Edit: Tịnh Hảo
Cành cây bắt đầu đâm chòi, nụ hoa sắp nở rộ.
Hoa anh đào rơi đầy đất, trên cành còn có vài chú ve đang ẩn núp.
Mùa đông đi qua, mùa xuân cũng trôi qua, mà trong bầu không khí đầu hạ này tràn ngập hơi thở chia ly.
Quảng trường Ánh Tuyết luôn chào đón từng đợt sinh viên mặc đồ tốt nghiệp đến chụp hình.
Khi Nguyễn Kiều đi qua thì trong lòng cũng thấy hơi lạc lỏng. Thấm thoát trôi qua, năm hai của cô cũng sắp kết thúc.
Nhưng Nguyễn Kiều không có quá nhiều thời gian để cảm khái, cô cần đặt hết sức lực vào chuyện Lâm Trạm thi đại học.
Lâm Trạm tiến vào trường học lại tính ra chỉ hơn bốn tháng, thời gian ngắn như vậy phải chăm chút môn chuyên ngành và môn văn hóa, rất khó mà hoàn thiện hết được.
Lâm Trạm cũng biết rõ điều này, khó mà làm thiên tài được, hơn nữa anh vốn không có trời phú trong học tập cho lắm.
Năm nay anh lấy thẳng thân phận học sinh văn hóa để tham giam thi đại học.
Ngày thi vào một buổi trời nắng gắt.
Nguyễn Kiều mặc áo thun màu đỏ rực rỡ đưa anh đi thi.
Lâm Trạm cũng bị ép thay thành một chiếc áo thun màu đỏ tượng trưng cho may mắn, dây ngăn cách còn chưa được cởi bỏ xuống, mọi người đều đứng ở bên ngoài, rất nhiều cha mẹ đưa con đi thi, cứ dặn đi dặn lại thí sinh phải thật cố gắng.
Lâm Trạm cũng đứng ở một góc nghe Nguyễn Kiều lẩm bẩm: “Đừng bao giờ căng thẳng nhé, nắm chắc thời gian làm bài nào mình biết trước, môn thi đầu tiên là ngữ văn, nhất định phải để dành đủ thời gian để sáng tác văn có biết không, không phải đề thi lạ thì viết theo quy tắc như bình thường là được rồi…”
Lâm Trạm thi thoảng gật đầu, tỏ vẻ mình đều nghe thấy.
Cánh nhà báo trong thành phố đúng lúc nằm vùng kết nối phát sóng trực tiếp.
Dáng người Lâm Trạm anh tuấn cao lớn rất nhanh lọt vào ống kính máy quay phim, có phóng viên muốn tiến lên phỏng vấn anh nhưng Lâm Trạm lại nhẹ nhàng từ chối.
Nhưng quả thật anh rất dễ thu hút người khác, còn mặc chiếc áo thun ngắn tay màu đỏ rực rỡ, có thể nói đây đúng là Ớt Chỉ Thiên rồi.
Lâm Trạm chỉ lấy lần thi này làm cuộc thử nghiệm, năm sau mới là trận chiến của anh nên tâm tình rất thoải mái, nhưng trông Nguyễn Kiều lại khá giống thí sinh dự thi hơn.
Lâm Trạm nhìn dáng vẻ Nguyễn Kiều căng thẳng hồi hộp thế này, anh cảm thấy hơi buồn cười.
Đến giờ dây ngăn cách được gỡ xuống, Lâm Trạm vẫn chưa hòa vào dòng người mà đứng ở một góc hôn lên trán Nguyễn Kiều.
“Anh đi thi đây, em đừng chờ ở đây, nóng lắm.”
Nguyễn Kiều gật đầu, vẫn không quên khích lệ bảo anh cố lên.
Mặc dù lần này là thử nghiệm nhưng cô cũng hy vọng sự cố gắng của Lâm Trạm có thể nhận được hồi đáp xứng đáng.
May mà câu “cần cù bù thông minh” không hề sai chút nào.
Kết quả thi đại học có vào tháng bảy, Nguyễn Kiều kéo Lâm Trạm ngồi trước máy tính, căng thẳng làm mới trang chủ.
Ngữ văn 101, toán học 113, tiếng Anh 83 điểm, nghệ thuật tích hợp 172, tổng điểm là 469.
Tỉnh Bình Nam là tỉnh lớn về giáo dục nên điểm chuẩn trúng tuyển cũng không hề thấp.
Nguyễn Kiều không có khái niệm gì về tuyến điểm của xét tuyển đợt hai, chỉ nhớ năm cô thi đại học tuyến hồ sơ xét tuyển đợt một của khoa Văn tỉnh Bình Nam là 570 điểm, nếu không có điểm để tuyển sinh thí sinh tự do thì ít nhất cũng phải cần 620 điểm mới thi đậu đại học Nam Thành.
