Chicago Pile-1, thì không cần phải hủy số liệu làm gì!

Sau khi nghe phiên dịch viên dịch lại, hai mắt giám đốc sáng lên, dùng tiếng Nhật hỏi Yoshio Nishina trước: “Đó là thứ gì?”

Cô nghe hiểu câu này.

Cô sớm biết tỏng, toàn thế giới không ai có nhu cầu cấp thiết cũng như có hứng thú với những lời nói bên trên hơn người Nhật. Cô khẽ nheo mắt, nói tiếp: “Đây là nguyên lý mà thầy của tôi và Hội Hoàng gia đã đạt được, là tài sản thuộc về Trung Quốc. Bất cứ giao dịch nào cũng công bằng, trước mắt Anh Quốc đang đàm phán điều kiện thích hợp với chính phủ quốc gia của chúng tôi. Vậy tôi muốn hỏi quý giám đốc tôn kính đây một câu, các ngài có thể đưa ra thành ý và cung cấp điều kiện gì cho chúng tôi?”

Đột nhiên vị giám đốc giành nói: “Khoa học không có biên giới!”

Cô mỉm cười: “Nhưng xâm lăng và cướp đoạt không phải là biên giới giữa quốc gia và quốc gia sao? Xin hỏi hôm nay các ngài đến là để thương lượng hay cướp đoạt?” Cô nhìn sang Tạ Trạch Ích và gã thiếu tá kia: “Anh Quốc biết điểm lợi hại của bí mật này. Thế nên bọn họ đã đưa ra thành ý của bọn họ, thể hiện sự lễ độ bang giao hai nước với chúng tôi, còn các ngài thì sao?”

Giám đốc và Yoshio Nishina thấp giọng bàn bạc một hồi, sau đó Yoshio hùng hồn ngắc ngứ nói mấy câu tiếng Anh, cô lập tức nói: “Ngài có thể nói tiếng Đức, tôi hiểu.”

Yoshio Nishina thở phào, hiển nhiên với ông nói tiếng Đức sẽ dễ biểu đạt hơn. Sau đó ông nói bằng tiếng Đức: “Tôi đề nghị cô chỉ cho tôi một vài dữ liệu để chứng minh các người thực sự đang tiến hành nghiên cứu có liên quan. Không cần phải quá nhiều.”

Cô gật đầu, đưa tập giấy nháp của mình cho Yoshio Nishina, cũng nói với ông ta: “Chúng tôi dự định xây dựng một ‘nồi hơi’ trong sân cỏ phía sau tòa nhà này, nó có một thể tích tới hạn, gọi là ‘thể tích tới hạn’.”

Cô lấp lưng biến siêu tới hạn của vũ khí thành siêu tới hạn của nồi hơi, những số liệu quá quen thuộc nhanh chóng được thốt lên từ miệng cô, cứ như cô thật sự đã tham gia tiến hành nghiên cứu về “nồi hơi” trong mấy tuần qua vậy, không ai có thể tìm được sơ hở. Hai mắt Yoshio Nishina ngày càng sáng rực, bàn tay cầm giấy cũng bắt đầu run lên. Mà không chỉ ông ta, mọi người ở tổ I bao gồm cả Bohr và Oppenheimer cũng ngây người: Cô thực sự đang nghiên cứu về siêu vũ khí như chúng ta đúng không? Hay là ngay từ đầu, cô đã bắt đầu nghiên cứu về trạm năng lượng khổng lồ?

Đợi cô nói xong, Yoshio Nishina mới lên tiếng: “Số liệu của cô khá phiến diện. Tôi muốn nghe về nội dung khác.”

Oppenheimer nhìn cô rồi cất bước đi tới trước bảng đen, ghi ra một dãy các số liệu rồi quay sang nói với Yoshio Nishina: “Chất giảm tốc so với than chì và nước nặng, tôi so sánh hai bên, cuối cùng kết luận cái trước cao hơn.”

Anh vừa dứt lời, Sở Vọng cũng lấy làm ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn thẳng anh ta hỏi bằng ánh mắt: “Anh bắt đầu nghiên cứu chất giảm tốc từ bao giờ đấy?”

Rồi cô nhìn xuống mấy chữ trong giấy nháp: Thì ra là của Fermi.

Hóa ra kể từ vụ nổ đầu tiên trong sân cỏ, anh ta đã cố gắng xây dựng thành công lò phản ứng!

Yoshio Nishina run run bàn bạc với giám đốc một lúc lâu, sau đó giám đốc để ông ta dịch lại: “Ví dụ điều kiện gì?”

Cô nói: “Đấy là thứ mà nhà ngoại giao của các ngài đạt được với chính phủ chúng tôi.”

Vị giám đốc cười cười rồi đột nhiên hỏi: “Cô có thể nói thử xem sao, để xem chúng tôi có chi nổi không.”

Hàng mi cô bỗng run lên, đi đến trước mặt vị giám đốc và thiếu tá, viết ra giấy chữ Trung: “Cung cấp mọi nguyên liệu dụng cụ của chất giảm tốc và phóng xạ nguyên tố cho nghiên cứu của chúng tôi…”

Vị giám đốc và thiếu tá có thể đọc hiểu tiếng Trung, không kìm được phá lớn, đang định kéo tới truyền tay nhau thì cô đã nhanh tay hơn, viết tiếp:

“Trả lại Lữ Thuận, Đại Liên và cả đường sắt Mãn Châu, xin lỗi về hành vi của các người và những người tử nạn mà các người đã tàn sát ở Lữ Thuận và Tế Nam, mọi đội thủy quân lục chiến phải rút khỏi tô giới Thượng Hải…”

Trong sự há hốc mồm của giám đốc và thiếu tá, cô viết tiếp: “Phải thề suốt đời tuyệt đối không xâm lược Trung Hoa!”

