Tất cả thành viên ở tổ I bận đến nỗi chân không chạm đất suốt hai tuần liền, và cũng đã mấy hôm Sở Vọng không được ngủ ngon. Quá trình xây dựng đài than chì và sửa đổi bản vẽ gần như được tiến hành song song. Mấy ngày liền thức thâu đêm ở viện nghiên cứu, mệt tới mức ngã vật ra trên đài ở dưới sân, chỉ cần vừa đặt mông xuống ghế là lập tức ngủ ngay, nhưng ngủ chưa được nửa tiếng thì lại có người cầm bản vẽ đến hỏi chỗ sai… Cứ như thế, trong khoảng 10 ngày cô chỉ quay về đường Ferguson mỗi hai lần, cộng lại cũng không biết có ngủ đủ 30 tiếng không.
Điều duy nhất làm cô khó chịu là, từ sau lần nội bộ tổ I nói chuyện bàn bạc, cô đột nhiên bị Sakuma Ichiro để mắt. Những lúc ngồi nghiên cứu bản vẽ ở dưới sân hay khi đi lướt qua nhau ở cổng viện nghiên cứu… cô thường xuyên cảm nhận được một ánh mắt, ngoái đầu lại, đúng là gã Sakuma Ichiro đang nhìn cô chòng chòng từ xa. Ánh mắt của gã rất khó hiểu, mang theo ý tứ ngấp nghé và theo dõi, không phải là ánh nhìn tán thưởng và ngưỡng mộ giữa nam và nữ.
Mỗi một lần cô chạm vào tầm mắt của Sakuma Icchiro, ánh mắt ấy luôn khiến cô rùng mình nổi da gà. Oppenheimer còn từng một lần nói thẳng ra: “Ngài thiếu tá, tôi cho rằng sự có mặt của anh đang làm phiền đến tiến triển thí nghiệm của chúng tôi.”
Sakuma Ichiro mặt dày đáp trả: “Tôi đừng nhìn từ xa mà, làm phiền gì đâu?”
“Tôi nghĩ trước khi đến đây, hẳn anh đã xem qua chương trình giữ bí mật.”
Gã ta cười khì bảo: “Thứ nhất, tôi không hiểu các anh đang nghiên cứu gì; thứ hai, tôi có hứng thú với nhà khoa học nữ của các anh còn nhiều hơn là khoa học. Nếu cô ấy đích thân mời tôi rời đi thì có lẽ tôi sẽ suy nghĩ lại.”
May là trước khi đi Tạ Trạch Ích đã có dặn dò, mọi việc đi về đã có Benjamin đưa đón, hầu hết thời gian còn lại cô đều ở cùng với mọi người trong viện nghiên cứu. Nếu Sakuma Ichiro muốn giở trò thì cũng không tìm được cơ hội.
Sau khi kết cấu cơ bản của nồi hơi dần hình thành, sân thí nghiệm cũng cần được nâng cấp để ổn định hơn. Vậy là trong vòng một tuần, một nhóm công nhân Trung Quốc khỏe mạnh đã được viện nghiên cứu thuê với giá nhân công rẻ để xây dựng đài thí nghiệm. Sakuma Ichiro dẫn một đám lính Nhật và một vị trung úy khác dẫn quân Anh đứng bên ngoài canh gác. Cơ hội tiếp xúc dần tăng lên, qua khe cửa phòng làm việc, cô luôn phải chịu đựng sự quấy rầy đến từ Sakuma Ichiro.
Benjamin ở đối diện hầu như không hề rời cô nửa bước, Sakuma Ichiro đập dây roi dùng để giám sát trong tay, nở nụ cười đầy hàm ý: “Xem ra thượng úy Tạ của chúng ta rất để ý đến cô đấy. Kể ra cũng phải, Thượng Hải quá không an toàn, nhất là đối với một cô gái Trung Quốc xinh đẹp lại còn độc thân.”
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gã cố ý nhận mạnh vào hai chữ “Trung Quốc”, rõ là có ý ám chỉ. Quả thật ở ngõ Phong Nguyên từng có một cô gái Trung Quốc rất đẹp gặp chuyện, có điều chuyện này ngoài người trong cuộc ra thì cũng chỉ có gã với thuộc hạ của gã và Sở Vọng biết. Gã là người gây họa, nhưng lại trắng trợn khoe khoang về sự tàn ác của mình ở trước mắt nhân chứng, chỉ đơn giản là vì gã không sợ.
