Nam Cung Ngạo khẽ cười, tiểu bảo bối em cũng đủ tàn bạo nha nhìn mặt cô ta vậy chắc phải năm sáu ngày mới có thể lành lại. Nhưng mà như vậy hắn thích. Tiểu bảo bối, vợ hắn, Nam Cung phu nhân.
Tiêu Phong mặt đã đen hơn cục than nhìn Lâm Lục Chi bám víu trên người hắn vạch tội Mộc Trà. Giận sao? Yêu còn chưa hết thương còn chưa xuể sao hắn lỡ giận cơ chứ.
Mộc Trà khoanh tay trước ngực, nữ chính chịu xuất hiện rồi cô cũng không muốn ở đây làm kì đà cản mũi. Lục Chi nhìn thấy Nam Cung Ngạo hai mắt liền sáng lên. Là cực phẩm Nga
-Vị caca này là ai vậy ạ?
-Hắn là Nam Cung Ngạo. Có cần tôi cho cô số điện thoại của hắn không? Hai người làm quen với nhau đi.
Mộc Trà nhàn nhạt lên tiếng còn khoa trương lôi điện thoại trong túi xem số điện thoại của hắn. Cô là muốn nối duyên cho hai người họ. Nam nữ chủ là của nhau mà. Nam Cung Ngạo cau mày che màn hình điện thoại của cô.
-Số điện thoại của chồng em sao có thể cho người lạ dễ dàng như vậy? Hửm?
Mộc Trà nhún vai nhìn Lục Chi, thôi cô phải rút lui khỏi nơi lắm nam nữ chủ không sẽ bị bọn họ đè bẹp dí mất. Mộc Trà thong thả chạy đi luôn.
Cô dùng lại trước một cửa hàng nhỏ đây chẳng phải là cửa hàng lần trước cô xin việc sao. Bước vào trong, ông chủ bụng bự bận rộn bưng bê. Có vẻ nhận ra cô liền mỉm cười đón tiếp.
-A! Đây chẳng phải là tiểu nha đầu xin việc đấy sao? Nhà cháu đã ổn định chưa?
Mộc Trà gãi gãi đầu, có chút áy náy vì lời nói dối trước đó của mình. Cô vội vàng cười trừ giúp ông chủ bưng bê chút bát đũa.
-Để cháu giúp cho.
Ông chủ cười hiền gật nhẹ đầu. Mộc Trà chạy đi chạy lại mỉm cười chào khách hàng. Phù, quán không đông khách nhưng mỗi lần gọi món lại rất nhiều. Mộc Trà thở phù một cái lau mồ hôi trên trán . Cô ngồi xuống gọi một phần sủi cảo. Tự thưởng cho bản thân không quên mua về cho Vô Tâm. Ông chủ ngồi xuống đối diện với cô.
– Tiểu nha đầu, gia đình cháu sao rồi?
-Thật ra cháu là tiểu thư của Lâm gia, cha cháu và cháu có chút xung đột vì bà mẹ kế của cháu. Nên cháu quyết định tự lập, không cần sự chu cấp của cha. Cháu xin lỗi vì đã nói dối. Cháu hứa sẽ thường xuyên đến đây ủng hộ chú. Cháu hứa đấy.
Ông chủ bật cười. Vỗ bàn đen đét làm cô giật mình.
-Hảo, nhất định cháu phải đến đây thường xuyên.
Mộc Trà cười vô tư, cô xách phần sủi cảo về cho Vô Tâm. Về đến nhà đã thấy sắc mặt nàng khó chịu, Bạch Bạch tiến đến cọ cọ đầu vào chân cô làm nũng. Mộc Trà xoa xoa đầu nó yêu chiều, đưa phần sủi cảo cho Vô Tâm.
-Chị sao vậy? Đáng lẽ phải vui khi chúng ta thắng cổ phiếu chứ?
-Chỉ cần con chó đó của cô cọ vào người tôi một lần nữa thì tôi không ngại cho nó một phát đạn vào đầu đâu.