Thiếu tá cười phá lên: “Cô em ngây thơ quá rồi đấy.”

Cô mở giấy ra, từng con chữ tiếng Trung nắn nót thẳng thớm dần xuất hiện trước mặt mọi người. Cô chỉ vào mười một chữ cuối cùng mà nói: “Đây chỉ là điều cơ bản thất. Đơn giản thế mà cũng không làm được à?”

Gã thiếu tá đang định châm chọc cô thì vị giám đốc đã đưa tay ra, ngăn hắn lại, sau đó hỏi bằng tiếng Nhật: “Nếu tôi đồng ý với tất cả điều kiện của cô, vậy thì cần bao nhiêu thời gian từ khi nhà khoa học của chúng tôi tham gia cùng các cô, cung cấp nguyên liệu cần thiết cho các cô, đến lúc thứ gọi là ‘nồi hơi’ được hoàn thành?”

“Sáu tuần.” Cô khẽ thốt ra, tự giác bỏ qua ánh mắt muốn giết người của mọi người trong tổ I, nói: “Nếu nguyên liệu của các ông không có vấn đề gì, vậy chúng tôi cũng sẽ không có vấn đề!”

Vị giám đốc hít sâu một hơi, mắt sáng như đuốc nhìn cô một hồi, sau đó thấp giọng hỏi Yoshio Nishina.

Yoshio Nishina gật đầu.

Gã thiếu tá đứng dậy, sải bước đi tới cầm lấy tờ giấy kia, đặt xuống trước mặt giám đốc.

Giám đốc cầm tờ giấy lên, nói: “chúng tôi sẽ lập tức cử đại sứ đi đàm phán với chính phủ của các cô, lấy nội dung trên tờ giấy này làm tiêu chuẩn, chỉ tăng không giảm.”

Phiên dịch viên Trung Quốc chấn động, một lúc sau mới dịch lại.

Cô nghe xong, nhìn thẳng vào ông ta hỏi: “Không nói dối?”

Giám đốc dùng tiếng Trung bập bẹ trả lời: “Không nói dối.”

Dù có lừa tôi vào lúc này thì cũng có sao? Đây là phản ứng chậm, nó đòi hỏi hệ thống lý thuyết phức tạp thì mới có thể hoàn thành;

Nó không giống phản ứng nhanh, có thể trong nháy mắt biến mọi thứ thành mây khói như Hiroshima và Nagasaki, đó là cái chết, và cũng là khoái cảm mổ bụng tự sát khi lính Nhật các người chiến bại;

Nó như Fukishima*, là thứ ung nhọt dần dần ăn mòn các người, khiến các người thối rữa; muốn chết cũng không chết được, mà muốn sống cũng không sống được.

(*Tác giả đang nhắc đến Sự cố nhà máy điện hạt nhân Fukushima, Cơ quan năng lượng hạt nhân Nhật Bản xét mức khủng hoảng sự cố nhà máy điện Fukushima I vào mức 7, mức cao nhất trong thang sự cố hạt nhân quốc tế.)

Đây cũng là vũ khí mà mấy chục năm sau này, hai mươi năm hay thậm chí ba mươi năm cũng không có ai biết cách sử dụng nó bằng cô.

Âu Dương Phong ông muốn Cửu Âm chân kinh đúng không? Vậy thì cứ lấy đi. Tôi xào xáo lại, lắp ráp nội dung lung tung theo ý tôi muốn; gieo vào bên trong cơ thể ông những khối u nhọt, khiến kinh mạch trở nên bất thường; một khi ông có ý đồ xấu thì sẽ khiến ông tẩu hỏa nhập ma.*

(*Trong Anh hùng xạ điêu, Âu Dương Phong bị Quách Tĩnh đưa cho một bản Cửu Âm chân kinh giả, lại bị Hoàng Dung giải thích sai lệch khiến cho y luyện võ công sai, tẩu hoả nhập ma.)

Thuốc giải nằm ngay trong tay tôi, nhưng tôi không đưa nó cho ông.

Tới khi vết thương thối rữa hoàn toàn, chẳng lẽ ông còn muốn giết con tin, toàn dân ngọc nát?

“Tôi không hy vọng sẽ có ngày các ông nuốt lời.”

Cô nhìn thẳng vào vị giám đốc, đứng trước tất cả mọi người, hai mắt trong veo, đột nhiên mỉm cười.

Không ít người có mặt ở đó đều chấn động trước nụ cười ấy.

Mọi thành viên từng nghi ngờ về khả năng của cô giờ chẳng có mặt mũi nào đối diện với nụ cười đó.

Gã thiếu tá nói cô “chưa từng đi du học” “là người không có liên quan”, trong khoảnh khắc ấy như thể bị tát mạnh một phát.

Tạ Trạch Ích cũng giật mình trước nụ cười kia.

Anh chưa bao giờ thấy ánh mắt như vậy, là ánh mắt đầy tham vọng nhưng lại dịu dàng khi say mê một thứ gì đó.

Nếu bắt buộc phải hình dung thì anh muốn nói, cứ như thể trong khoảnh khắc ấy, thứ đang chảy trong cơ thể cô không phải là máu mà là dòng điện cao thế triệu vôn. Chỉ một cái nhìn của cô đủ khiến người đối diện có cảm giác như bị sét đánh.

Vạn vật tan thành mây khói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.