Từ lúc khoác lác trước mặt người Nhật, ai ai ở viện nghiên cứu cũng căng thẳng tột độ, hầu như chưa được ngủ ngon giấc. Nhất là Sở Vọng, cô vô cùng mệt mỏi, không có thời gian liếc mắt đến gã ta, thấy Sakuma Ichiro thì cũng làm như không thấy. Nhưng chỉ cần nghỉ ngơi chốc lát là lần nào Sakuma Ichiro cũng nắm cơ hội lại gần nói chuyện với cô.
“Cảm giác thế nào.” Trong tuần thứ hai sau buổi bàn bạc lần trước, một hôm nào đó, Sakuma Ichiro ngồi trên khán đài gần cô, hỏi một câu khó hiểu.
Cô lười để ý đến gã, chỉ híp mắt nhìn tiến độ xây dựng giàn giáo hình quả cầu ở giữa sân. Ở trên khán đài sau lưng cô, các tổ viên ở tổ khác cũng đang nghỉ ngơi nói chuyện với các nghiên cứu viên và lính Anh trên sân. Cô mệt mỏi không muốn động đậy, nhiều người đang nhìn như thế, chắc cũng không đến nỗi gặp chuyện nguy hiểm, thế là cứ mặc kệ gã ta luyên thuyên, cô tạm thời bịt tai không nghe.
Sakuma Ichiro lại bổ sung: “Điện báo của Thiên hoàng tuần trước, bọn họ cho cô xem rồi đúng không?”
Sở Vọng giật thót, nghiêng đầu nhìn gã chằm chằm.
Sakuma Ichiro hừ hai tiếng: “Nghe nói trên đỉnh Thái Bình có một đài thiên văn rất ghê gớm. Người Anh xin xây dựng đài vô tuyến sóng dài ở tô giới không thành, thế là người thầy thân ái của cô tự mình cầm đao, đổi đài thiên văn ở núi Thái Bình thành đài vô tuyến sóng dài quân dụng.” Gã ta nhíu mày, tuy miệng vẫn cười nhưng lại như đang thuật lại nội dung tờ báo nào đấy: “‘Gần như không có điểm mù trong quá trình gửi sóng điện từ đi từ đỉnh Thái Bình. Ở nơi gián điệp của nhiều quốc gia tranh giành nhau, xứ Cảng Thơm gần như bị coi là kẻ thù nguy hiểm của các gián điệp từ khắp nơi trên thế giới’.” Rồi gã vỗ tay khen ngợi: “Đúng là lợi hại.”
Gân xanh trên mặt cô giật giật, “Rồi sao nữa?”
“Cô không thấy tiếc à?” Sakuma Ichiro bĩu môi tỏ vẻ xót xa, “Dù biết chúng tôi sẽ dễ trở mắt trước yêu cầu của cô, nhưng cô vẫn phải thực hiện lời hứa sáu tuần của mình. Tiếc thay cho một nhà khoa học vĩ đại, một nhà khoa học nữ, tôi thấy buồn thay cô đấy. Đọc tờ điện báo kia, chắc chắn cô rất muốn xé xác chúng tôi đúng không? Nhưng cô chỉ có thể nhẫn nhịn.”
“Quả đúng là nên xé xác anh ra.” Cô nở nụ cười giả lả với gã, “Hơn nữa tôi chưa bao giờ nghi ngờ điều này.”
Sakuma Ichiro nghe thế thì đột nhiên cười phá lên, khiến công nhân và nhân viên nghiên cứu đi ngang qua không khỏi ghé mắt nhìn. Benjamin đứng canh từ xa cũng giật mình, lập tức dẫn người lại gần.
“Tôi sẽ giữ kỹ quyền ảo tượng của cô, nhà khoa học nữ Trung Quốc thân yêu của tôi.” Hắn ta cười rồi thôi: “Cô biết không, tôi có hứng thú với cô còn hơn cả thí nghiệm khoa học.” Sakuma Ichiro vừa nói vừa nhìn Benjamin đang đi đến, “Tay thượng úy kia đúng là quan tâm cô chu đáo. Xem ra anh ta cũng biết tôi có hứng thú với cô.” Rồi gã ló đầu ra hỏi: “Có biết vì sao tôi có hứng thú không?”
