Cửa Tiệm Trường Sinh

Chương 130 - Âm Mưu Ngàn Năm

trước
tiếp

ỳ Tễ bỗng dưng ngẩn ra, đột nhiên nghĩ tới kẻ khiến anh ta căm hận hơn hai ngàn năm – Từ Phúc!

Lúc trước chính Từ Phúc muốn đoạt xác anh ta, lợi dụng thân thể anh ta để sống sót, nhưng bởi vì anh ta dùng thuốc trường sinh bất tử, linh hồn trở nên vô cùng mạnh mẽ cho nên thoát được lần đoạt xác đó. Sau lần đó, Từ Phúc đột nhiên mất tích, Kỳ Trạch cũng để lại một bức thư rồi chết, lúc ấy anh ta đã cảm thấy rất đàng ngờ, chỉ là bị suy nghĩ cứu sống Kỳ Trạch chiếm cứ hết đầu óc, cho nên đã bỏ qua rất nhiều thứ.

Hiện giờ suy nghĩ tỉ mỉ lại, một suy nghĩ đáng sợ lập tức nảy ra, Từ Phúc không đoạt xác anh ta thành công, có khi nào chuyển hướng mục tiêu sang Kỳ Trạch? Từ Phúc rất hiểu hai anh em bọn họ, biết anh ta chắc chắn sẽ không bỏ rơi Kỳ Trạch, dù cho chỉ có một phần vạn khả năng cũng sẽ thử cứu Kỳ Trạch, cho nên mới để lại bức thư kia…

Kỳ Tễ ép buộc bản thân đừng nghi ngờ người trước mặt, nhưng thật sự là không quản được suy nghĩ, hơn nữa càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này rất cao.

Người trước mặt này, nếu mang linh hồn của Từ Phúc, như vậy rất nhiều hành động liền có thể giải thích rõ ràng.

Kỳ Trạch luôn đề phòng anh ta, luôn không cho anh ta đến quá gần, lại càng không cho anh ta tiếp xúc tay chân. Đúng rồi, thỉnh thoảng nói chuyện còn mang theo giọng điệu ra lệnh, từ khi tỉnh lại chưa từng gọi một tiếng anh trai…

Kỳ Tễ lập tức kinh hãi bởi suy đoán của chính mình, nhưng lại nhanh chóng ép buộc bản thân tỉnh táo lại, lúc này vẫn chưa thể đối mặt tra hỏi, nếu không rất có khả năng phá hỏng quan hệ hai anh em.

Nhưng anh ta có thể thử dò!

“Tiểu Trạch, em thật sự không sợ khắp người đều mọc vảy sao?” Kỳ Tễ cố ý sờ đầu Kỳ Trạch, lại bị Kỳ Trạch né tránh.

Kỳ Trạch nghiêm túc nói: “Không phải đã bảo không cho ngươi sờ đầu ta rồi sao? Sao ngươi lại quên rồi? Khắp người mọc vảy thì đã sao? Hẳn là ngươi cũng biết, đây không phải vảy bình thường, mà là vảy rồng! Ta mọc ra loại vảy này thì chứng tỏ ta đã đến gần với bản chất của rồng, đây là việc tốt.”

Kỳ Tễ nói: “Em thật sự nghĩ như vậy sao? Nhưng em có biết xã hội hiện tại này và hơn hai ngàn năm trước đã hoàn toàn khác biệt hay không, nếu như bị người khác phát hiện vảy trên người em sẽ bắt em lại làm thí nghiệm.”

“Ta xem ai dám bắt ta!” Kỳ Trạch lạnh lùng nói, “Ai dám động vào một sợi tóc của ta, ta sẽ khiến cho hắn chết không chỗ chôn thân!”

“Em cảm thấy em có năng lực lớn như vậy sao? Chỉ e là võ công của em có cao tới đâu cũng vô dụng, tốc độ nhanh hơn nữa cũng không chống lại được súng đạn. Tiểu Trạch, chúng ta phải nhận rõ thực tế.”

“Không phải ta còn có ngươi sao? Kỳ Tễ, ngươi kinh doanh nhiều năm như vậy, ngay cả bảo vệ ta cũng không làm được sao?” Kỳ Trạch châm chọc nhìn Kỳ Tễ, chế giễu nói: “Xem ra ngươi sống hơn hai ngàn năm vẫn vô dụng như vậy.”

Kỳ Tễ bị châm chọc khó có thể nhịn được, Kỳ Trạch tuyệt đối sẽ không nói với anh ta những lời này.

“Tiểu Trạch, em có còn nhớ trước kia đã từng nói gì không…”

“Trước đây ta từng nói rất nhiều thứ, ý ngươi là câu nào?”

Kỳ Tễ nói: “Em nói, hy vọng có thể sống một cuộc sống bình thường, em nói chúng ta sinh cùng năm, cùng tháng, cùng ngày, cũng muốn chết cùng năm, cùng tháng, cùng ngày.”

Kỳ Trạch nhíu nhíu mày, nói: “Thế thì sao?”

Kỳ Tễ dừng một chút mới nói: “Cho nên anh hy vọng em đồng ý thay máu, trở thành người bình thường. Như vậy tuy rằng không thể sống lâu, nhưng anh có thể cam đoan, lúc em chết chắc chắn sẽ chết cùng em.”

Kỳ Trạch đột nhiên giận dữ, hung hăng trừng mắt nhìn Kỳ Tễ, nói: “Ngươi sống lâu như vậy, không muốn sống nữa thì tự mình đi tìm đường chết đi, đừng kéo ta chết cùng! Ta tuyệt đối sẽ không đồng ý thay máu, vất vả lắm ta mới sống lại, ta phải trường sinh bất tử!”