May mà hồ sơ xét tuyển đợt một của khoa Văn năm nay hạ xuống 551 điểm, hồ sơ xét tuyển đợt hai là 485 điểm, hai năm qua đã hủy bỏ điểm kiểu AB của xét tuyển đợt ba, hồ sơ xét tuyển đợt ba là 432 điểm.
Nói cách khác, sự cố gắng của Lâm Trạm trong bốn tháng này đã đủ để anh vượt qua hồ sơ xét tuyển đợt ba, cách điểm xét tuyển đợt hai chênh lệch không lớn lắm.
Nếu như trước đây anh muốn tham gia cuộc thi sinh viên nghệ thuật, thì với thành tích này đã có thể đến rất nhiều khoa chính quy của học viện nghệ thuật.
Nguyễn Kiều và Lâm Trạm đều khá bất ngờ.
Nguyễn Kiều hỏi anh: “Trước đây anh thi đại học được bao nhiêu điểm?”
Lâm Trạm sờ đầu, cau mày nhớ lại, lúc đó thi đại học giống như đi chơi, dù sao bộ phận Quốc tế không xét điểm.
Anh chần chừ trả lời: “Chắc là một hay hai trăm điểm thì phải…”
Nguyễn Kiều cảm thán: “Anh lợi hại quá.”
Lâm Trạm nhất thời không biết cô đang châm biếm hay là khen ngợi, kề sát vào nhéo mũi cô, lúc này Nguyễn Kiều mới ý thức được lời mình nói còn có ý nghĩa khác nên bèn vội giải thích: “Ối ối ối! Đừng có nhéo em! Em nói anh mới có bốn tháng mà có thể thi được điểm cao thế này thì quá lợi hại rồi!”
Lâm Trạm “hừ” một tiếng, buông cô ra: “Cũng bình thường thôi.”
Nguyễn Kiều in phiếu điểm của Lâm Trạm ra, bảo anh mang về ký túc xá dán lên tường.
Ngày hè nắng chói chang, người thi đại học hai lần như Lâm Trạm cũng không có mấy móng.
Bạn học ở chung một học kỳ có người tái chiến huy hoàng, cũng có người thất bại thảm hại, nhưng bọn họ đều giống nhau, đều kéo hành lý chuẩn bị xuất phát bước tới chiến trường mới mang tên đại học.
Hai người ngồi trên sân thể dục nhìn trường học đột nhiên yên tĩnh, đỉnh đầu là mầm xanh đầy nắng, còn có chú ve đang kêu không ngớt.
Nguyễn Kiều xoay đầu nhìn Lâm Trạm, chóp mũi anh đổ một tầng mồ hôi mỏng, từ khi nhuộm tóc về đen vào hồi tháng Giêng thì anh cũng nhuộm lại màu xám tro mà mình yêu thích nữa, lúc này anh híp mắt nhìn tòa phòng học, không biết đang nghĩ gì.
Nhưng mấy tháng ngắn ngủi, Nguyễn Kiều cảm thấy hình như anh trở nên trầm tính đi rất nhiều.
Đột nhiên Lâm Trạm quay đầu lại nhìn cô, hỏi: “Em nhìn anh làm gì?”
Nguyễn Kiều chống cằm, ánh mắt không hề có chút né tránh: “Không có gì.” Cô đưa tay ra nhẹ nhàng xoa đầu Lâm Trạm: “Tiếp tục cố gắng nhé!”
Thấy dáng vẻ cô nghiêm túc thế này, Lâm Trạm cười đùa: “Em xem anh là đứa trẻ ba tuổi sao?”
Một năm nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn.
Lúc này, Nguyễn Kiều vì chương trình học chuyên ngành của năm ba mà vô cùng bận bịu.
Chuyên ngành của các cô không giống với chuyên ngành khác, đến năm tư không còn môn nữa. Học kỳ một năm tư mọi người đều trong thời gian thực tập, học kỳ sau của năm tư là thời gian mọi người sẽ viết luận văn, tham gia hùng biện tốt nghiệp và tìm công việc.
Tất cả các môn chuyên ngành đều dồn hết trong ba năm để chạy cho kịp chương trình, nên đến năm ba lịch học kín mít.
Không ít bạn học vừa vào năm ba đã bắt đầu chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, Nguyễn Kiều cũng đang chạy bảo vệ luận án, không thể nào có hai tay mà đi chuẩn bị thi nghiên cứu sinh nữa.
Có nhiều lúc Nguyễn Kiều cảm thấy rất mệt, nhưng cô cũng sẽ học cách thích ứng, thỉnh thoảng đến sân thể dục chạy bộ, còn tham gia một số hoạt động ngoài trời do trường tổ chức.
