Tướng Công, Chàng Cũng Sống Lại Sao?

Chương 18 - Chương 18

trước
tiếp

Edit: Summer

Chợt gió đong đưa cây rừng, vạn lá ngàn thanh, đìu hiu vắng vẻ, càng làm cho sự trầm mặc kéo dài thêm.

Hai người ngồi chung trên tảng đá, bốn mắt nhìn nhau, cách nhau chừng một thước lại giống như xa cách chân trời.

Nguyễn Thời Ý xưa nay điềm đạm, giờ phút này lại sinh ra xao động phiền muộn không nói rõ.

Không biết nên từ chối uyển chuyển như thế nào, hay là tạm thời bảo vệ mặt mũi Từ Hách.

Một hồi lâu sau, nàng chậm rãi buông khóe môi khẽ mím.

Từ Hách ngừng thở, khuôn mặt tuấn tú căng chặt, như lăng trì chờ đợi nàng ân đoạn nghĩa tuyệt, hoặc nhân từ nương tay khai ân.

Trong tiếng cỏ cây lay động, âm thanh muôn chim lưu chuyển, tất cả làm cho tim hắn nhảy rộn, tựa như có thể nghe được khát vọng chồng chất lâu ngày, như tuyết đọng nơi Bắc vực ầm ầm sụp đổ.

“Tam Lang…” Nguyễn Thời Ý ôn nhu mở miệng.

Trùng hợp lúc này, gió núi đưa đến âm thanh nói chuyện gần như không thể nghe thấy.

Từ Hách quyết định thật nhanh, thân thể bất ngờ nghiêng về phía trước, đưa tay che miệng nàng, một tay khác vững vàng vòng qua vai nàng.

“Có người…” Môi mỏng của hắn dán bên tai nàng, lắng nghe chốc lát, bổ sung: “Là đường đệ nàng, Nguyễn đại nhân.”

Nguyễn Thời Ý không phân biệt rõ sự hốt hoảng này, không biết do Nguyễn Tư Ngạn đột nhiên đi ngang qua, hay là do Từ Hách bất ngờ không kịp đề phòng gần sát.

Nàng chỉ biết là, khí tức ấm áp mà hắn thở ra, rơi vào gò má nàng, vương mang ấm áp thấm ướt.

Giống như một nụ hôn trúc trắc.

Cứng đờ trong nháy mắt, nàng nỗ lực khôi phục trấn định.

Trước mặt Nguyễn Tư Ngạn, nếu nàng cùng Từ Hách song song lộ diện, bí mật nhất định không giữ nổi; Nguyễn Tư Ngạn dù một thân một mình, hắn cũng có thể rõ ràng nàng đang cùng một thanh niên thảo luận cái gì….

Nguyễn Thời Ý không có cách nào đảm bảo đối phương đi dọc đường núi, có thể vừa vặn bỏ qua lùm cây thưa thớt đang che chắn bọn họ.

Đặc biệt Nguyễn Tư Ngạn có tiếng quan sát tinh tế, tai thính mắt tinh, tư duy kín đáo.

Từ Hách lại cứ đem nàng ôm vào trong ngực, còn coi nàng là tiểu nha đầu dễ bị hù dọa, che đến gắt gao, hại nàng không thể nhúc nhích, nói cũng không nói được.

Tình thế vội vã không biết phải làm sao, nàng nhe răng cắn vào lòng bàn tay hắn một cái.

Lực độ không nhẹ cũng không nặng, cảm giác ngoài hơi đau là tê tê ngứa ngứa, khiến cho cả người Từ Hách bối rối.

Hắn khó có thể tin mà buông tay, kinh ngạc nhìn dấu răng đang dần biến mất trong lòng bàn tay, cùng dấu vết mập mờ ướt át, không tự chủ lăn lăn hầu kết.

Cúi đầu nhìn xuống người trong ngực, cặp mắt nàng hàm chứa sự mờ mịt cùng tức giận lại xẹt qua ý ngượng ngùng.

