Anh nhanh chóng kéo tay Bạc Sủng Nhi xuống, xoay người đặt cô ở trên giường, thở gấp ra hơi nóng, nhìn khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bằng, một bộ căn bản không biết xảy ra chuyện gì.”Dưa leo, ai nha, anh làm gì vậy? Dưa leo của em!”
“Còn có trứng gà của em đâu!”
“Em muốn mang về nhà để cho người ta làm trứng tráng dưa leo, khẳng định ăn ngon… . . .”
“Người nào ngăn cản em! Em muốn giết người đó!”
“Dưa leo, dưa leo… . . .”
Tứ chi cô cào loạn, ở dưới thân thể anh, một mực tìm kiếm!
Tịch Giản Cận luống cuống tay chân đè cô lại, không nhịn được âm thầm cắn răng, tâm tình muốn bóp chết cô cũng đã có rồi !
Còn hình dung rất chuẩn xác!
Dưa leo đâu!
Tại sao không nói là cây nấm đâu?
Mặt trên còn có cây nấm sao?
Tịch Giản Cận nghĩ tới đây, ý thức được cảm giác tư tưởng của mình biến đổi, nhất thời sắc mặt đỏ lên, vung hai tay của cô ra, liền nhìn thấy dấu vết hồng hồng ở trên người cô, anh hơi có mấy phần giật mình.
Trong nháy mắt liền dừng lại tất cả tư tưởng.
Anh thế mà, vừa rồi cùng cô, kém một chút… . . . Lao sủng cướp cò… . . .
Nếu như không phải cô đột nhiên thần kinh lải nhải, sợ là anh thật sự cùng cô thuận lý thành chương, lên giường!
Anh hơi thở gấp, đáy lòng có mấy phần khiếp sợ.
Đúng vào lúc này chuông cửa vang lên, anh nhanh chóng vươn tay, cầm chăn mền, đắp tại thân thể của cô, vừa buộc khoác áo choàng tắm, vừa đi đến cạnh cửa, mở ra, là người đưa quần áo, anh tiếp nhận, cũng không nói chuyện, chỉ là đóng thẳng cửa.
Quay người, liền đi vào nhà vệ sinh đổi quần áo, lúc đi ra, cô đã nằm ở đó, ngủ say mất rồi, nhu thuận giống như tiểu công chúa chưa cói chuyện gì.
Có thể không là tiểu công chúa sao.
Bị bao nhiêu người Bạc gia dỗ dành, lấy lòng, trông coi, che chở nuông chiều.
*****************
Tịch Giản Cận tự nhiên đi tới cục công an làm ghi chép .
Vừa mới dừng xe ở cục công an, cục trưởng cục công an đã nghênh đón đi ra, hai tay duỗi ra, nắm chặt tay Tịch Giản Cận, cao hứng nói lời khách sáo.
“Tịch công tử, thật sự là cảm ơn cậu, cậu chỉ cần một mình, bắt được cả đám người bang phái quan trong, thật sự là không thể bỏ qua công lao … . . .”
Tịch Giản Cận khách khí cười, liền nho nhã lễ độ theo người ta tiến vào sở cảnh sát.