Mộc Trà được Lâm Triệu Vũ đưa về chung cư A, nơi cô sống. Đặt cô nằm trên giường đắp chăn cẩn thận cho cô, Lâm Triệu Vũ xoa đầu cô hỏi han
-Muội muội, em có sao không? Hay anh đưa em đến bệnh viện?
-Được rồi, em không sao! Anh cứ về đi, em tự biết lo cho bản thân mình mà.
Lâm Triệu Vũ không yên tâm rời đi, em gái bảo bối đang ốm làm sao hắn rời đi được. Thấy anh trai không nói Mộc Trà biết rõ Lâm Triệu Vũ lo cho cô như thế nào.
-Ayo, em không sao mà. Caca, khi nào ba đi công tác về vậy? Em muốn gặp ba.
Nhắc đến từ ” ba ” sắc mặt Lâm Triệu Vũ đột lạnh đi, có vẻ hắn không vui khi nhắc đến ba. Cô chỉ muốn xem mặt người cha này thôi cũng không có gì to tát. Phận làm con mà không biết mặt cha mình như nào thật là bất hiếu a.
-Muội không sợ mẹ của Lâm Lục Chỉ sao?
Mẹ kế à!! Đầu cô chợt truyền đến một cơn tê dại, tại sao có một số thứ cô không thể nhớ ra? Tại sao cô lại không thể nhớ được? Rốt cuộc là tại sao? Trong trí nhớ hiện tại mẹ Lâm Lục Chi không hề ưa gì Lâm Mộc Trà, bà ta luôn đối xử lạnh nhạt với nữ phụ mặc dù nữ phụ không làm gì cả.
Bà ta nói nữ phụ cô là khắc tinh hại chết mẹ mình, bà ta nói mẹ cô là hồ ly tinh phá hoại hạnh phúc của bà ta và ba Lâm.
Một khi Lâm Lục Chi có chuyện bà ta đều sẽ cho là cô làm. Nhớ hồi còn nhỏ, rõ ràng là Lâm Lục Chi tự mình té ngã mà bà ta lại cho là cô đẩy, sau đó nói với ba cô khiến cô bị một trận đòn. Nữ phụ vốn vô cùng nhút nhát, chỉ cần bắt gặp ánh mắt của bà ta sẽ không dám nói gì. Ngay cả anh trai thân nhất của mình cũng không dám kể, một mình gánh chịu.
Lâm Triệu Vũ phải lâu sau đó mới phát hiện ra em gái mình bị mẹ kế và đứa em hoang kia bắt nạt, hắn từ đó bài xích nhất là ba mình, không bao giờ đứng về phía hai anh em. Ba Lâm rất thương nữ phụ nhưng do tính cách công minh, nữ phụ làm sai thì sẽ bị phạt. Mộc Trà rất ngốc bị đối xử như vậy mà lại không chút phản kháng, coi mẹ kế là người nhà, không chút oan trách những lúc bị bà ta ức hiếp. Thật đáng buồn giờ người đang ngồi đây là cô, không phải nữ phụ ngu ngốc.
Có nợ ắt phải đòi
Họ nợ cô những gì, cô sẽ triệt để đòi lại. Mộc Trà suy nghĩ một hồi rồi quay ra nhìn anh trai, môi vô thức cong lên
-Không sao. Em tự biết ứng phó. Em không phải con ngốc nữa đâu.
Lâm Triệu Vũ nắm chặt tay nói tiếp
– Còn nữa, Âu Dương Triệt hắn cũng về. Em không sao chứ?
-Em không sao mà. Em muốn yên tĩnh một mình được không?
Nghe vậy, Lâm Triệu Vũ đắp chăn lại một lần nữa cho cô rồi mới rời đi. Mộc Trà đưa tay lên trán, Âu Dương Triệt cuối cùng anh cũng xuất hiện rồi sao. Chẳng phải hắn luôn đứng về phe của mẹ con nữ chủ bắt nạt cô . Hắn là người hàng xóm từ bé của cô. Hắn là người mà cô đối xử còn tốt hơn cả anh trai ruột của mình. Hắn là người luôn cho rằng mẹ cô và cô là kẻ thứ ba phá nát gia đình Lâm Lục Chi. Lâm Triệu Vũ lên 6 tuổi đã qua Anh du học, thỉnh thoảng gọi về cho nữ phụ, trong thời gian vắng mặt hắn, ở nhà nữ phụ luôn phải chịu áp lực từ mẹ kế của mình, ngay cả người cô quan tâm nhất là Âu Dương Triệt hắn cũng quay lưng với cô. Người quan tâm, anh chưa từng quay đầu nhìn, người giả tạo anh lại yêu thương. Cái gì cũng cho là cô làm, chuyện xấu gì cũng đổ lên đầu cô. Làm tốt thì bị coi khinh, làm không tốt thì bị mắng. Âu Dương Triệt có vẻ tôi làm cho anh cũng nhiều việc mà anh trả lại cho tôi lại chưa có gì.