Cô nhìn chằm chằm mặt đất, nheo mắt cười nói, “Ồ. Tôi không muốn biết.”
Sakuma Ichiro không những không cảm thấy xấu hổ mà còn cúi gập người, nói, “Tôi xin lỗi vì tuần trước đã khinh thường cô.” Rồi lại bảo, “Nhà khoa học nữ xuất sắc như cô, theo lý mà nói thì nên nhận được nhiều ưu đãi hơn. Rõ ràng là cô sẽ có tiền đồ xán lạn! Nhưng cô nhìn cô đi, quốc gia của cô có thể đem lại cho cô những gì? Che chở? Danh tiếng? Không hề! Đúng là làm người ta thất vọng!”
Cô cúi đầu xuống, đột nhiên bật cười mà chẳng nói gì.
Gã ta bày tỏ tiếc nuối xong thì lại hướng dẫn từng bước: “Thiên hoàng của chúng tôi rất coi trọng khoa học. Đến thời điểm hiện tại, sinh vật học của đế quốc Nhật Bản đang dẫn đầu toàn thế giới. Nhưng kỳ thực, chính Thiên hoàng là một nhà sinh vật học vĩ đại có một không hai. Nếu cô đồng ý từ bỏ quốc tịch Trung Quốc, chắc chắn Thiên hoàng sẽ dùng lễ nghi cao cấp chào đón cô.”
Sở Vọng nhướn mày, “Ví dụ như là?”
Thấy cô có vẻ thích thú, Sakuma Ichiro nói: “Cô sẽ có phòng nghiên cứu riêng của mình, cũng có trợ thủ riêng. Nếu nghiên cứu gặt hái được thành quả thì nhất định Thiên hoàng sẽ đích thân trao huy chương văn hóa cho cô. Nhưng với điều kiện là cô phải từ bỏ quốc tịch Trung Quốc, gia nhập quốc tịch Nhật Bản.” Rồi gã cười bổ sung, “Biện pháp đơn giản nhanh chóng nhất là gả cho một người chồng Nhật Bản có thân phận hiển hách.”
Lúc nói những lời cuối cùng, gã bất giác xòe hai tay ra, tỏ vẻ mình chính là người “có thân phận hiển hách” đó.
Sở Vọng cười thầm: Gã Thiên hoàng tội phạm chiến tranh biến thái của các người? Có điên mới tin nhà ngươi!
Lại có một hôm, sau khi cô tính toán xong lực chịu nén của “nồi hơi”, lúc giao nhiệm vụ, thành viên của tổ I chỉ điểm công nhân xây dựng đài than chì, cô không có việc gì làm nên lùi ra ngoài mép đám đông. Dưới bao ánh mắt, đột nhiên Sakuma Ichiro mặt dày hỏi: “Nhà khoa học nữ xuất sắc của chúng ta có hứng thủ gả cho người Nhật không?”
Cô còn chẳng buồn nhìn gã: “Không hề.”
Sakuma Ichiro có vẻ khó tin: “Nhưng vì sao? Cô không biết có bao nhiêu phụ nữ Trung Quốc muốn gả cho tôi ư. Thậm chí sau khi tôi làm ra những chuyện lỗ mãng với bọn họ, họ còn quỳ xuống trước mặt tôi, khóc lóc năn nỉ tôi đưa họ đi…”
Gã vừa nói vừa bắt chước cử chỉ quyến rũ của phụ nữ, vô cùng thâm tình diễn lại một màn. Một hồi sau, gã cười to ha hả: “Đương nhiên là tôi chỉ đùa thôi, cô đừng coi là thật. Dù gì thì, trong thâm tâm phụ nữ phương Đông, đàn ông da trắng mới khiến người ta say mê. Bọn họ cao to dũng mãnh, có khí khái phi phàm của đàn ông, bọn họ ôm cô vào lòng, hôn cô liên tục khiến cô không thể chạy thoát, cho tới khi cô tan ra trong vòng tay của họ…”
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sakuma Ichiro vừa nói vừa mặt dày diễn lại vô cùng sống động, cứ như thể đang thật sự ôm ấp một người đẹp Đông phương trong lòng, làm mấy gã người Nhật cười phá lên. Một nữ nghiên cứu viên người Pháp nghe không đặng, không nhịn được cau mày mắng: “Đồ biến thái.”