Cô còn có thể tự mình điều tiết nhưng bên phía Lâm Trạm thì hoàn toàn không có gì gọi là học tập và vui chơi kết hợp.
Thi thoảng gọi điện thoại, bên Lâm Trạm sẽ im lặng, chưa được một lúc là có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của anh.
Bây giờ Nguyễn Kiều đang ở trong nhà Lâm Trạm, về đến nhà thì đút cho cá vàng ăn rồi tưới nước cho cây.
Phòng ngủ gồm bốn người, sau khi Trần Dương Dương nghỉ học thì không có tung tích gì nữa, Tống Loan Loan và Chu Lộc đều thuận lợi ra nước ngoài.
Tống Loan Loan thi ielts lại bốn lần mới miễn cưỡng thi được 5,5 điểm, đến Australia nhưng vẫn phải học môn ngoại ngữ.
Sự cố gắng của Chu Lộc trong năm hai lại không hề uổng phí, thi ba lần đã được 6,5 và đến nước Anh.
Nguyễn Kiều khá ngạc nhiên, dù sao Chu Lộc không có nền tảng tiếng Anh tốt, bảo cô đi thi chắc cũng chỉ đạt được mức 6 điểm.
Trước khi ra nước ngoài ba người họp mặt lại, hai năm qua sống chung với nhau, tình cảm không phải là thân thiết lắm nhưng cũng xem như là hòa hợp.
Giang Thành và Tống Loan Loan học cùng một trường, ở nhờ một gia đình cùng với hai người bạn nữa.
Cho tới bây giờ phạm vi đi du học đều được phân biệt rất rõ ràng, bọn họ qua đó đều sẽ trở thành một nhóm người giống y nhau, nhìn xem động thái trên Vòng bạn bè, cuộc sống xem như khá thoải mái.
Lúc Nguyễn Kiều rảnh rỗi sẽ giành cho mình chút thời gian trống để hoài niệm về những chuỗi ngày vừa mời vào đại học.
Có những lúc sẽ không được như ý, có rất nhiều mâu thuẫn nhưng mỗi một ngày trôi qua đều rất thú vị.
Trước sinh nhật, cô nhận được quà của Tống Loan Loan và Giang Thành gửi đến, biết cô thích sổ tay băng dán nên hai người họ hùn tiền gửi sản phẩm mới của năm tên “kikki. K”, Giang Thành còn bí mật gửi quà riêng cho Lâm Trạm.
Sinh nhật qua một tuần, vì nguyên nhân vận chuyển trễ nãi mà cuối cùng quà cũng đã đến, là gửi từ Chu Lộc, cô ấy còn để lại một tờ giấy note: “Năm sau gặp.”
Nguyễn Kiều nhớ tới một câu, mọi sự gặp gỡ trên thế gian đều là cửu biệt trùng phùng.
Có lẽ cô nên nói rằng, tất cả sự chia ly đều là vì sẽ gặp nhau lần nữa.
Cô đến trường Lâm Trạm đưa quà của Giang Thành vào một ngày thứ bảy.
Sáng sớm cuối thu, gió rất vắng lặng.
Nguyễn Kiều ra ngoài rất sớm, còn đặc biệt dùng hộp giữ nhiệt mang theo canh gà cho Lâm Trạm, nghĩ đến trước khi anh học tiết tự học sáng thì có thể gặp anh một lần.
Không ngờ hôm nay trường tạm dừng tiết tự học sáng một ngày, rất nhiều học sinh đều đang nắm bắt thời gian ngủ bù trong phòng.
Nguyễn Kiều không muốn quấy rầy Lâm Trạm nghỉ ngơi, định yên lặng chờ đợi nhưng không ngờ vừa đến sân thể dục thì thấy một bóng dáng quen thuộc đang chạy trên đường băng, nhịp chân của anh điều độ, tốc độ cũng không nhanh.
Đợi đến khi Lâm Trạm chạy đến phía bên này thì Nguyễn Kiều mới thấy rõ, anh đang đeo tai nghe, miệng lẩm bẩm: “offence, offence…”
Lâm Trạm rảnh rỗi sẽ chạy bộ học từ đơn, dường như không trông thấy Nguyễn Kiều ở bên cạnh, cho đến khi chạy được nửa vòng thì đầu anh mới xử lý được một số thông tin bên ngoài, anh quay đầu.
Trên thực tế, ngay cả Nguyễn Kiều đều không ngờ đến Lâm Trạm sẽ chịu đựng và quyết tâm một cách đáng kinh ngạc thế này, cô nhất thời sững sờ.
Cuối năm, mỹ thuật kết hợp bắt đầu thi.