Đôi môi đầy đặn bởi vì bị bịt miệng có cảm giác đỏ nhuận, giống như quả đỏ mê người.

Hắn âm thầm thề – nếu không có người tới gần, hắn tuyệt đối sẽ ấn nàng hôn đến thiên hoang địa lão!

“Chàng trốn đi.” Nguyễn Thời Ý đúng lúc chấm dứt ý niệm tươi đẹp của hắn, cũng đứng dậy sửa sang quần áo.

Trao đổi ánh mắt, không cần nhiều lời, Từ Hách đã hiểu ý.

– Nàng hành động bất tiện, không tránh được. So với việc hai người đồng thời bị bắt gặp, không bằng nàng tự mình ứng phó.

Hắn gật đầu với nàng, ánh mắt kiên định, ngay sau đó nhanh chóng lấy xiêm áo trên tảng đá lớn, lắc mình vọt về bên trong rừng trúc rậm rạp.

Nguyễn Thời Ý rõ ràng nhìn thấy trên cánh tay áo nổi bật một dấu vết, chỉ cảm thấy cả người như bị đưa vào lửa, hừng hực mà nướng lên.

Vui mừng duy nhất là người thấy được sự chật vật này, là Từ Hách.

Cho dù bọn họ chưa chắc nắm tay nhau đi đến già, nàng vẫn xem hắn như là người có thể phó thác bản thân.

“Đại nhân, Thánh thượng giao phó mấy việc vặt, nhưng cũng không dễ làm a! Tạm thời không nói chuyện Thủ phụ đại nhân nhất định sẽ tuân theo ước nguyện của Từ thái phu nhân, cho dù là lão đầu Hồng đại tướng quân kia…”

“Không sao, lời nói đùa sau khi say rượu, trước gác sang một bên. Lần này lên đường, chúng ta gánh thì nặng mà đường thì xa, không cho phép có sơ suất.”

“Vâng”

Trên đường mòn quanh co, hai người đàn ông chậm rãi bước.

Người đi trước mặc một kiện đạo bào thủy sắc tay áo rộng, phong tư tuấn dật, chính là Nguyễn Tư Ngạn; người kia tuổi chừng vừa ba mươi, môi đỏ răng trắng, đẹp như tranh vẽ, hẳn là thuộc hạ của hắn.

Hai người thấp giọng đàm luận, đi đến gần đột nhiên thấy một thiếu nữ xinh đẹp mặc y phục trắng, đang đứng lên từ bụi cây dại, không hẹn mà cùng không lên tiếng.

Nguyễn Thời Ý tay siết chặt chủy thủ, một tay vặn tà váy, tỏ vẻ mặt khiếp sợ.

_ có vết xe đổ lần trước cùng với Từ Hách, nàng học được cách dùng ngượng ngùng hoảng loạn để che giấu.

Còn nữa, nàng bị tên kia ôm tới ôm lui, biểu tình quẫn bách không phải hoàn toàn là giả vờ.

Lúc Nguyễn Tư Ngạn nhìn thấy dung mạo nàng, thoáng chốc cố định bước chân, mặt lộ ra khiếp sợ, “Ngươi, ngươi không phải…”

“Ngài là… Nguyễn đại nhân” Nguyễn Thời Ý giả giọng nói, làm bộ không xác định.

Nguyễn Tư Ngạn giật mình nhìn chằm chằm nàng một lát, trong mắt như có ngạc nhiên cùng mừng rỡ thương cảm, sau đó thở phào một cái “Tại hạ Nguyễn Tư Ngạn, từ lâu đã nghe danh Từ gia có vị cô nương trẻ tuổi cùng với Từ thái phu nhân thuở nhỏ giống nhau mười phần, hôm nay vừa gặp, quả nhiên đúng như vậy.”