Gã cũng chẳng hề buồn, cười cười quay sang hỏi Sở Vọng: “Hay là tay sĩ quan Anh Quốc có gương mặt phương Đông kia mới làm cô say mê?”
Tuy gã ăn nói bỗ bã nhưng không tạo thành tội lớn; đối tượng trêu đùa cũng chỉ có một mình Sở Vọng, tổng cộng cũng không nói mấy câu nên không tính là làm phiền người ngoài.
Sở Vọng mệt gần chết nên cũng chẳng buồn quan tâm, chỉ coi gã là không khí.
Có điều hôm đó cô vẫn bị nữ nghiên cứu viên kia kéo cách xa gã ta. Đến hôm sau, các cô gái mới cho cô hay: người bạn của cô ấy ở phòng giám sát tầng hai có nói, rất nhiều lính Nhật tinh thần có vấn đề. Đặc biệt là những kẻ còn trẻ nhưng cấp bậc cao, tuy trẻ nhưng không biết tay đã nhuốm bao nhiêu máu tươi, không biến thái mới là lạ.
Có điều Sở Vọng lại phát hiện, Sakuma Ichiro có tâm trạng khá kỳ quặc với người Trung Quốc, không dính dáng gì đến việc có biến thái hay không. Nhưng cũng không biết chỉ là một mình gã ta hay từ trước cả quân đội nhật Bản đã bị tư tưởng đó tẩy não. Rất nhiều lần, Sakuma Ichiro cố chấp bày tỏ không hiểu trước một vấn đề: “Có lúc tôi không biết người Trung Quốc các cô đang nghĩ gì. Chẳng lẽ Nhật và Trung không thể giao hảo? Không phải người da vàng nên liên thủ đối phó người da trắng sao?”
Trước đây cô từng nghe nói, chiến tranh thế giới lần thứ nhất vừa kết thúc, Nhật Bản đã bắt tay chuẩn bị cuộc chiến thứ hai chống lại Âu Mỹ. Dù lương thực thực phẩm dành cho bách tính có khan hiếm đến mức nào, thì bộ lục quân Nhật Bản vẫn luôn dự trữ quân lương, thậm chí đã có tham vọng làm nên khối Thịnh vượng chung Đại Đông Á*.
(*Khối Thịnh vượng chung Đại Đông Á là một khẩu hiệu được chính phủ và quân đội Đế quốc Nhật Bản đề xướng trong thời kỳ Chiêu Hòa, thể hiện khát vọng tạo ra một “khối các quốc gia châu Á do Nhật Bản lãnh đạo và không phụ thuộc sức mạnh phương Tây”.)
Trước đây, những chuyện như thế chỉ tồn tại trong sách lịch sử như những câu chuyện nghìn lẻ một đêm, ấy nhưng hôm nay nó lại được thể hiện sâu sắc trên người của kẻ gọi là Sakuma Ichiro. Đã không dưới một lần cô nghe gã ta khoác lác: “Người Trung phải nghe theo hướng dẫn của người Nhật, đừng bị bọn Anh Mỹ lừa dối. Lục quân Nhật Bản chỉ đối phó với Nga, còn hải quân đối phó với Mỹ.”
Thoạt mới nghe có vẻ rất êm tai, nhưng cẩn thận suy ngẫm sẽ nhận ra sự miệt thị thâm căn cố đế với Trung Quốc lẫn người Trung. Cứ như thể với Nhật Bản, chinh phục Trung Quốc không cần đến quân đội, chỉ cần khuyến khích người Trung Quốc đầu hàng, làm nô lệ của bọn họ là đủ.
Dễ dàng nhận ra điều đó qua thái độ của lính Nhật với Thẩm Nguyệt Anh. Trong lời nói cử chỉ của gã ngập tràn cảm giác thượng đẳng, đứng trên cả Trung Quốc. Bọn họ cảm thấy người Trung Quốc phục tùng người Nhật là chuyện đương nhiên, phản kháng không chỉ vô dụng mà còn là điều khó hiểu.
Về việc sĩ quan của mình hãm hiếp phụ nữ Trung Quốc, gã không những không thấy xấu hổ mà thậm chí còn coi đấy là điều đương nhiên.
