Nhạc Thính Phong khẽ nhướn đuôi mày, ngả ngớn nói: “Nói cứ như em là yêu tinh thực thụ ấy, em có thể ăn được tôi sao?”
Yến Thanh Ti nhếch khóe môi, chậm rãi nói: “Đúng thế, tôi chính là hồ ly tinh, chuyên môn đi… ăn thịt đàn ông, nhất là…loại người như anh.”
“Như thế thì càng phải lên xe, tôi thích bị hồ ly tinh ăn thịt.”
Yến Thanh Ti vừa nghe là biết Nhạc Thính Phong tính dây dưa đến cùng với cô, cô gật đầu, bóp chặt cổ Nhạc Thính Phong, cười nói: “Muốn chết lắm đúng không?”
Vẻ mặt Nhạc Thính Phong vẫn rất thong dong không chút sợ hãi: “Em dám không?”
Giây tiếp theo đã thấy Yến Thanh Ti leo lên xe.
“Anh đã cam tâm tình nguyện, vậy tôi sẽ thành toàn cho anh.”
Nhạc Thính Phong thấy Yến Thanh Ti không có thắt dây an toàn, cũng không nhắc nhở, “Đi chỗ nào?”
Bây giờ đã là nửa đêm, nhưng tinh thần Nhạc Thính Phong vẫn khá là tỉnh táo.
Yến Thanh Ti liếc anh một cái: “Nếu là đi giết người, đương nhiên là chỗ cũ.”
Nhạc Thính Phong khởi động xe, mười mấy phút đồng hồ sau, xe đã dừng ở giữa quảng trường trung tâm.
Yến Thanh Ti từ xa đã nhìn thấy một bóng người màu đen đang ngồi chờ ở đó, đã hơn nửa đêm nên chỗ này chẳng còn bóng ai qua lại.
Yến Thanh Ti nhảy xuống xe: “Ở đây chờ tôi.”
Nhạc Thính Phong kéo tay của cô, siết chặt lòng bàn tay cô: “Anh là người từng chứng kiến em giết người, sao giờ lại không thể nhìn?”
Yến Thanh Ti trở tay bắt lấy cổ tay Nhạc Thính Phong, quay ra cười quyến rũ với anh: “Đúng vậy, đã là chuyện xấu, không thể cho người khác biết, Nhạc tiên sinh anh nên cánh xa tôi một chút, nếu không… Biết quá nhiều, nói không chừng, tối nay sẽ giết anh diệt khẩu.”
Yến Thanh Ti nửa thật nửa giả nói.
Nhạc Thính Phong: “Tôi nhất định phải đi cùng?”
Yến Thanh Ti đưa tay khoác lên bả vai anh: “Vậy anh cứ thử xem…”
Trong buồng lái tối đen ánh mắt của hai người va chạm nhau.
Yến Thanh Ti rút ra tay mình ra, đẩy cửa xe đi xuống, Nhạc Thính Phong ngồi trong xe, nhìn theo bóng lưng của Yến Thanh Ti.
Anh nheo mắt lại, người phụ nữ này… mẹ nó, yêu nghiệt đến đáng sợ.
Nhạc Thính Phong không đi cùng, anh không thể ép Yến Thanh Ti quá, nếu không, sẽ mất cả chì lẫn chài.
Anh phải từ từ, mới có thể chộp cô vào trong tay.
Yến Thanh Ti đội mũ và bịt khẩu trang lại rồi đi tới trước mặt Thang Ngọc Dao.
Thang Ngọc Dao nhìn thấy Yến Thanh Ti: “Cô đến rồi à.”
Yến Thanh Ti gật đầu, lấy gói đồ từ trong túi ra, đưa cho Thang Ngọc Dao.
Thang Ngọc Dao nhận lấy: “Đây là cái gì?”
Yến Thanh Ti: “Thuốc, thuốc làm cho người ta chết.”
Trong đêm tối, câu nói của Yến Thanh Ti nghe vô cùng đáng sợ, đánh mạnh vào thần kinh người ngồi đối diện.
Tay Thang Ngọc Dao khẽ run lên: “Cái này…”
Yến Thanh Ti lạnh lùng: “Gần đây, Yến Tùng Nam gặp khá là nhiều phiền phức, đây chính là cơ hội hiếm có để cô thu thập ông ta, cố gắng tận dụng nó, loại thuốc này không màu không mùi, là độc dược mãn tính*… mỗi ngày dùng một ít, ngay cả bác sĩ cũng không kiểm tra ra được, dùng hay không, tùy cô.”
*Độc dược mãn tính: dùng lâu mới có thể trúng độc, khi trúng độc rất khó chữa khỏi.
Thang Ngọc Dao đấu tranh nội tâm một lúc mới nắm chặt lấy bao đồ đó.
“Ok, tôi biết rồi.”
Yến Thanh Ti: “Chúc cô thuận lợi.”
Thang Ngọc Dao: “Cô… Cũng vậy!”
…
Thang Ngọc Dao rời đi, Yến Thanh Ti cũng xoay người đi, mỗi người một hướng.
Yến Thanh Ti trở lại xe: “Đi thôi.”
Nhạc Thính Phong hỏi: “Đi chỗ nào?”
Yến Thanh Ti thổi móng tay, cười tà ác: “Em trai yêu quý của tôi nằm viện cũng mấy ngày rồi, đến bây giờ, tôi còn chưa có đi xem nó lần nào, là một người chị gái, tôi cảm thấy… có chút thất trách!”
—–