Nguyễn Thời Ý nghĩ một chút, đã đoán ra, hắn nghe chuyện của nàng từ miệng đám vãn bối Lam gia hoặc Hồng gia, vì thế cười đáp: “Vãn bối quá thất lễ, không có may mắn viếng thăm ngài, mong ngài thông cảm nhiều hơn.”

Lúc nàng cười mềm mại uyển chuyển, làm người ta nhìn không rời mắt, lại không quá bức bách thị giác.

Nguyễn Tư Ngạn thu hồi ánh mắt quan sát, cũng dần mất đi thương tiếc đối với người chết, cười ảm đạm: “Người trong nhà, cần gì phải nói những lời này? Nói không chừng qua một thời gian nữa, chờ Từ gia trừ hiếu, ta còn có thể nghe ngươi gọi một tiếng “Ngũ cữu công”.”

Nguyễn Thời Ý đầu óc mơ hồ, một lúc không nghĩ ra lời này có ý gì.

Theo lý mà nói, bối phận của nàng ở Từ gia cực kỳ hàm hồ, làm sao phải chờ đến ‘trừ hiếu’ mới có thể nhận hắn làm thân thích.

Nguyễn Tư Ngạn ngắm nhìn bốn phía, không thấy bóng dáng người ngoài, thấy một thiếu nữ văn nhược như nàng một thân một mình ở lưng chừng núi, tay cầm chủy thủ, lôi thôi lếch thếch, không tránh được hỏi thêm đôi câu.

“Cô nương sao lại một mình ở đây? Có cần Nguyễn mỗ trợ giúp hay không?”

Nguyễn Thời Ý cúi đầu, dịu dàng nói: “Vãn bối không cẩn thận, lúc đi du ngoạn làm bẩn váy, chỉ chờ hạ nhân đi lấy quần áo để thay đổi, mới đứng ở đây chờ.”

Nguyễn Tư Ngạn mặt mũi vốn lạnh như trăng chợt hiện lên lúng túng: “Nguyễn mỗ đến đình trúc phía trước trước, nếu cô nương gặp chuyện khẩn cấp, nhớ lớn tiếng kêu to.”

“Tạ đại nhân săn sóc.”

Nguyễn Thời Ý hiểu rõ tính tình của hắn, biết trước hắn ngượng ngùng ở cùng với tiểu cô nương, lại e sợ nàng một mình sẽ bị quấy rầy, nên lựa chọn phương thức vừa không rời xa, lại không đến gần.

Nàng có được kiếp sống mới, lo lắng nhất là bị Nguyễn Tư Ngạn phát hiện thân phận.

Vạn vạn không ngờ tới, nàng làm bộ làm tịch một phen, lại có thể giấu trời qua biển.

Dễ dàng đến mức ngay cả nàng cũng không tin được.

Nàng cùng với Nguyễn Tư Ngạn cùng theo học tổ phụ, thuở nhỏ quen nhau.

Sau khi Nguyễn Thời Ý gả vào phủ Bình Viễn tướng quân, cả nhà Nguyễn gia dời đến Nam Quốc, thiếu niên Nguyễn Tư Ngạn lựa chọn ở lại, tiến vào Thư Họa Viện học tập, cũng kế thừa sản nghiệp ở kinh thành.

Sau đó Từ Hách xảy ra chuyện, Từ gia bị tịch thu tài sản, nhờ có Nguyễn Tư Ngạn đánh bậy đánh bạ, trước tiên mượn chuyện Từ Hách sở hữu số lượng lớn đan thanh*, mới giúp cho nhóm kiệt tác sơn thủy được cất giữ.

* Đan thanh: màu xanh ám chỉ lúa mạch (phát âm là “huo”), là hai loại khoáng chất có thể được sử dụng làm sắc tố. Bởi vì tranh Trung Quốc cổ đại thường sử dụng hai màu, son và màu lục lam. Dan Qing trở thành đại từ của nghệ thuật hội họa.

Nguyễn Thời Ý đối với chuyện này là cảm kịch từ sâu trong lòng.

