Cửa Tiệm Trường Sinh

Chương 102 - Thiếu Niên Thời Tần (2)

trước
tiếp

“Tôi và Kỳ Trạch rời núi mới biết được thế giới bên ngoài rộng lớn cỡ nào. Ăn, mặc, ở, đồ dùng của chúng tôi đều là những thứ mà trước kia chúng tôi chưa bao giờ dám tưởng tượng. Tôi và em trai bắt đầu cảm thấy bái Từ Phúc làm thầy, rời khỏi núi là lựa chọn chính xác. Chúng tôi mất hơn một tháng mới tới kinh thành, vào ở trong tòa nhà lớn Tần Thủy Hoàng ban cho Từ Phúc, thay áo vải thô, mặc vào quần áo rất mới, rất mới, cũng ăn những đồ ăn ngon nhất.”

“Về sau các con chính là tiểu chủ nhân của nơi này, các con chỉ cần nghe lời ta và quản gia, còn những hạ nhân còn lại đều phải nghe lời các con.” Đây là câu đầu tiên Từ Phúc nói sau khi dẫn bọn họ vào cửa trước một đám đông hạ nhân.

“Vâng, sư phụ.” Kỳ Tễ và Kỳ Trạch có chút lâng lâng, nhìn bảy tám tên sai vặt và tiểu nha hoàn, vô thức ưỡn ngực.

Từ địa ngục đến thiên đường, dường như chỉ trong nháy mắt.

Đêm đó, Kỳ Tễ và Kỳ Trạch nằm trên một cái giường thì thầm to nhỏ nói chuyện, bọn họ quyết định phải ngoan ngoãn nghe lời Từ Phúc, cố gắng học tập mọi thứ Từ Phúc dạy cho bọn họ để báo đáp Từ Phúc.

Ngày hôm sau, bọn họ bắt đầu đi theo Từ Phúc tiếp xúc với những thứ như luyện đan, ban đầu chỉ đơn giản là học chữ, chạy việc, trông chừng lửa lò luyện đan. Dù vậy cũng khiến cho hai đứa trẻ mới tám tuổi bận như ruồi mất đầu. Cuộc sống làm việc cực khổ trái lại vẫn rất tốt, nhưng học chữ, viết chữ lại khiến bọn họ gặp khó khăn.

Cũng may hai anh em đều rất thông minh, trải qua rối loạn lúc ban đầu, về sau dần đuổi kịp quỹ đạo, tiến bộ vô cùng nhanh. Thỉnh thoảng Từ Phúc còn xoa đầu khen ngợi bọn họ, khiến cho hai anh em vô cùng vui vẻ.

Lần đầu tiên hai anh em ý thức được Từ Phúc là hồng nhân trước mặt bệ hạ chính là khi thái giám mà bệ hạ phái tới hỏi tiến độ luyện đan dùng thái độ cung kính khép nép với Từ Phúc. Bởi vì hai anh em đã nhìn thấy vị thái giám kia ngồi xe ngựa lộng lẫy đi tới, lúc xuống xe ở ngoài tòa nhà còn giẫm lên người hạ nhân quỳ rạp dưới đất.

Kết quả, thái giám tới trước mặt Từ Phúc liền giống như thay đổi thành một người bình thường, nói chuyện đều cúi đầu hạ mắt.

“Vất vả cho Vương tự nhân rồi, tôi đang luyện chế ra một viên đan dược an thần, chuẩn bị ngày mai sẽ dâng lên cho bệ hạ.” Từ Phúc vẫn vô cùng khách sáo với thái giám họ Vương, thái giám này là người bên cạnh bệ hạ, tuy rằng không phải được sủng ái nhất, nhưng cũng có chút tiếng nói.

Người thông minh như Từ Phúc dĩ nhiên biết lấy lòng đối phương nhiều một chút là việc trăm lợi mà không hề có hại.

