Chị Mạch cảm thấy lạnh hết cả tóc gáy: “Em dám đảm bảo không có Tiết Tranh thì đạo diễn Phùng sẽ tới tìm em sao?”
Yến Thanh Ti nâng cằm, tự tin nói: “Dám…em đảm bảo một điều em chính là Chiêu quý phi ở trong lòng ông ta.”
Tuy bộ dạng cô lúc này khá lôi thôi lếch thếch nhưng khi tỏ ra tự tin cả khuôn mặt cô sáng bừng cứ như một viên kim cương đang tỏa sáng lấp lánh, cực kì xinh đẹp.
Chị Mạch thật tình nói: “Rồi em sẽ nhanh chóng nổi tiếng, cực kì nổi.”
Yến Thanh Ti cong môi: “Đây là điều tất nhiên, Yến Thanh Ti em mà không nổi thì đúng là trái ý trời mà.”
“Xời, em thì giỏi rồi, tối bữa trước em bỏ bom Nhạc thái tử mà hai ngày nay không có động tĩnh gì sao?
Yến Thanh Ti nhớ lại chuyện tối qua, cười cười: “Không có…”
Chuyện tối qua chỉ có trời biết đất biết, cô biết, Nhạc Thính Phong biết!
Chỉ có điều Nhạc Thính Phong về sau muốn thế nào, cô không cách nào biết được.
Chị Mạch hỏi: ” Em có tính toán gì không? Chị nghe nói, Nhạc Thính Phong này không dễ trêu vào đâu, người nào đắc tội anh ta đều không có kết cục tốt.”
Yến Thanh Ti đả khởi lại tinh thần, nói: “Em cũng không có dễ chọc nha.”
Chị Mạch: “Em ý à, cút sang một bên đê…”
….
Yến Thanh Ti gửi ảnh đi chưa đầy một tiếng, Yến Minh Châu đã biết con hồ ly tinh đê tiện đó là ai. Cũng một phần là do Yến Thanh Ti nhờ chị Mạch tìm người tung tin Tiết Tranh có Lạc Cẩm Xuyên chống đỡ.
Yến Minh Châu biết tin liền đập vỡ một bình hoa cổ quý giá rồi dẫn Diệp Linh Chi đi tìm Tiết Tranh tính sổ.
Cô đã gọi rất nhiều cuộc cho Lạc Cẩm Xuyên nhưng anh ta không nghe máy, đi tìm cũng tìm không thấy người. Anh ta đang dùng hành động để nói cho cô, bọn họ đã kết thúc thật rồi.
Chính vì thế mà Yến Minh Châu đem tất cả oán hận trong lòng trút lên đầu Tiết Tranh.
Yến Minh Châu yêu Lạc Cẩm Xuyên đến chết đi sống lại, cho dù anh ta thật sự có quan hệ với ả diễn viên này thì cô ta vẫn thay Lạc Cẩm Xuyên biện bạch, nhất định là Tiết Tranh chủ động quyến rũ Lạc Cẩm Xuyên, bằng không thì, anh ta yêu cô ta như vậy sao có thể làm ra chuyện có lỗi với cô.
Yến Minh Châu náo loạn như nào, Yến Thanh ti chẳng quan tâm nhưng chị Mạch thì có, nắm được tin tức liền báo lại với cô – Tiết Tranh đã nhập viện.
Không sai, Tiết Tranh đúng là bị Yến Minh Châu đánh cho vào viện luôn.
Yến Thanh Ti cười lạnh, tuy cô và Tiết Tranh chưa từng gặp mặt nhưng cô tính toán con nhà người ta như vậy đúng là quá ác, nói vậy chứ cô chẳng đồng tính với Tiết Tranh tý nào đâu.
Ai bảo cô ta dám giành vai diễn với cô.
Giới giải trí chính là như vậy, nếu anh không lợi hại thì sẽ bị người khác đoạt mất cơ hội.
Một ngày sau, chị Mạch nhận được điện thoại của đạo diễn Phùng.
Lúc nghe điện thoại chị Mạch cực kì điềm tĩnh, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, chẳng vui cũng cũng chẳng buồn: “Vâng, tôi sẽ báo cho Thanh Ti, hỏi ý kiến cô ấy xong tôi sẽ nhanh chóng báo lại, vâng chào anh.”
Cúp điện thoại, chị Mạch hét lên một tiếng rồi nhào cả thân hình 75 cân lên người Yến Thanh Ti.
“Là đạo diễn Phùng, Chiêu quý phi về tay em rồi đấy, vẫn là của em! Thanh Ti, em đúng là…”
Yến Thanh Ti sắp bị đè bẹp: “Chị… đè chết em rồi…”
Chị Mạch kích động mặt đỏ hết lên: “Đợi hai mươi phút nữa, chị gọi lại cho đạo diễn Phùng, thông báo cho ông ta em đồng ý, Thanh Ti, chị vui lắm.”
Lúc nãy chị không có đáp ứng lại luôn, là vì không muốn để người ta nghĩ họ là cái hạng muốn đuổi thì đuổi muốn gọi thì gọi, tốt xấu cũng phải làm giá một chút, để đạo diễn Phùng nghĩ bọn họ phải cầu xin ông ta mới có được vai này.
Tuy rằng không có năng lực từ chối nhưng cái giá thì vẫn phải có.