Thành tích kết hợp của Lâm Trạm rất xuất sắc, đây có nghĩa là chỉ cần tuyến văn hóa đạt chuẩn thì anh có thể tùy ý chọn một trường đại học có chuyên ngành mỹ thuật trong tỉnh Bình Nam, Nam Đại cũng không ngoại lệ.
Nguyễn Kiều thức suốt đêm dò coi điểm số trúng tuyển những chuyên ngành có liên quan đến mỹ thuật bao năm nay của Nam Đại, nếu Lâm Trạm thi đại học có thể đậu xét tuyển đợt hai thì sẽ lấy thân phận là học sinh nghệ thuật một lần nữa thi vào Nam Đại, trong lòng Nguyễn Kiều thả lỏng, với trình độ bây giờ của Lâm Trạm thì thi đậu xét tuyển đợt hai là chuyện không thành vấn đề.
Nhưng cô cũng rõ, mục tiêu của Lâm Trạm không phải là thi về Nam Đại.
Tháng hai năm sau, vào đầu mùa xuân.
Lâm Trạm chỉ chọn một học viện mỹ thuật của Mỹ thuật Thủ đô tham gia thi với tư cách thí sinh tự do, Nguyễn Kiều đến miền Bắc cùng với Lâm Trạm.
Lâm Trạm giành được thành tích khá tốt của chuyên ngành thứ tám.
Lại đến tháng sáu, vẫn là thời gian thi như cũ, địa điểm thi như nhau, Lâm Trạm giống như năm ngoái biểu hiện rất thả lỏng và vô cùng yên tĩnh.
Đêm hôm trước ngày thi, anh và Nguyễn Kiều cùng ngồi trên bậc thang sân thể dục ngắm sao, đem một xấp tài liệu ngữ văn trong tay làm quạt gió.
Nguyễn Kiều nhỏ giọng hỏi anh: “Này, anh có hồi hộp không?”
Lâm Trạm híp mắt ngắm sao, giọng điệu ung dung: “Có gì mà hồi hộp chứ.”
Nguyễn Kiều nhất thời im bặt.
Cô không biết Lâm Trạm có căng thẳng hay không, nhưng cô biết mình đang rất căng thẳng, chỉ có thể dùng tay nhéo vào đầu gối để mình không xuất hiện những suy nghĩ bất trắc nào nữa.
Nửa năm sau Nguyễn Kiều phải đi thực tập rồi.
Cô đã sắp xếp cho mình hai công việc thực tập, mỗi công việc đều thực tập trong ba tháng, một việc là giáo viên cấp ba, còn một việc là lên kế hoạch thực tập tìm đề trên phần mềm online nổi tiếng nào đó.
Địa điểm của hai công việc này đều ở Thủ đô, cô cố ý xin làm vì Lâm Trạm.
Nhưng nếu như Lâm Trạm không đến được Thủ đô…
Cô không dám nghĩ tiếp, đành phải ngắt ngang ý nghĩ này.
Dường như cảm nhận được cảm xúc căng thẳng của Nguyễn Kiều, Lâm Trạm thân là thí sinh dự thi còn ngược lại an ủi cô: “Ôi, đừng có căng thẳng, lần này chắc chắn được, em nghĩ anh học một năm nay uổng phí hết rồi à.”
Nguyễn Kiều đáp “ừm”, giọng thỏ thẻ: “Lâm Trạm, anh rất lợi hại, cho dù thế nào thì ngày mai em sẽ luôn chờ anh ở bên ngoài.”
Lâm Trạm cười: “Bỏ đi, em về khách sạn hưởng máy điều hòa nhé có chịu không? Đợi đến lúc bị trúng nắng thì sao mà anh thi được đây?”
Anh vừa nói vừa nhéo mặt Nguyễn Kiều, cuối cùng Nguyễn Kiều cũng bị anh chọc cười.
Bầu trời không mây, từng vệt sao soi sáng.
Lâm Trạm ngẩng đầu nhìn, ung dung lên tiếng, hỏi Nguyễn Kiều một câu: “Em có biết một năm rưỡi này đọc sách thì anh thích nhất câu thơ nào không?”
Nguyễn Kiều: “Câu nào?”
Lâm Trạm bất chợt im lặng, bỗng chốc quay đầu nhìn Nguyễn Kiều.
Trong mắt anh là ánh sáng rực rỡ mà Nguyễn Kiều không thể hình dung được, giống như ngôi sao đầy trời đều tiến vào trong đáy mắt, rực rỡ tỏa sáng.
“Em có biết câu này không?”
“Hôm nay nắm sợi dây dài trên tay, khi nào sẽ trói Thanh Long được đây?” (*)
(*) Bài thơ trích trong Thanh Bình Nhạc của Lục Bàn Sơn.
Chòm sao Thanh Long (tên gọi chung của chòm 7 ngôi sao ở phía Đông trong chòm Nhị thập bát