Thái giám họ Vương khẽ gật đầu, đảo mắt nhìn thấy Kỳ Tễ và Kỳ Trạch, lập tức cảm thấy hứng thú.

“Không ngờ có thể nhìn thấy một cặp song sinh đáng yêu như vậy ở đây. Từ ngự y, đây là dược đồng người mới nhận sao?”

“Đúng vậy, chúng chính là con của ân nhân đã cứu mạng tôi. Đây là Kỳ Tễ, đây là Kỳ Trạch. Kỳ Tễ, Kỳ Trạch, các con còn không mau bái kiến Vương tự nhân?”

“Kỳ Tễ, Kỳ Trạch bái kiến Vương tự nhân.” Hai anh em cùng nhau làm lễ, giọng nói non nớt đặc biệt trong trẻo. Thái giám họ Vương nghe xong thì tràn đầy vui vẻ, lập tức lấy ra hai món đồ nhỏ đưa cho hai người làm lễ vật.

Sau khi thái giám rời đi, Kỳ Tễ và Kỳ Trạch liền nộp đồ vật lên, Từ Phúc lại cười nói, bảo bọn họ tự mình giữ lại chơi.

“Thấy rồi chứ? Đây là sức mạnh của quyền lực, cho nên các con nhất định phải đi theo vi sư học tập thật tốt, tuyệt đối không được lười biếng.”

“Vâng, sư phụ!”

Thời gian thoáng một cái đã năm năm, hai anh em cũng từ hai đứa trẻ trở thành những thiếu niên hoạt bát. Năm năm này rèn luyện cho hai anh em càng thêm chín chắn và khéo léo, cũng học được không ít tri thức, thậm chí từng gặp Thủy Hoàng bệ hạ hai lần.

Tuy dung mạo hai người giống nhau, nhưng tính cách lại ngày càng khác biệt, anh trai Kỳ Tễ già dặn, nói chuyện, làm việc cẩn thận tỉ mỉ, chững chạc, nghiêm túc. Em trai Kỳ Trạch lại có phần đơn thuần, ngây ngô của thiếu niên hơn, có lẽ là do vẫn luôn sống trong sự bảo vệ của Kỳ Tễ. Khi Kỳ Trạch gặp chuyện, điều đầu tiên nghĩ đến chính là anh trai mà không phải là tự mình nên giải quyết như thế nào.

Kỳ Tễ cảm thấy việc này chẳng có gì là không tốt cả, những khó khăn này có một mình cậu gánh vác là được rồi, cậu hy vọng em trai có thể vĩnh viễn vô tư, vô lo như vậy.

Mà Từ Phúc cũng ngày càng được coi trọng, trên dưới triều đình ai cũng biết ông là tâm phúc số một trước mặt bệ hạ.

“Sư phụ, bệ hạ đồng ý yêu cầu của người không?” Một ngày nọ, sau khi làm xong công việc trong ngày thì Kỳ Tễ làm liền lập tức tới trước mặt Từ Phúc báo cáo. Hôm nay Từ Phúc vào hoàng cung đợi mấy canh giờ, cũng không biết đã thương lượng việc kia với bệ hạ như thế nào rồi.

Sắc mặt Từ Phúc hồng hào, thời gian năm năm khiến cho ông ta già đi một chút, khí chất cũng có thay đổi rất lớn, khí thế lấn át người hơn so với năm năm trước.

“Bệ hạ đã đồng ý yêu cầu của ta, ngày mai sẽ hạ lệnh chọn lựa ba ngàn bé trai, bé gái trong cả nước, cùng ta vượt biển tìm tiên.” Từ Phúc vỗ vỗ vai Kỳ Tễ, mang theo vài phần kiêu ngạo: “Đến lúc đó con và Kỳ Trạch cũng đi cùng vi sư.”