Mộc Trà ôm chặt Bạch Bạch. Triệu Vô Tâm nói được làm được. Không thể coi thường. Bạch Bạch mày cũng nghe rồi đó làm nũng với ai chứ làm nũng với Triệu Vô Tâm thì không nên a… Triệu Vô Tâm nhìn vết thương trên mặt cô khó hiểu.
-Ai làm?
-Người này mạnh hơn chị tưởng đấy. Một mình chị không làm gì được hắn đâu.
Triệu Vô Tâm rơi vào trầm mặc. Rồi tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính, nghề tay trái của Vô Tâm chính là hacker. Nàng kiếm tiền bằng cách hách một vài thứ người khác yêu cầu. Số tiền làm việc này cũng kha khá.
Mộc Trà quyết định đem Bạch Bạch đi dạo công viên. Giải khuây.
—Giải phân cách bí mật —–
Lạc Tố Tố khó hiểu nhìn người trước mặt, đây không phải là tên hội trưởng Tống Hạo Thiên năm đó theo đuổi Mộc Trà đến cùng sao? Hắn cũng xuyên?
-Tống Hạo Thiên. Sao anh lại ở đây?
-Đàn em Tố Tố đây mà. Lâu rồi không gặp. Tôi ở đây để giành lại Mộc Trà. Hảo hảo yêu thương chăm sóc cô ấy, không để cô ấy bị tên mặt than Lãnh Hàn kia bắt nạt. Mà quên chẳng phải trước đó cô là chủ của tổ chức hắc đạo sánh ngang với tổ chức của tên mặt than kia sao? Cái bí mật mà cô muốn chôn vùi tôi đào lên được rồi. Bạch Tố Tố.
Tố Tố hai tay nắm chặt đến trắng bệch. Hắn biết được những gì rồi. Tống Hạo Thiên, rốt cuộc anh biết được những gì rồi. Nam nhân với mái tóc đen bước đi không quên nở một nụ cười câu hồn. Hảo yêu nghiệt.
…………
……………………..
Công Viên.
Mộc Trà ném chiếc đĩa về phía trước để Bạch Bạch chạy đi tìm, có vẻ cũng thú vị. Bạch Bạch hớn hở chạy đi tha chiếc đĩa cô ném. Nhìn nó có vẻ rất vui. Mộc Trà xoa xoa đầu nó vuốt vuốt bộ lông dày trắng tuyết. Cảm giác không tệ. Chơi được một lúc thì cô ngồi xuống ghế đá, mệt thật. Một bàn tay cầm chai nước suối đưa cho cô.
-Âu Dương Triệt!??
-Ân! Em uống nước đi.
Mộc Trà thẳng tay gạt chai nước sang một bên. Trực tiếp lạnh nhạt nhìn hắn.
-Anh đến đây làm gì?? À có phải Lâm Lục Chi nói với anh tôi đánh cô ta nên anh tìm đến đây.
Âu Dương Triệt bỡ ngỡ, hắn là nhớ cô nên mới tới đây, nhìn vết sưng trên mặt cô hắn tò mò thì ra là đánh nhau sao.
-Anh không…
-Thôi được rồi, nếu muốn tôi không làm gì cô ta thì anh quản lý cô ta cho chặt vào, tôi không muốn nhắc lại thêm lần nào nữa đâu.
Mộc Trà xoay người đi hướng khác thì bất chợt bị hắn kéo quay ngược lại.
-Anh lên cơn gì vậy? Thả ưm… ưm
Tên hỗn đản này dám hôn cô. Hai mắt mở to nhìn hàng lông mi của hắn, hai tay bị giữ chặt, chân bị kìm lại. Không kháng cự được. Âu Dương Triệt bị cuốn sâu vào nụ hôn ngọt ngào này, mút lấy tất cả mật ngọt mặc Mộc Trà kháng cự. Mặt cô đỏ ửng lên. Loạn rồi. Loạn thật rồi.
Âu Dương Triệt thả Mộc Trà ra lau đi sợi chỉ bạc còn sót lại trên khóe môi của cô.
-Em không được đẩy anh ra xa. Nghe rõ chưa!!