Lông mày Tần Thánh khẽ nhảy lên, vóc người cao lớn dựa vách thang máy lạnh như băng, giống như nhàn nhã nhìn đôi môi đỏ mọng của Bạc Sủng Nhi phun ra nuốt vào sương trắng, tỏa ra một nụ cười vô cùng mị hoặc.
“Có muốn anh chuẩn bị cho em một cái khách sạn tình thú không?”
Bạc Sủng Nhi nhìn Tần Thánh, mở trừng hai mắt, vốn là vẻ mặt cô đơn, trong nháy mắt giống như hoa xuân nở rộ, kiều mỵ không gì sánh được: “Ý kiến hay…”
Tần Thánh nhìn chằm chằm nụ cười của cô, hơi sửng sờ, từ trên người cô gái, thấy được một loại thực vật, tên là cây thuốc phiện.
Dễ nghiện, từ từ trúng độc.
Mà người đàn ông tên là Tịch Giản Cận kia, lại còn là cái cây khổng lồ nhất, ổn định lòng người.
Bất tri bất giác, Tần Thánh cảm thấy, cô cùng anh ta đụng phải nhau, giống như là, sinh thời, không thể buông tha, trước lúc hiểu chuyện, sau này động tình, khói thuốc sung tràn lan.
**
【lúc cô nói chia tay tim anh liền chậm một nhịp, tràn đầy châm chọc, mà anh còn ngây ngốc hỏi một câu: Em có yêu anh không? 】
Tịch Giản Cận không thích người khác đụng vào đồ của mình, bảy năm không về, gian phòng tất nhiên là đích thân quét dọn.
Mười sáu tuổi sau khi cùng Bạc Sủng Nhi chia tay, không để ý mọi người Tịch gia phản đối, làm việc nghĩa không hề chùn bước mà chui vào bộ đội, trải qua huấn luyện, anh đem gian phòng sửa sang lại tinh tế mà đơn giản, trên bàn, trừ máy tính, điều khiển từ xa, còn có một khung ảnh…
Cô gái trong ảnh, năm đó vẻn vẹn mười lăm tuổi, đã đẹp đến mức làm cho người ta than sợ.
Tầm mắt của anh, từ từ dừng hình ảnh, không nhịn được trầm tư, cho đến khi tiếng điện thoại vang lên, cắt đứt suy tư của anh, hoàn hồn, đón nghe.
… Tối nay Bạc Cẩm tiểu thư đặc biệt mở tiệc ở “Khải Duyệt ” X thị hoan nghênh anh trở về…
Cúp điện thoại, Tịch Giản Cận khung mở ảnh, đem hình bên trong lấy ra, vốn là muốn xé rách, cuối cùng vẫn là ném vào thùng rác.
Giống như là rất ăn ý, điện thoại lại một lần nữa vang lên, vươn tay cầm điện thoại, đón nghe, động tác lưu loát, làm liền một mạch, bên trong truyền đến chính là nụ cười tràn đầy mỵ hoặc: “Anh đẹp trai. . . Tối nay gặp lại trên giường. . .”
Tim của anh đột nhiên ngưng trệ.
Là cô, Bạc Sủng Nhi.
Ngón tay cầm di động, yên lặng siết chặc, sắc mặt không thay đổi.
Bạc Sủng Nhi giống như là biết Tịch Giản Cận sẽ không trả lời chính mình, phối hợp cười hỏi: “Làm sao? Không dám tới?”
Đều là khiêu khích.
Tịch Giản Cận cười nhẹ, giảm bớt cuồng ngạo của cô, thanh âm nhàn nhạt, mang theo vẻ trầm thấp dẫn dụ nói: “Đợi gặp mặt.”