“Thật vậy sao? Vậy thì tốt quá rồi! Sư phụ, đồ nhi tin tưởng người nhất định có thể tìm được núi tiên và thần tiên. Không, không, không, thật ra sư phụ ở trong mắt con đã là thần tiên rồi.” Sắc mặt lộ vẻ háo hức, năm năm này cậu đã biết không ít việc có liên quan đến Từ Phúc.

Thì ra tổ tiên Từ Phúc chính là phương sĩ, truyền đến đời Từ Phúc lại khiến nó trở nên rực rỡ. Sáu năm trước, sở dĩ bản thân Từ Phúc bị trọng thương ngã xuống núi là vì nghe nói nơi đó có phượng hoàng, ông ta mạo hiểm đến đó vì muốn được máu phượng hoàng.

Lúc đó Từ Phúc dẫn theo một đội tùy tùng, sau thật sự tìm được một con phượng hoàng, phượng hoàng thể hiện thần uy, giết chết tất cả tùy tùng của ông, bản thân Từ Phúc cũng bị trọng thương, mãi đến khi gặp được cả nhà Kỳ Vĩnh. Có điều Từ Phúc rất may mắn, ông ta thật sự lấy được vài giọt máu phượng hoàng, về sau dựa vào mấy giọt máu này mới được Doanh Chính trọng dụng, một bước lên trời, thành kẻ bề trên.

“Ta sao có thể là thần tiên? Thần tiên đều không già, không chết.” Từ Phúc lấy từ trong ngực ra một cái bình đựng máu phượng hoàng, vừa nhẹ nhàng vuốt ve vừa nói: “Phượng hoàng là thần thú thượng cổ, lúc trước ta nghĩ đến có máu của nó là có thể luyện chế ra thuốc trường sinh bất tử, sau đó mới phát hiện hoàn toàn không phải như vậy.”

“Có được máu phượng hoàng rồi vẫn không có cách nào sao? Sư phụ, vậy còn cần gì nữa?” Kỳ Tễ không hiểu rõ, đây là lần đầu tiên sư phụ với cậu về vấn đề có liên quan đến thuốc trường sinh bất tử.

Năm năm này, sở dĩ Từ Phúc ngày càng được trọng dụng, chính là vì bệ hạ hy vọng ông ta có thể luyện chế ra thuốc trường sinh bất tử. Tuổi tác càng tăng thì Doanh Chính lại càng ngày càng sợ cái chết đến gần, ông ta vừa rầm rộ cho người xây dựng hoàng lăng, vừa muốn tìm kiếm thần tiên, trường sinh bất tử!

Doanh Chính đã gửi gắm tất cả kỳ vọng trường sinh bất tử vào lần vượt biển cầu tiên này.

Từ Phúc không trả lời câu hỏi của Kỳ Tễ, chỉ nói: “Đến lúc đó con sẽ biết. Trở về chuẩn bị đi, có lẽ trong vòng nửa năm là chúng ta có thể xuất phát.”

“Vâng, sư phụ.” Kỳ Tễ bắt đầu nghi ngờ, có lẽ lần này vượt biển còn có tính toán khác, không đơn thuần chỉ là vì tìm tiên.

Ngày hôm sau, Doanh Chính hạ lệnh chọn lựa ba ngàn bé trai, bé gái trong khắp cả nước, những người này sẽ cùng Từ Phúc ra biển tìm kiếm ba ngọn núi tiên Bồng Lai, Phương Trượng và Doanh Châu. Hơn nữa còn chọn một trăm thợ thuyền đi theo, còn chuẩn bị lương thực, quần áo, dược phẩm và các loại công cụ dự trữ trong ba năm.

Lần này ra khơi, mọi việc đều do Từ Phúc toàn quyền phụ trách, hai anh em Kỳ Tễ và Kỳ Trạch làm đệ tử của ông ta, thân phận dĩ nhiên cũng như nước dâng thì thuyền lên, trở thành thiếu niên anh tài, là nhân vật không thể đắc tội trong mắt mọi người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.