——-Giải phân cách một tuần sau——-
Triệu Vô Tâm được Mộc Trà đưa về nhà ở chung cư A. Vì có phòng cho khách lên cô cải tạo thành phòng ngủ cho Vô Tâm. Cả hai sống với nhau vui vẻ, Triệu Vô Tâm là người không thích nói nhiều nhưng ở cạnh Mộc Trà luôn mồm thao thao bất tuyệt thì cũng dần nói nhiều hơn. Mặc dù tần suất không bằng cô. Hôm nay là ngày diện kiến ba ba nha. Mộc Trà mặc một chiếc quần baggy ống rộng, áo pull đen khoác ngoài là một chiếc cardigan vải mỏng trắng. Cô nấu cơm cho Vô Tâm xong rồi mới đi đến Lâm gia.
……..
Lâm Mộc Trà bước vào sảnh chính, một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi ngồi trên ghế, mái tóc bạc dần chắc do sự khốc liệt trên thương trường. Cả người toát ra vẻ cương nghị, đây chắc là baba. Bên cạnh là người một phụ nữ, đây chắc hẳn là mẹ Lâm Lục Chi. Mộc Trà lễ phép cúi người chào hỏi
-Papa, con về thăm papa đây.
Ba Lâm cười tươi, đón chào cô.
-Tiểu Trà, con sống có tốt không? Đã dùng hết tiền ba gửi chưa? Có cần thêm gì không?
Mẹ kế ngồi bên kéo tay ba Lâm, rồi khẽ liếc sang cô
-Anh, con bé còn nhỏ vậy sao anh lại để nó ở một mình bên ngoài, lỡ nó làm điều gì dại dột thì sao? Anh lại còn chuyển cho con bé nhiều tiền vậy, nhỡ nó tiêu vào việc bất chính thì sao?
Mộc Trà cũng thầm thừa nhận ba Lâm gửi tiền cho cô nhiều thật, vậy mà nói chỉ chuyển một khoản nhỏ tự cô lo liệu. Có lẽ ba Lâm thấy có lỗi với người mẹ quá cố của cô nên chu cấp nhiều vật chất đến như vậy. Nhưng nữ chủ cũng như cô còn gì, mỗi tháng đều được ba Lâm gửi một số tiền ngang cô lại còn có cả mẹ cô ta cho nữa vậy bà ta còn ghen tị gì nữa.
-Dì à! Chẳng phải Tiểu Chi cũng được papa cho tiền giống tôi sao, mà dì cũng thường cho tiền em ấy còn gì phải không?
Mẹ kế bàng hoàng trước ứng xử lạ lùng của cô. Từ trước đến giờ Lâm Mộc Trà một câu gọi mẹ hai câu xưng con mà giờ lại sử dụng từ “dì _tôi”. Cô còn chưa từng biết đáp trả bà ta. Lâm Triệu Vũ từ cửa bước vào, hắn vừa đi làm về. Lâm Triệu Vũ cúi đầu chào ba Lâm trực tiếp không nói lời nào, ngay cả bà mẹ kế cũng không thèm liếc. Hắn cưng chiều xoa đầu cô.
-Sao không đợi anh đến đón.
-Em tự đi được mà, em có bị mất bộ phận nào đâu mà không đi được chứ.
Ba Lâm buồn rầu nhìn Lâm Triệu Vũ, đuôi mắt khẽ nheo lại. Mẹ kể đứng dậy cười tươi.
-Tiểu Chi đi kêu Âu Duơng Triệt sang ăn cơm. Hai đứa mau vào trong đi nào, cũng lâu rồi đại gia đình ta chưa ăn cơm chung.
Lâm Triệu Vũ cất chất giọng lạnh lùng.
-Tôi chưa từng coi bà và đứa em hoang kia là người nhà.
Ba Lâm khẽ lên tiếng.
-Tiểu Vũ con không được nói vậy.
-Anh hai nói đúng mà.
Mộc Trà nhếch khóe môi rồi từ từ cũng Lâm Triệu Vũ đi vào phòng ăn.