Vốn tưởng rằng chịu đựng qua kiếp nạn, hai người có thể nâng đỡ lẫn nhau, nhưng có một chuyện làm nàng vô cùng hao tổn tinh thần -Trưởng bối Nguyễn gia không ngừng thúc giục nàng, vội vàng giúp đường đệ tìm đối tượng lập gia đình, mà Nguyễn Tư Ngạn lại thích nam sắc.

Mấy phen khuyên giải không có kết quả, làm cho tỷ đệ dần dần xa cách.

Tuy nói sau đó Nguyễn Thời Ý dần dần hiểu được cảm thụ của đường đệ, có thể một khi quan hệ tan vỡ, có thể duy trì ngày tết thường lệ lui tới.

Hôm nay thấy Nguyễn Tư Ngạn cùng nam nhi anh tuấn đi cùng nhau, Nguyễn Thời Ý muôn vàn cảm khái- bình an vui vẻ chính là phúc.

Không lâu sau, Tĩnh Ảnh cùng Trầm Bích đi gọi xe ngựa một trước một sau đã trở về.

Nguyễn Tư Ngạn xa xa nhìn các nàng một cái, lại gật đầu với Nguyễn Thời Ý một cái, cùng thanh niên rời khỏi.

Nguyễn Thời Ý cuối cùng cùng buông tảng đá lớn trong lòng xuống.

Nàng ý bảo xe ngựa đến phía trước chờ, mình thì đối với rừng trúc nhỏ giọng nói: “Tam Lang, ta phải về trước. Quần áo kia… ta giặt trả lại cho chàng!”

“Phải khách khí như vậy sao” Từ Hách bước ra, mặt đầy thất vọng, “Còn có… mới vừa rồi, nàng không trả lời ta.”

Nguyễn Thời Ý mờ mịt.

Hắn cắn răng: “Chuyện ba mươi lăm năm! Nàng nhìn nàng đi, một chút cũng không để ta trong lòng!”

Nguyễn Thời Ý nghi ngờ hắn lại muốn tạc mao, nhưng mệt mỏi cùng với đau bụng làm cho nàng không muốn phản ứng với chút cảm xúc của hắn.

“Tam Lang, ngày ngày phải sống thật tốt, đừng lãng phí thời gian tốt đẹp này.”

Nàng vội vàng cướp đi y phục bẩn, lùi lại mấy bước.

“Đây là câu trả lời sao?” đáy mắt Từ Hách toát lên bi thương khó nén.

Nguyễn Thời Ý đem quần áo cuộn lại, che phía sau lưng, gật đầu từ biệt với hắn, sau đó vội vàng xoay người chạy về phía xe ngựa.

Sau lưng truyền tới tiếng Từ Hách nặng nề than thở: “Nguyễn Nguyễn, như nàng mong muốn.”

Nguyễn Thời Ý dừng bước, thấy đám người Tĩnh Ảnh, Trầm Bích thò đầu nhìn ngó, liền vội vàng sửa lời nói: “Xin thứ cho học trò không thể đưa tiễn.’

“Trở về chú ý nghỉ ngơi, đừng đụng nước lạnh. Những ngày gần đây nếu không có chuyện khác, ít đi Thư Họa Viện…” Hắn ảm đạm, bổ sung một câu: “Ta sợ… thấy nàng, không nhịn được.”

“Vâng, quần áo sau khi giặt xong, ta sẽ cho người mang đến cho tiên sinh.”

Từ Hách đỏ mắt, cả giận nói: “Người cũng chạy mất, ta giữ lại quần áo này làm gì!”

Nguyễn Thời Ý tự biết mình lỡ lời, sợ càng nói càng sai nhiều.

Từ Hách nản lòng thoái chí, hít một hơi thật sâu, nở nụ cười vô cùng khổ sở: “Mau trở về đi thôi! Ta bình tĩnh hai ngày, sau khi suy nghĩ rõ ràng sẽ không dây dưa nàng.”

