Yến Thanh Ti nhếch môi: “Cẩm Xuyên, anh nói chuyện với ai vậy? Lại là cô bạn gái đáng ghét của anh à, không phải anh nói, cô ta còn không bằng một sợi tóc của em, có em rồi, sẽ đá cô ta sao? Còn để tâm tới cô ta làm gì, mau tới vui vẻ với em nào!
Nói xong, Yến Thanh Ti liền ba chân bốn cẳng chạy mất, trước khi Lạc Cẩm Xuyên kịp đuổi theo cô đã mở cửa lên xe.
Tiểu Từ nhanh chóng khởi động xe, nhấn chân ga lao đi như một cơn gió.
Yến Thanh Ti hạ cửa sổ xe xuống, vẫy vẫy tay ra hiệu với Lạc Cẩm Xuyên, sau đó ra dấu ngón giữa, không thèm che dấu sự khinh bỉ trong mắt!
Làm cho to chuyện lên đi, càng to càng tốt.
Một khi Yến Minh Châu đã làm ầm lên, Lạc Cẩm Xuyên đừng mong được yên ổn.
Không ngờ cuộc điện của Yến Minh Châu lại giúp cô trốn thoát một cách thuận lợi, nếu không cô còn phải tự mình đích thân ra tay tìm lối thoát, chuyện ngày hôm nay thuận lợi một cách ngoài ý muốn.
Lạc Cẩm Xuyên nheo mắt, Yến Thanh Ti ngồi xe rời đi giờ có đuổi theo cũng không kịp, anh ta lại một lần nữa bỏ lỡ cơ hội có được Yến Thanh Ti.
Yến Minh Châu vẫn còn đang khóc và là ầm ĩ ở trong điện thoại, Lạc Cẩm Xuyên nghe thấy tiếng của cô ta là đau hết cả đầu.
Anh ta lạnh lùng nói: “Khuya lắm rồi, anh cần nghỉ ngơi.”
“Lạc Cẩm Xuyên, anh đã lên giường với con tiện nhân đó đúng không? Làm sao anh lại như vậy với em, anh không được phép chạm vào người đàn bà khác, nếu như anh làm thế thật, em sẽ khiến anh hối hận…”
Yến Minh Châu hét ầm lên.
Trên mặt của Lạc Cẩm Xuyên lúc này chỉ còn lại phiền chán và mất kiên nhẫn: “Tôi đã chạm rồi đấy, Yến Minh Châu, chia tay thôi, tôi thấy phiền…”
Đúng vậy anh ta thấy rất phiền!
Không có Yến Thanh Ti, anh ta còn có thể có lệ đôi câu với Yến Minh Châu.
Nhưng mà, Yến Thanh Ti trở lại, có người phụ nữ xuất sắc như vậy, hơi đâu mà để ý tới Yến Minh Châu chứ.
Giọng Yến Minh Châu run lên: “Anh Cẩm Xuyên… Anh nói gì?”
Lạc Cẩm Xuyên: “Chia tay đi! Không cách nào duy trì mối quan hệ này được nữa đâu…”
Nói rồi dứt khoát tắt luôn điện thoại.
Anh ta nhìn lối ra của bãi đỗ xe, trong lòng đầy nghi ngờ, Yến Thanh Ti vì vai diễn mà mò tới, còn không lấy được đáp án đã bỏ chạy???
Cô ta… cũng không phải người dễ dàng chấp nhận thua cuộc như vậy, trừ phi… còn có những tính toán khác?
Người phụ nữ này có những lúc máu lạnh đến đáng sợ, nhưng có biết rõ điều đó, anh cũng cách nào bứt ra khỏi sự cám dỗ của cô ta.
Ngược lại còn muốn nhìn xem, cô ta còn có chiêu trò gì!
…
Tiểu Từ lái xe chạy như bay ra khỏi bãi đỗ xe dưới tầng hầm, đi lên mặt đất, Yến Thanh Ti hỏi: “Chụp rõ ràng chứ?”
Tiểu Từ dùng 1 tay đưa máy ảnh cho Yến Thanh Ti: “Chị yên tâm đi, này, của chị đây.”
Yến Thanh Ti cầm lấy bắt đầu xem xét từng tấm ảnh, tấm nào cũng chỉ chụp lấy bóng lưng của Yến Thanh Ti cho dù có chụp nghiêng khuôn mặt cũng bị tóc che kín, không thấy rõ bộ dáng, nhưng Lạc Cẩm Xuyên thì lại không như thế, tấm nào cũng lộ rõ mặt..
Tất cả đều là hình ảnh của cô và Lạc Cẩm Xuyên mập mờ ôm nhau, có mấy tấm bởi vì góc độ chụp, còn giống như vừa ôm hôn, tóm lại, rất có tác dụng.
Yến Thanh Ti khá là hài lòng, “Đợi đến khi nào chị có tiền, chị sẽ trọng thưởng cho cậu.”
Mục đích Yến Thanh Ti tới tìm Lạc Cẩm Xuyên, chính là để diễn một vở kịch cho Yến Minh Châu xem. Chứ cô cũng chẳng trông cậy vào việc anh ta sẽ bị cô mê hoặc mà đáp ứng trả vai diễn lại cho cô.
Tiểu Từ cười hì hì: “Cảm ơn chị Thanh Ti.”
“Nhớ kĩ, không được tiết lộ cho bất cứ ai.”
Tiểu Từ vỗ ngực: “Chị yên tâm, nhất định em giữ bí mật.”
Tiểu Từ đưa Yến Thanh Ti về nhà trọ, nhìn cô vào cửa, cậu ta mới lái xe rời đi…
—–