Chu Nhược Trăn hỏi: “Nhưng mà có một việc chị nghĩ không ra, tiệm Trường Sinh hẳn là thật sự tồn tại, nhưng vì sao chị và Du Du chỉ đánh bậy đánh bạ xông vào một lần, về sau có tìm thế nào cũng không được? Bố chồng chị nghe nói vẫn luôn sống ở đây, ngay cả tỉnh C cũng rất ít tới, làm sao ông ấy lại tìm được tiệm Trường Sinh?”
Từ Du gật gật đầu, cô cũng rối rắm vì chuyện này, chính vì vẫn không tìm thấy tiệm Trường Sinh, cô mới suýt chút nữa từ bỏ điều tra việc này.
Viên Chỉ Hề chạm chạm hai đầu ngón tay, nói: “Có lẽ yêu quái có bố trí kết giới.”
“Kết giới?” Hai người nhíu mày, thứ này thật sự tồn tại sao?
“Thật ra chính là kỳ môn độn giáp mà người ta thường nói. Giống như trấn Viên Sơn của bọn em cũng có bố trí kết giới đó, người ngoài căn bản là không vào được, nhà họ Viên bọn em đã sống ở trấn Viên Sơn hơn một ngàn năm, ngay cả các thời đại chiến cũng không lan đến chỗ bọn em.”
Vẻ mặt thiếu niên tự hào, tuy rằng cậu không tinh thông kỳ môn độn giáp, nhưng nếu chỉ là loại đơn giản, vẫn có thể tìm ra và phá giải.
Trước kia, Từ Du vẫn luôn không tin lời giải thích của cậu, chỉ cho rằng cậu xuất thân từ nơi rừng sâu núi thẳm, hôm nay nghe vậy, trái lại thật sự có chút tin tưởng lai lịch của cậu không tầm thường. Tên nhóc này, nói không chừng thật sự là thầy bắt yêu.
“Về phần bố chồng chị vì sao có thể tìm được tiệm Trường Sinh, e là chỉ có bản thân ông ấy biết.” Viên Chỉ Hề buông thõng tay, việc này đã trở thành câu đố khó giải. Nhìn những vòng tròn trên cánh tay ông ấy, thời gian có dài có ngắn, chứng tỏ ông ấy từng đi vào tiệm Trường Sinh nhiều lần.”
Chu Nhược Trăn khe khẽ gật đầu, hỏi: “Vòng tròn kia có tổn hại gì với thân thể bọn chị không? Ý chị là ngoại trừ lấy đi một năm tuổi thọ của bọn chị ra.”
Viên Chỉ Hề nói: “Không có tổn hại gì, chỉ là dấu hiệu yêu quái để lại mà thôi. Có điều có dấu hiệu này, yêu quái có thể rất dễ dàng tìm được các chị, hơn nữa cũng biết đại nạn của các chị.”
Từ Du vỗ tay, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: “Tớ đã nói tên đàn ông tóc đỏ kia vì sao lại xuất hiện ở nơi này, anh ta chắc chắn biết bố chồng cậu gặp đại nạn, cố ý tới xem trò vui mà! Đáng giận, nếu bắt được anh ta, biết đâu có thể biết được chuyện của tiệm Trường Sinh. Đúng rồi, tuổi thọ có thể lấy lại hay không? Cùng lắm thì mình trả lại một triệu cho chủ tiệm kia.”
Cô không thiếu một triệu này, tiền không có vẫn có thể kiếm lại, nhưng tuổi thọ không còn thì sẽ thật sự không còn. Đừng nói một năm, chỉ sống thêm một ngày thôi cũng tốt!
“Ừm, tớ cũng vậy.” Có vết xe đổ của Hạ Kiệt, Chu Nhược Trăn cũng không dám tùy tiện bán tuổi thọ nữa.
“Việc này em cũng không rõ. Có điều, nếu yêu quái có thể lấy đi tuổi thọ của các chị, tin chắc cũng có thể trả lại, chỉ là, em không cho rằng hắn sẽ trả lại cho các chị. Mua được tuổi thọ của các chị, hắn chắc chắn sẽ dùng ở chỗ khác, có thể chính là để kéo dài tuổi thọ cho chính mình. Đương nhiên, cũng có thể là kéo dài tuổi thọ cho người khác để kiếm tiền.” Viên Chỉ Hề ra vẻ thâm trầm, sờ sờ cằm, nói: “Yêu quái này thật ra không tính là quá xấu, lấy đi tuổi thọ của các chị, ít nhất còn trả tiền, xem như một cuộc giao dịch, cũng không vi phạm quy tắc yêu giới, em không tiện ra tay bừa bãi.”
“Sao, sao lại không vi phạm? Anh ta rõ ràng là cố ý lừa gạt! Nhân lúc chị và Nhược Trăn say rượu lừa dối bọn chị bán tuổi thọ!” Từ Du lòng đầy tức giận, trong tình huống bình thường, sao cô có thể làm chuyện như vậy?
Có điều cũng không thể nói vậy, dù sao trước kia cô cũng không tin sự tồn tại của yêu quái, cũng không tin có người có thể lấy đi tuổi thọ của cô.
Chờ đã, cho dù không tin, cũng biết đạo lý không có miếng ngon nào tự dưng rơi từ trên trời xuống và trong trạng thái tỉnh táo thì không thể bị yêu quái dùng hai ba câu đã lừa gạt được!