“Ừ…”

“Suy nghĩ của nàng, đã hình thành quanh từ lâu, khó mà sửa đổi; mà ta… chỉ là chậm chạp không chịu đối mặt với hiện thực, không muốn tiếp nhận biến đổi long trời lở đất này, chỉ vậy mà thôi.”

Hắn tự mình đánh trống lảng, sống như sợ bị nàng nhìn ra sự thất thố của mình, đột nhiên xoay mặt, khoát tay giục nàng rời đi.

Nguyễn Thời Ý cũng cảm thấy nói nữa chỉ vô ích, vội vã trở về xe ngựa.

Nàng cũng không phải sợ đối mặt qua lại, cũng không tránh né con người Từ Hách, mà là tránh đi ý định quay về thân mật như xưa.

Từ Hách đưa mắt nhìn theo xe ngựa chạy xa, thất hồn lạc phách, ngơ ngác xuất thân.

Một lần lại một lần níu kéo, kiêu ngạo như hắn, đại khái khó mà chống đỡ được một đòn nặng như vậy.

Bước chân nặng nề, lúc bước trên đường, chợt thấy ở chỗ ngã ba đầu đường, có một đôi mẹ con hư hư thực thực đang dừng chân, cũng không biết có đem hình ảnh vừa rồi thu vào mắt hay không.

Từ Hách nhàn nhạt liếc một cái, cảm thấy hơi quen mắt, có thể là nữ nhi cùng tôn nữ của một vị bằng hữu cũ.

Hắn cảm thấy trong lòng phiền muộn, lười đến hỏi han, tự mình nghênh ngang rời đi.

—-

Trong Lan Viên, Nguyễn Thời Ý tắm gội thay quần áo, tiến thêm một bước vào thế giới phiền não của thiếu nữ.

Nàng mệt mỏi khó nhịn, uể oải mà nằm, bụng đau mơ hồ, ngực ê ẩm sưng đau, lười giải đáp sự tò mò nghi hoặc của đám nha hoàn.

Dẫu sao thì, nàng chưa nghĩ ra nên giải thích thế nào, mình vậy mà không có mang theo đồ vật dùng khi nguyệt sự, lại còn phiền các nàng cả đêm may cho.

Hoảng hốt đi vào giấc mộng, nàng thấy mình như đang ở bên trong khu rừng cạnh Tích Thúy hồ.

Một cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy eo nàng, thân thể lành lạnh ép sát tới, hung hăng đè nàng lên tảng đá lớn.

Cánh môi cọ xát mặt nàng, mang một chút ẩm ướt, dời về phía môi của nàng, thừa dịp nàng há miệng muốn chống cự, thành công đem lưỡi đưa vào giữa răng môi nàng, cướp lấy tâm hồn hỗn độn.

Cả người nàng mơ hồ mềm nhũn, cả người run rẩy, khẽ giơ cánh tay ngọc ôm lấy cổ người kia, từ thận trọng bị động đến không thể kìm nén, dũng cảm đáp lại.

Đang lúc mờ mịt, xiêm áo rơi xuống như tuyết, cảm giác tê dại đã mất từ lâu như sóng từ lớp từng lớp đánh tới.

Đất trời lay động, cả người phập phồng theo từng đợt sóng mãnh liệt, khoái cảm, điên cuồng, sa ngã… Tới tới lui lui, cuối cùng bị đánh tan thành từng mảnh trong tiếng ngâm nga cùng thở dốc đứt quãng.

Khi tỉnh lại, đêm đã về khuya, ngoài cửa sổ trăng nhạt sao chìm.

Nguyễn Thời Ý cả người nóng bỏng, không đất dung thân, không để ý đến mồ hôi đầm đìa, đem mình cuộn tròn lại trong chăn mỏng.

G… nguyệt sự đến, giấc mơ xấu hổ cũng mơ thấy, “Nguyễn tiểu cô nương” như nàng thật là “xứng chức” a!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.