“Nhưng việc này là không thể nào!” Kỳ Tễ không thể không nói ra tình hình thực tế, “Nhà họ Từ truyền đến thế hệ này, tuy rằng máu độc đã tinh lọc sạch sẽ, nhưng năng lực trường sinh bất tử cũng suy yếu hơn một nửa. Anh từng kiểm tra máu của Từ Du, tuổi thọ của cô ấy còn chưa đến hai trăm tuổi, mà em tiếp nhận máu của cô ấy, có thể sống bao lâu?”

“Điều này, điều này… không thể nào, kế hoạch của ta sẽ không thất bại, sao có thể biến thành như vậy?!” Kỳ Trạch ngây ngẩn cả người, công hiệu trường sinh bất tử sao có thể yếu đi, còn yếu đi nhiều như vậy? Không thể nào, điều này không thể nào!

Kỳ Tễ bắt được từ mấu chốt, nghi hoặc hỏi: “Kế hoạch của em? Thật ra anh vẫn luôn rất tò mò, phương pháp này em có được từ đâu? Chẳng lẽ là Từ Phúc đưa cho em?”

Kỳ Trạch ngẩn ra, lập tức nói qua loa: “Đầu óc em rất loạn, đã không nhớ rõ sự việc trước đây nữa, đại khái là xem thấy trong quyển sách nào đó.”

“Vậy, Tiểu Trạch, em có còn nhớ trước khi Từ Phúc cho anh dùng đan dược đã bắt đầu bày ra chuyện này rồi hay không. Ông ta nhận nuôi ba cô con nuôi, sau đó có được ba đứa cháu gái, một người trong đó chính là tổ tiên của Từ Du. Nói cách khác, bắt đầu từ lúc đó, kế hoạch này đã bắt đầu rồi. Từ Phúc bắt anh dùng đan dược, muốn đoạt xác anh, chính là vì phát hiện đường tắt ngoài ý muốn…”

Kỳ Tễ vừa nói vừa quan sát biểu cảm của Kỳ Trạch, chỉ thấy vẻ hung dữ trên mặt đối phương càng ngày càng nặng, anh ta vừa nói xong liền thấy Kỳ Trạch bỗng nhiên ra tay, vỗ một chưởng tới. Kỳ Tễ sớm đã có chuẩn bị, bởi vậy vừa vặn tránh được một chưởng này, sắc mặt lại khá khó coi.

Chưởng lực của Kỳ Trạch sao có sức lực mạnh mẽ như thế này? Sao có thể không phân cao thấp với anh ta!

“Tiểu Trạch, em…”

“Kỳ Tễ, đừng úp úp mở mở nữa, không phải ngươi đã đoán ra rồi sao? Ta hoàn toàn không phải em trai Kỳ Trạch của ngươi.” Hai mắt Kỳ Trạch ửng đỏ, khóe môi nhếch lên một nụ cười gian ác, mang theo cảm giác dữ tợn. Hắn đi từng bước tới gần Kỳ Tễ, trên cánh tay và cổ để trần lại mọc lên vô số miếng vảy màu đen với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, cuối cùng chỉ còn lại hai tay và hai má vẫn là bộ dạng con người.

Kỳ Tễ vừa sợ vừa giận, người này quả nhiên không phải Kỳ Trạch, mà là Từ Phúc!

“Ông lừa tôi hơn hai ngàn năm! Từ Phúc, tôi phải giết ông!”

Kỳ Tễ không thể kiềm chế được cơn giận giữ nữa, chỉ cảm thấy có một chậu nước lạnh đổ từ trên đầu xuống, ngay cả tim cũng lạnh thấu.

Thì ra không chỉ nhà họ Từ, ngay cả anh ta cũng là quân cờ để Từ Phúc sống lại! Buồn cười chính là anh ta còn cam tâm tình nguyện bị lừa, vì người đàn ông điên cuồng này, đau khổ chờ đợi hơn hai ngàn năm! Không ai biết anh ta làm sao sống qua được nhiều năm như vậy, càng không ai biết anh ta đã phải trả giá bao nhiêu, bỏ ra bao nhiêu tâm huyết và cố gắng vì chuyện này!

Hiện tại người đàn ông này lại nói, ông ta không phải Kỳ Trạch, mà là Từ Phúc!

Kỳ Tễ cảm thấy bản thân quả thật là kẻ ngu ngốc nhất thiên hạ, quả thật chính là người ngu ngốc nhất trong lịch sử. Đứng thật là không ai ngu ngốc hơn anh ta, cố gắng nhiều năm như vậy chỉ vì cứu sống kẻ thù của mình!

“Ông cút ra ngoài cho tôi! Ra khỏi người em trai tôi!” Kỳ Trạch bị Từ Phúc đoạt xác, Kỳ Tễ hận không thể túm lấy linh hồn Từ Phúc ra xé thành mảnh nhỏ!

“Ha ha ha ha… Ta thích nhìn bộ dạng nổi trận lôi đình của ngươi sau khi biết được sự thật, đồ nhi à, không ngờ cuối cùng ngươi vẫn bị ta dắt mũi. Ngươi muốn giết ta? Tới giết đi, nếu giết ta, ngay cả thân thể này của em trai ngươi cũng không còn.”

Từ Phúc ngửa mặt lên trời cười to, không chút để ý đến lời uy hiếp của Kỳ Tễ, vừa rồi ông ta ra chưởng chỉ là thử nghiệm, kết quả phát hiện sức mạnh của mình đã không yếu hơn Kỳ Tễ, bởi cũng chẳng kiêng kỵ gì Kỳ Tễ nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.