Mộc Trà mở cửa vào nhà. Hôm nay mệt thật nha. Sau khi ăn xong, cô đuổi khéo Thượng Tử Đằng về sau đó liền cắm rễ tại một thư viện sách. Bây giờ cô đang ở nhà. Mộc Trà xoa xoa nhẹ má của mình. Lại nhớ đến cái xoa má của Nam Cung Ngạo. Ấm áp thật!! Chết, sao lại nghĩ đến hắn ta cơ chứ. Không được, phải xóa tất cả hình ảnh của nam chủ trong đầu.
Ý trời mưa rồi !! Mộc Trà đứng ra ban công ngắm thành phố về đêm trong cơn mưa lớn.
Tinh…
Điện thoại reo lên một hồi chuông. Số lạ sao?? Cô nhấc máy lịch sự chào hỏi.
-Alo! Ai vậy??
-…….
-Xin hỏi ai vậy ạ?
-……..
-Nếu không trả lời tôi cúp máy đây.
-Khoan.!!!
Giọng nói này, là của Lục Dật Thần. Hắn ta sao biết số của cô. Mộc Trà thay sim thay máy rồi cơ mà. Mộc Trà im lặng. Cô có thể nghe rõ tiếng mưa rơi phát ra từ điện thoại. Hắn đang ở đâu mà tiếng mưa to vậy??
Lục Dật Thần vuốt nước mưa trên mặt, hướng mắt về căn phòng đang phát sáng của khu chung cư A. Giọng nói ấm áp tựa gió xuân.
-Tiểu Trà anh đang ở trước khu chung cư em sống. Anh muốn xin lỗi em. Em… Em… Xuống gặp anh được không??Xin em.
-Anh bị điên sao? Mưa lớn vậy mà không về nhà đi. Anh có cần tôi gọi Tiêu Phong đến khám cho anh không??
Lục Dật Thần yết ớt cười. Hắn đúng thật là điên rồi. Ngu ngốc không nhận ra hắn người yêu thật sự là ai. Ngu ngốc bị người ta dắt mũi hãm hại người mình yêu. Quá khứ đó quả thật để lại hậu quả khó lường trong tương lai và cả ở hiện tại.
Mộc Trà cúp máy cầm chiếc ô đi xuống dưới. Bóng nam nhân cao lớn đứng dưới màn mưa đêm lạnh lẽo. Ưu thương vô cùng. Còn đâu con người cao ngạo ngông cuồng. Mộc Trà vội vã cầm ô chạy đến.
-Anh khùng thật rồi! Mưa to vậy sẽ bị bệnh đó. Ê ê…
Lục Dật Thần mỉm cười nhìn cô rồi trực tiếp ngất xỉu trên vai cô. TMD!! Biết vậy mặc kệ hắn không xuống còn hơn. Mộc Trà phải nhờ bảo vệ mới vác được Lục Dật Thần lên nhà. Vừa rồi Vô Tâm có gọi điện không về. Cũng tốt. Mộc Trà đặt Lục Dật Thần lên giường, lay lay người hắn.
-Ê! Dậy thay quần áo đi cứ vậy sẽ ốm đó.
Lục Dật Thần thở nặng nề, hắn xoa đầu khẽ ngồi dậy. Nhận lấy bộ quần áo cô đưa cho. Đùa sao, là bộ đồ thú con bò sữa.
-Anh… Anh mặc cái này sao??
-Đúng đó, hay anh muốn mặc váy. Đây là bộ đồ rộng nhất của tôi rồi. Thay tạm đi. Quần áo của anh để tôi mang đi phơi. Nhà tắm phía kia. Aaa. Anh sao lại cởi đồ ở đây.??
Hắn… Hắn… Hắn dám trước mặt cô mà lột sạch sẽ. Tên vô sỉ này. Mộc Trà hai tay che mắt. Nhảy dựng lên. Chạy vội ra ngoài. Lục Dật Thần cong nhẹ khóe môi. Thật là đáng yêu quá.
Mộc Trà uống một cốc nước lọc trấn an bản thân. Phù!! Hù chết cô rồi. Tên này là biến thái ư?? Lục Dật Thần mặc trên người bộ đồ thú con bò sữa. Kawai!!!
-Để tôi gọi người tới đưa anh về. Đưa số điện thoại của quản gia anh đây.
-Điện thoại anh để quên ở nhà rồi
-Anh nhớ số không??
-Không nhớ. Hay hôm nay em cho anh ngủ nhờ được không??
Mộc Trà đẩy hắn ra phòng khách. Ném cho hắn một cái chăn và một cái gối.
-Anh nằm ngoài này đi.
Hắn nhìn cô rồi nhìn về phía ghế sofa. Đại thiếu gia của nhà họ Lục, bang chủ lãnh khốc mà phải nằm ở ghế sofa ư?? Thật không cam tâm. Hắn trưng ra bộ mặt dễ thương nhìn cô.
-Anh đang ốm mà.
-Vậy anh vào trong ngủ đi. Tôi ngủ ngoài này.
-Không được.
-Vậy anh muốn sao??
-Chúng ta ngủ chung trên giường.
Rầm….
Mộc Trà ném một cái gối vào mặt Lục Dật Thần rồi đóng cửa leo lên giường đi ngủ. Có ngu mới ngủ cùng hắn. Lục Dật Thần bĩu môi. Ôm lấy cái gối ngồi lên sofa.
Một lúc sau, khi Mộc Trà đã chìm vào mộng đẹp thì có người vẫn ngồi ở ghế suy tính. Lục Dật Thần rón rén đi vào phòng của Mộc Trà, trèo lên giường ôm trọn cô trong lòng. Mộc Trà mắt nhắm mắt mở nhìn người đang ôm lấy mình.
-Làm gì vậy?? Cút ra ngoài
-Anh sợ ma. Cho anh ngủ cùng với. Làm ơn mà
Mộc Trà thầm khinh bỉ, sợ ma cái rắm. Hắn mà sợ ma tên cô sẽ viết ngược. Cô quấn tròn người trong chăn lăn về một phía rồi chìm vào giấc ngủ. Lục Dật Thần đợi cô ngủ thật sâu liền ôm cô trong lòng. Mộc Trà mơ hồ cảm nhận được hơi ấm khẽ rúc đầu vào chỗ tỏa ra hơi ấm đó. Lục Dật Thần xoa đầu cô, đặt nhẹ một nụ hôn lên mái tóc ánh kim của Mộc Trà. Mùi hoa nhài này thật dễ chịu.
-Tiểu Trà, anh yêu em.