Còn có, một niềm oán hận nồng đậm và….tình sâu đậm không thể che giấu được.
Cô ta nhỏ mọn, hỏi: “Tại sao ư? Câu hỏi của anh thật buồn cười, anh nói xem tại sao em lại bỏ thuốc anh? Chẳng lẽ anh thật sự không biết sao?
Hạ Lan Phương niêng không nói gì, anh không hy vọng suy đoán của mình sẽ thành sự thật, nếu thế anh sẽ cảm thấy thật ghê tởm.
Anh không nói gì, còn Hạ Lan Tú Sắc tự cười rồi lại khóc, cô ta đứng lên từ từ đi đến trước mặt Hạ Lan Phương Niên, cô ta như một ngọn cỏ thấp kém hèn hạ, ngẩng đầu nhìn lên người đàn ông mà cô yêu sâu đậm.
Cô ta nói: “Bởi vì em thích anh, bởi vì em yêu anh, nói như thế anh đã chiểu chưa?”
Anh đã hiểu chưa?
Hạ Lan Tú Sắc từng nghĩ rằng, cả đời này cô ta sẽ không bao giờ nói ra được ba chữ “em yêu anh”.
Cô ta áp chế đi tình cảm của bản thận, cô ta không dám để ai phát hiện, nhưng thứ tình cảm xấu xí này đã trở thành mối họa không thể kiểm soát được trong tim cô, cũng như một cái cây đã trưởng thành, trái tim bé nhỏ của cô đã không thể chứa đựng được cái cây này, lá của nó cứ vươn ra ngoài, không thể kiểm soát được.
Cuối cùng hôm nay đã có thể nói ra ba chữ đó, Hạ Lan Tú Sắc cảm thấy trong lòng bỗng nhiên nhẹ nhõm hơn hẵn. Cuối cùng cô cũng đã nói ra phần tình cảm cô đã cẩn thận che giấu bao nhiêu năm nay. Cuối cùng cũng đã nói ra mà không cần phải thấy lo lắng nữa.
Không phải bởi vì cô có được tình yêu của anh.
Mà là bởi vì không có được, thậm chí còn hoàn toàn mất đi tình luôn tình cảm anh em, cho nên tim chết rồi mới có thể nói ra được.
Dĩ nhiên trước đây Hạ Lan Phương Niên đã từng có suy đoán, nhưng đột nhiên nghe Hạ Lan Tú Sắc nói như vậy, anh vẫn cảm thấy chấn kinh.
Anh lùi về sau một bước, giống như nếu đến gần cô ta anh sẽ cảm thấy thật dơ bẩn.
Những người xung quanh, trừ Quý Miên Miên cảm thấy kinh ngạc ra thì những người khác đều thật bình tĩnh, giống như đã sớm biết được ý nghĩ đó của Hạ Lan Tú Sắc.
Hạ Lan Tú Sắc nhìn thấy động tác của Hạ Lan Phương Niên thì quỳ rạp xuống đất, vừa khóc vừa cười: “Em biết mà, em biết mà, em đã nói rồi, anh sẽ có kiểu ứng như thế, em biết mà…”
Hạ Lan Tú Sắc bây giờ không còn tôn nghiêm, không còn cao ngạo, quỳ rạp dướt đất trông thật chật vật. Cô đã không còn phải kiêng dè ánh mắt của người khác nữa, cô đã nói ra hết tâm sự giấu kín bao nhiêu năm. Cô biết sẽ không được đáp lại, nhưng cô không thể khống chế được, cô muốn Hạ Lan Phương Niên biết được những năm qua cô đã sống như thế nào!
Quý Miên Miên kinh ngạc đến mức không biết phải nói gì.
Trên đời thật sự có việc em gái ruột yêu anh trai mình, loại tình cảm cấm kỵ loạn luân này thật sự tồn tại sao?
Cô cảm thấy có chút không thể tin được, những việc này quá điên rồ, cô không thể nào hoàn toàn lý giải được lối suy nghĩ của Hạ Lan Tú Sắc.
Còn Hạ Lan Tú Sắc như đang độc thoại với chính mình: “Anh chắc chắn sẽ nghĩ em là đồ kinh tởm, không biết nhục nhã, khi thích chính anh ruột của mình, Nhưng em cứ thích đấy thì sao nào? Em cũng đã thử không cho bản thân yêu anh, lúc đầu em cũng đã thử xem bản thân mình có thể thích Nhạc Thính Phong hay không, nhưng em đã làm được?”
Hạ Lan Tú Sắc lắc đầu: “Nhưng em không làm được, em thật sự không làm được….”
Năm đó, mẹ cô kêu cô tiếp cận Nhạc Thính Phong, hy vọng cô có thể gả vào nhà họ Nhạc, cô không cự tuyệt, cô đã đồng ý.
Nhạc Thính Phong là một người đẹp trai ưu tú, gia thể hiển hách, cô muốn thử xem bản thân có thể thích một người đàn ông ưu tú như Nhạc Thính Phong hay không.
Nhưng, mọi chuyện lại không như mong muốn.