Không Còn Là Nữ Phụ

Chương 37 - Chương 37

trước
tiếp

Mộc Trà vui vẻ. Rapbattle?, lâu rồi cô chưa đi xem. Trước kia chẳng ai chịu đi chung với cô cả chỉ có một mình Tống Hạo Thiên là chịu đi với cô. Tố Tố luôn lấy cớ là bận việc không đi xem với cô. Thật thích nha. Cô rất thích xem người ta lên đài đấu võ mồm với nhau. Nghe nhạc diz là một nhã hứng ưa thích của cô. Cảm giác phê phê kiểu gì ấy.

Tống Hạo Thiên nắm tay cô kéo vào một quán bar. Mộc Trà có chút ngạc nhiên. Bên ngoài ngụy trang là quán bar nhưng bên trong lại là thế giới nhạc ngầm. Thú vị nha. Tống Hạo Thiên chọn cho hai người một bàn trống. Vừa thuận tiện nhìn mọi người ‘lên đài’.

Tống Hạo Thiên nhìn vẻ mặt vui vẻ của cô lòng chợt ấm áp. Phải rồi! Em phải luôn cười như vậy.

Mộc Trà sau khi xem xong hai màn tranh đấu thì cũng đi ra ngoài. Tống Hạo Thiên dẫn cô đến phố đi bộ của thành phố. Hắn muốn dẫn cô đến đây làm gì.

-Chúng ta đến đây làm gì?

-Trượt patin.

Lâu rồi cô chưa trượt nha. Cô có tài lẻ là trượt patin bánh dọc đó. Tống Hạo Thiên thuê hai đôi giày trượt. Ga lăng cúi xuống đi cho cô. Mộc Trà phấn khích. Cảm giác thật sung sướng, thoải mái quá đi. Tống Hạo Thiên dắt tay cô đi mấy bước cho quen chân. Mộc Trà ban đầu có chút chạng vạng vì lâu chưa trượt. Được một lúc thì quen hẳn. Cô cứ thế nhẹ nhàng mà trượt đi trượt lại. Có một số người nhận ra cô liền quay video lại. Còn livetream nữa.

A: Đó chẳng phải là nữ thần chơi ghita sao?

B: Oa! Cô ấy trượt siêu quá! Ngầu thật.

C: Thật là đẹp quá.

….

Tống Hạo Thiên nắm tay cô trượt trước đám đông. Có một số người ở đây trượt patin như cô, có người trượt ván, có người chỉ đứng nhìn. Họ hầu như giờ chỉ chú ý đến cô làm cô có phần mất tự nhiên. Một số cô bé chạy đến hớn hở chụp ảnh chung với cô.

N1 :Nữ thần ghita em là fan của chị. Chúng ta chụp chung nhé!

N2 : Anh chàng đi với chị thật soái. Bạn trai chị sao vậy ạ?

Tống Hạo Thiên nghe hai từ bạn trai liền cười khẽ. Hắn chính là muốn mọi người nghĩ như vậy nga…

Mộc Trà cười trừ. Cô có cảm giác không được thoải mái, không khí có chút ngượng ngùng. Mộc Trà nhanh chóng cầm tay Tống Hạo Thiên kéo đi khỏi đám đông.

Cô không thích đi chơi mà có nhiều người chú ý. Tống Hạo Thiên nhìn tay cô đang nắm lấy tay mình tim liền đập mạnh. Cảm giác mềm mềm ấm áp này thật… hảo tuyệt vời.

Mộc Trà đang đi cùng Tống Hạo Thiên liền gặp phải Lãnh Hàn. Cô hơi bất ngờ. Gặp hắn trong hoàn cảnh này có chút… Không thoải mái.

Lãnh Hàn ngạc nhiên không kém. Mộc Trà sao? Người đi cùng cô không phải là Tống Hạo Thiên, tên mặt dày. Hắn ta cũng xuyên rồi sao. Không ổn rồi. Tên này không bình thường như vẻ ngoài ôn nhu kia. Hắn ta là boss đứng đầu tổ chức sánh ngang với Lãnh Hàn trước kia. Hắn ta yêu Mộc Trà điên cuồng, từng vì cô giao chiến với Lãnh Hàn. Bây giờ hắn ta xuất hiện ở đây là muốn theo đuổi Mộc Trà. Tên mặt dày này sao dai vậy chứ?