Từ Du không ngừng đấu tranh trong đầu, cuối cùng kiên định với suy nghĩ của chính mình, cô và Chu Nhược Trăn chính là bị yêu quái cố tình lừa dối.
Về phần kéo dài mạng sống… Nếu yêu quái kia thật sự có thể trả tuổi thọ lại cho các cô thì quá tốt rồi.
Viên Chỉ Hề nói: “Nếu đã như vậy, em sẽ giúp hai chị điều tra chuyện này vậy, thế nhưng các chị phải kể lại chuyện tối hôm đó một lần, manh mối nào cũng không thể bỏ qua.”
“… Các con đang nói gì đó… Nhược Trăn, Luân Luân vẫn chưa trở về sao? Nó không có chuyện gì chứ?” Mẹ Hạ Luân, Chu Cẩm, không biết khóc xong từ khi nào, cuối cùng cũng đi ra khỏi phòng.
Đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, tinh thần cũng rất não nề, xem ra việc Hạ Kiệt đột tử là đả kích rất lớn với bà.
Thật ra Từ Du không hiểu cảm nhận của bà lắm, Hạ Kiệt mê cờ bạc như tính mạng, còn vì tiền đánh bạc mà đánh đập bà và Hạ Luân, đối với người đàn ông như vậy, chẳng lẽ bà thật sự không oán hận chút nào? Nếu đổi là người ngoài, chỉ sợ ước gì Hạ Kiệt chết sớm đi một chút?
Phản ứng của Hạ Luân thật ra cũng rất phù hợp với thực tế, nếu không phải vì trước đó nghe nói Hạ Kiệt mê cờ bạc, bạo lực, Từ Du cũng sẽ nghĩ cái chết của Hạ Kiệt có liên quan đến Hạ Luân.
Chu Nhược Trăn lập tức đứng dậy giúp dìu Chu Cẩm ngồi xuống, trấn an nói: “Hạ Luân không có chuyện gì đâu, mẹ à, mẹ đói rồi ạ? Thật có lỗi, con nên đi nấu cơm trước.”
Vốn có yến tiệc có thể ăn, hiện giờ lại hóa thành hư ảo.
Từ Du sờ sờ bụng, phát hiện đã qua cơn đói rồi, hừm, cái này là sao chứ?
“Ăn không vào, aizz… Luân Luân không sao là tốt rồi, bố nó đi rồi, hiện tại mẹ chỉ còn có nó.” Chu Cẩm vừa nói lại vừa sắp chảy nước mắt.
Chu Nhược Trăn nói: “Mẹ còn có con mà, con và Hạ Luân đã kết hôn rồi, về sau con và anh ấy nhất định sẽ chăm sóc mẹ thật tốt.”
“Đúng đúng đúng, còn có con. Nhược Trăn à, con là đứa nhỏ tốt, con và Luân Luân có thể kết hôn, mẹ thật sự rất vui mừng. Chỉ là hôm nay… Aizz, nghi lễ kết hôn của các con biến thành như vậy, thật sự là điềm xấu mà.”
Về sau mỗi lần đến kỷ niệm ngày cưới là tới ngày giỗ của Hạ Kiệt, thật sự là xui xẻo.
Nhưng việc đã xảy ra, Chu Nhược Trăn cũng không muốn nói gì nữa.
“Mẹ à, mẹ đừng nói vậy.” Không có con ma cờ bạc Hạ Kiệt kia thêm phiền phức, cuộc sống của bọn họ về sau chắc chắn sẽ rất tốt.
Mãi cho đến hơn bốn giờ chiều Hạ Luân mới trở về, nói pháp y đã kiểm tra, thật sự là đột tử, không có bệnh trạng khác. Chỉ có điều, trên cánh tay trái không biết vì sao có mười một cái vòng tròn màu đỏ rất nhỏ, những vòng tròn này không phải vẽ lên, cũng không giống hình xăm.
“Mẹ, mẹ có biết trên cánh tay bố có vòng tròn màu đỏ không? Con nhớ lúc con còn nhỏ, bố không có.”
Chu Cẩm bỗng nhiên khóc òa lên khiến tất cả mọi người đều hoảng sợ, Hạ Luân và Chu Nhược Trăn một trái một phải đỡ lấy bà, sợ bà ngất xỉu.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy? Mẹ, mẹ đừng làm con sợ mà.” Tinh thần Hạ Luân rối bời, bố vừa gặp chuyện, mẹ không thể cũng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Từ Du liếc mắt nhìn Viên Chỉ Hề một cái, lẽ nào Chu Cẩm biết chuyện vòng tròn màu đỏ?
Chu Cẩm vừa khóc vừa nói: “Báo ứng mà, đều là báo ứng… Quả nhiên là như vậy, quả nhiên là như vậy…”
“Mẹ à, mẹ biết gì về vòng tròn màu đỏ phải không?” Chu Nhược Trăn cũng phản ứng lại, nhất thời vô cùng ngạc nhiên, việc này thật sự quá khó tin. Rõ ràng là việc vô cùng thần bí, sao hiện giờ lại giống như tất cả mọi người đều biết?
Hạ Luân cũng hỏi: “Mẹ, mẹ thật sự biết? Chẳng lẽ những vòng tròn màu đỏ này có lai lịch gì?”
Chu Cẩm lau khô nước mắt, một hồi lâu mới bình tĩnh lại, hai mắt sưng đỏ, nói: “Đó là một buổi tối bảy năm trước…”