Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 72 - Có Phải Chưa Từng Ngủ Với Nhau Đâu, Chung Giường Có Làm Sao?

trước
tiếp

Xinh đẹp?

Người đẹp hơn cô ta, anh chưa từng thấy qua sao?

Tính tình tốt?

Hahaha, anh chưa thấy người phụ nữ nào xấu tính đến cực phẩm như cô.

Hiền lành, lương thiện?

Thôi cho xin, chưa có ai dám vượt qua cô ta về độ độc ác, âm hiểm.

Nhưng, dựa vào cái gì mà anh lại vì cô mà làm bao nhiêu chuyện không hợp lẽ thường đến như vậy, anh thế mà giúp cô… giết người!

Nhạc Thính Phong nhìn chằm chằm vào người đang ngủ trên giường, người khác khi ngủ sẽ thả lỏng phòng bị, như thế có khi sẽ làm cho người ta không thấy đáng ghét nữa.

Nhưng, Yến Thanh Ti lại không như vậy, cho dù có ngủ say, cô vẫn siết chặt hai bàn tay, cặp mày vẫn cứ nhíu lại, môi mím chặt, cả khuôn mặt nhỏ nhắn luôn tỏ ra phòng bị, phòng bị tất cả mọi thứ.

Chỉ cần bất cứ ai tiến đến gần, chỉ cần một giây thôi cô cũng sẽ phải cắn đối phương một phát.

Nhạc Thính Phong cứ đứng ngây người nhìn chòng chọc vào cô hơn nửa tiếng, khuôn mặt bình tĩnh ngày càng phiền muộn, xoay người đi ra ngoài gọi điện.

Anh gọi tới một số trong danh bạ: “Alo, là tôi, đi xóa toàn bộ nhật kí camera giám sát ở bệnh viện trong ngày hôm nay.”

Đầy dây bên kia hỏi lại một câu vì sao!

Nhạc Thính Phong cười lạnh: “Vì sao ấy à? Bệnh viện nhà tôi, tôi muốn xóa, cậu có ý kiến à?

Tắt máy, Nhạc Thính Phong không đè nén được cơn tức trong lòng, vứt di động lại, xoay người trở về phòng ngủ.

Anh tóm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của Yến Thanh Ti: “Cút ra ngoài, đây là phòng của tôi.”

Lại bị đánh thức, Yến Thanh Ti biếng nhác nói: “Đừng làm phiền…”

Nhạc Thính Phong nghiến răng: “Đây là giường của tôi.”

Yến Thanh Ti hất hất chân: “Tôi có phải chưa từng ngủ với anh đâu, một cái giường tính cái gì?

Nhạc Thính Phong…

Giây kế tiếp, anh đã nằm xuống chiếm lấy nửa cái giường cũng kéo toàn bộ chăn qua.

Cứ tưởng, Yến Thanh Ti bị lạnh sẽ bỏ đi, kết quả là, cô vẫn nằm co mình ở mép giường, như sắp rơi xuống đến nơi, tiếp tục ngủ, dường như… chẳng có gì ảnh hưởng.

Người khác rơi vào hoàn cảnh này, sẽ vô thức tới gần chỗ ấm áp hơn, nhưng cô thì không, vẫn nằm yên không nhúc nhích.

Nhạc Thính Phong thở dài một hơi, đúng thật là… lăn qua lăn lại, cuối cùng người phải kinh ngạc vẫn là anh.

Nhạc Thính Phong nhấc chân, chỉ cần đạp nhẹ một cái là có thể đá cô lăn xuống đất.

Thế nhưng, sau khi giơ chân chưa tới mấy giây liền thu hồi lại, xoay lưng lại phía cô, không thèm để ý tới cô nữa.

Nhạc Thính Phong cứ tưởng mình tức đến mức không ngủ được nhưng không nghĩ rằng lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Yến Thanh Ti bị đông cứng tỉnh lại, ngồi dậy thấy Nhạc Thính Phong giành hết chăn, nằm ở phía bên kia giường, hai người nằm cách nhau khoảng một thước, cứ như một Hồng Câu* không thể nào vượt qua.

*Hồng câu: dùng để chỉ khoảng cách ( là sông đào thời xưa, nay thuộc tỉnh Hà nam, ranh giới Hán – Sở ở Trung Quốc, dùng để ám chỉ ranh giới rõ ràng)

Trên mặt Yến Thanh Ti chẳng có bất cứ phản ứng gì, đi xuống giường, nhặt lấy quần áo của mình, đá giày sang một bên, đi chân đất ra ngoài.

Kết quả…

Vừa đi ra khỏi phòng ngủ, cửa phòng khách cũng được mở ra từ bên ngoài.

Sau đó… một bác gái tiến vào.

Hai người nhìn nhau, sững người một lát.

Bác gái nhanh chóng phản ứng lại, biểu tình trên mặt còn có cực kì khoa trương, chỉ vào Yến Thanh Ti: “Cô là ai?Tại sao lại ở trong nhà con trai tôi?

Yến Thanh Ti nghe thế liền biết, chưa kể tới chuyện bác gái này ăn mặc cũng rất phú quý, vừa nhìn là biết một quý phu nhân an nhàn, cô chậm chạp mặc quần áo, thản nhiên nói: “Đương nhiên là để ngủ cùng con trai yên quý của bác? Không thì còn có thể làm được cái gì nữa?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.