– Trà Nhi! Sao tối rồi em còn ở đây? Tống Hạo Thiên? Có phải anh không?

Tống Hạo Thiên nhếch mép cười. Gặp nhau rồi, sớm hơn dự tính của hắn. Tay vẫn nắm chặt tay Mộc Trà. Ánh mắt khiêu khích phóng thẳng về phía Lãnh Hàn

-Lãnh thiếu chủ, gặp lại anh rồi. Không ngờ đi đâu cũng gặp phải anh. Chúng ta thật có duyên.

Duyên cái sh*t!! Con đỉa bám dai này với Lãnh Hàn là nghiệt duyên. Hắn muốn tranh Mộc Trà. Không thể được! Mộc Trà bóp trán. Bước chân ra ngoài bằng chân trái rồi. Hai tên nam nhân cường hãn này nhìn nhau thoạt nghe như chào hỏi bình thường nhưng ẩn ý nồng nặc mùi thuốc súng. Ai đó đến cứu rỗi cuộc đời cô đi. Thật không muốn ở cùng bọn nam nhân này.

-Tống Hạo Thiên, tôi đói rồi, chúng ta đi ăn thôi.

Tống Hạo Thiên gật đầu vuốt tóc cô, quay ra nhìn Lãnh Hàn sắc mặt ngày càng tệ.

-Lãnh thiếu chủ không phiền có thể đi cùng chúng tôi?

-Tôi đây rất rảnh.

Lãnh Hàn gằn từng chữ một. Tống Hạo Thiên coi như lần này anh thắng, tôi không thèm chấp.

Mộc Trà chẳng để ý hai người bọn họ sống chết đấu mặt với nhau. Cô dẫn họ đến quán ăn của ông chủ bụng bự.

Cô là đang ủng hộ nhiệt tình nha…..

Ông chủ bụng bự nhìn thấy cô dẫn theo hai người bạn liền vui vẻ đón tiếp.

-Tiểu nha đầu, đến thăm ta sao?

-Ông chủ, cháu kéo khách đến cho quán đây. Cho cháu lấy cái này, hum,,, cái này, cái này và cái này nữa.

Vừa nói, Mộc Trà vừa chỉ tay vào menu. Cô cũng chưa có ăn gì đâu. Lãnh Hàn chống cằm nhìn cô.

-Em quen chủ quán sao?

-Phải a~tôi là vô tình quen biết thôi! Ông chủ cũng dễ thương mà.

Mộc Trà đứng dậy đi vào bê phụ ông chủ vài thứ. Lãnh Hàn cùng Tống Hạo Thiên thấy vậy cũng đứng dậy theo chân cô. Ông chủ liền cười xoa đầu Mộc Trà

-Nha đầu, hai tên tiểu tử này không tệ.

Không tệ! Chưa tiếp xúc nhiều lên ông chủ mới cảm thấy không tệ thôi. Cháu đây hiểu rõ bản chất của họ nhất. Max tệ hại mới đúng.

Mộc Trà lau lau đũa rắc ít gia vị vào bát mì của mình. Lãnh Hàn liền đẩy bát của hắn sang cho cô

-Em cho giúp anh đi.

Mộc Trà đẩy mấy lọ gia vị về phía Lãnh Hàn, hất hất mặt.

-Anh không có tay sao? Tự túc đi.

-Anh không biết làm. Em giúp anh đi.

Lãnh Hàn chớp chớp mắt, Mộc Trà đành lắc lắc đầu giúp hắn cho gia vị. Lãnh Hàn nháy mắt về phía Tống Hạo Thiên. Bảo bối của tôi đang giúp tôi đó. Tống Hạo Thiên nắm chặt đôi đũa trên tay, có gì hay ho đâu chứ. Tống Hạo Thiên hắn không chấp với tên Lãnh Hàn mặt than.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.