Gã nói: “Nhà nước nuôi quân đội, quân đội bảo vệ nhà nước, thân là con dân của quốc gia, hưởng thụ điều kiện ưu việt do chính phủ chu cấp, thì không phải nên cống hiến lại cho quốc gia ư? Quân Nhật chúng tôi có phụ nữ giải khuây*, đến Trung Quốc của các cô, bảo vệ tô giới của các cô yên ổn thì cũng nên có phụ nữ hy sinh mình chứ, không phải sao?”
(*Phụ nữ giải khuây là từ chỉ những người phụ nữ bị quân đội chiếm đóng của Đế quốc Nhật Bản hãm hiếp, ép làm nô lệ tình dục, họ là phụ nữ các nước bị Nhật Bản chiếm đóng như Trung Quốc, Triều Tiên, Việt Nam, Indonesia, Malaysia.)
Dù đã sớm biết Nhật Bản là xã hội theo mô hình dâng hiến, nhưng sự dâng hiến toàn dân ấy, có lúc chính là lý do tạo nên sự quái dị của quân đội hay thậm chí là quốc gia. Vào những thời điểm đặc biệt: ví dụ như thời chiến, loại hình quái dị đó sẽ càng được biểu dương, gần như trở thành sự biến thái toàn dân thâm căn cố đế.
***
Công việc hơn hai tuần kết thúc, lớp vỏ giàn than chì và lều thí nghiệm về cơ bản đã hoàn thành, cô cũng được một ngày rảnh rỗi, có thể về nhà ngủ một giấc thật đẫy để nạp năng lượng.
Giữa tháng 3 thường xuyên có mưa bụi. Trong ngày Benjamin chở cô từ viện nghiên cứu về nhà, trời xuân âm u thấy rõ. Cô khóa chặt cửa nẻo, kéo rèm cửa sổ lại; làm lụng liên tục hơn mười ngày quá sức, vừa ngả lưng xuống giường, cô lập tức chìm vào giấc ngủ.
Cũng chẳng biết đã ngủ bao lâu, bất chợt một cơn gió lạnh ùa vào phòng, mang theo mùi bùn đất và hương hoa thoang thoảng. Cô mơ màng mở mắt ra, thấy cửa sổ mình khóa đã bị người ta đẩy mở. Gió thổi phất phơ rèm lụa trắng, có một người đứng trước cửa sổ.
Lúc cô mơ hồ nhìn sang thì vừa hay người kia cũng nhìn cô. Anh cất tiếng hỏi: “Làm ồn em hả?”
Cô lắc đầu.
“Đóng cửa sổ mãi dễ bị ngộp lắm. Hóng gió một lúc rồi khép lại sau.”
Cô gật đầu. Một lúc sau mới thấp giọng hỏi, “Sao anh lại về?”
“Quay về thăm em một lúc, lát nữa tôi đi lại ngay.”
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ừm.”
Mãi lâu không nghe có tiếng động, cô ôm chăn nằm ngủ tiếp. Không biết lần này ngủ bao lâu, đến khi mở mắt vẫn thấy người kia đứng trước cửa sổ.
Cô không rõ có phải mình đang nằm mơ không, cất giọng hỏi: “Anh Tạ?”
Tạ Trạch Ích đáp, “Tôi đây.”
Dù là nằm mơ, cô cũng cảm thấy khung cảnh này thật kỳ quặc, bèn hỏi: “Có phải anh có chuyện quan trọng muốn nói không?”
Anh nghĩ một lúc rồi bảo, “Tôi đem đến cho em một bức thư.”
“Ừ?”
“Trên con tàu ở biển Đông có một anh chàng họ Tư, tôi từng thấy cậu ta đi với em. Cậu ta hỏi tôi có thể chuyển thư đến cho em được không.” Như thể không chắc rốt cuộc cô đang tỉnh hay mơ, anh lại nói, “Thư ở trên bàn, nếu rảnh thì đi mà xem.”
Giọng của Tạ Trạch Ích rất nhẹ, anh vừa nói thì cô vừa dần thiếp ngủ. Chỉ nghe thấy giọng anh mơ hồ, như khẽ thở dài bên tai: “Thôi bỏ đi. Nghỉ ngơi cho khỏe. Tôi đi đây.”