Tiêu Phong mệt mỏi sau ca phẫu thuật dài suốt 3 tiếng. Tim hắn chợt nhói lên một cái. Có chuyện gì sao? Nhớ bảo bối Mộc Trà quá, nhớ mùi hoa nhài thoang thoảng trên người cô quá. Hắn ngồi vào ghế trong phòng làm việc thì đột nhiên y tá trưởng chạy đến, vẻ mặt vô cùng gấp gáp.
-Bác sĩ Tiêu, có bệnh nhân vừa trúng đạn. Mất khá nhiều máu rồi
-Bác sĩ Lý đâu??
-Người nhà bệnh nhân yêu cầu đích thân bác sĩ Tiêu thực hiện ca này.
– Bệnh nhân là ai??
-Dạ là Lâm đại tiểu thư Lâm Mộc Trà.
-CHẾT TIỆT! SAO KHÔNG NÓI SỚM.
Tiêu Phong gằn từng chữ, là bảo bối của hắn bị thương ư?? Hắn gấp rút chạy vào phòng bệnh. Không để ý đến hai nữ nhân đứng bên ngoài.
Tố Tố có nghe nói Tiêu Phong là tên bác sĩ đại tài, thực hiện mấy cuộc phẫu thuận gắp đạn này vô cùng dễ dàng mà lại ít gây đau đớn. Vì vậy nàng muốn đích thân hắn làm ca này.
Trong phòng bệnh, Mộc Trà không ngừng đổ mồ hôi. Mơ hồ nghe thấy ai đó gọi tên mình.
Tiêu Phong nhẹ nhàng thực hiện. Không muốn làm cô phải chịu đau đớn. Hắn đã từng bị ăn kẹo đồng vô số lần, biết được cảm giác đó ra sao, nó rất là đau.
Mộc Trà cảm nhận rõ kim loại lạnh lẽo kia đâm vào da thịt. Cô nhíu mày đau đớn dù đã được tiêm thuốc gây tê. Tiêu Phong không ngừng lẩm bẩm tên của Mộc Trà trong miệng. Nhìn cô nhíu mày tim hắn đau đớn như bị ai hung hăng véo lấy.
Bên ngoài, Vô Tâm hai tay đan vào nhau tựa lưng vào tường. Tố Tố đi đi lại lại lo lắng không thôi.
Lâm Triệu Vũ nghe được tin Mộc Trà nhập việc liền tức tốc phi đến. Muội muội bảo bối của hắn sao lại bị thương vậy chứ. Làm anh trai mà không bảo vệ được em mình thật là thất bại mà.
—-Giải phân cách thời gian—
Mộc Trà chìm vào giấc ngủ sâu do tác dụng của thuốc mê. Tiêu Phong hôn nhẹ lên trán cô rồi đi ra ngoài. Lâm Triệu Vũ vội vàng chạy đến nắm vạt áo của Tiêu Phong. Tố Tố và Vô Tâm cũng nhanh tiến đến
-Em gái tôi sao rồi??
-Hiện tại cô ấy đang ngủ, có lẽ ba tiếng sau sẽ tỉnh lại. Giờ hãy im lặng để cho cô ấy nghỉ ngơi.
Lâm Triệu Vũ quay ra nhìn Vô Tâm, con bé Tố Tố kia hắn không lạ gì nhưng còn nữ nhân này là ai, cô ta cũng từng đến đón Mộc Trà rời khỏi Lâm gia. Cả người tỏa ra hàn khí lạnh lẽo, hắn cảm giác cô ta không phải nữ nhân bình thường.
-Cô là ai?? Quan hệ gì với em gái tôi??
Vô Tâm không nói gì chỉ ngồi xuống ghế. Tố Tố lắc nhẹ đầu.
-Chị ấy tên Triệu Vô Tâm. Chị nuôi của Mộc Trà.
Chị nuôi?? Sao con bé không nói gì cho hắn biết. Mà đúng rồi, con bé đang giận hắn cơ mà. Lâm Triệu Vũ cười nhạt một cái. Lạc Tố Tố nhận điện thoại rồi đi ra ngoài. Bây giờ chỉ có Triệu Vô Tâm và Lâm Triệu Vũ ngồi đó. Lâm Triệu Vũ hai tay chống cằm không nhìn về phía Vô Tâm
-Thời gian qua là cô chăm sóc cho con bé sao??
-Không! Là con bé chăm sóc tôi. Mộc Trà biết nấu ăn, biết rửa bát, biết dọn nhà.
-Con bé biết nấu ăn? Rửa bát?? Còn dọn nhà nữa??
Vô Tâm gật đầu, Lâm Triệu Vũ bàng hoàng, Mộc Trà ngay cả cơm còn không biết nấu sao có thể?? Tính cách con bé mà chịu rửa bát? Chuyện này vô cùng khó tin hay tại vì là anh trai mà không hiểu hết về đứa em gái này.
-Cô là ai? Theo tôi thấy cô không giống người phụ nữ bình thường.
-Đúng, tôi là dân đánh thuê, bây giờ chính là người bảo vệ Lâm Mộc Trà. Tôi giờ làm việc cho TÀ.
Cô ta là người bảo vệ Mộc Trà ư?? Mộc Trà sao có thể quên với những người nguy hiểm này? Hắn không muốn muội muội mà hắn yêu quý kết giao với người trong hắc đạo, nhìn xem hậu quả chính là vậy. Mặc dù Lâm Triệu Vũ là người trong hắc đạo những thông tin Mộc Trà là em gái hắn luôn được bảo mật kĩ càng, hắn không muốn các thế lực ngầm tìm đến muội muội hắn. Bằng mọi giá hắn phải bảo vệ tốt em gái.
Vô Tâm nhắm mắt dưỡng thần.
-Nam Cung Ngạo lão đại của tổ chức S, Tổng giám đốc của Nam Thị dường như đang để ý đến con bé.
Lâm Triệu Vũ mở to mắt nhìn Vô Tâm. Nam Cung Ngạo là đối tác làm ăn của hắn, cả hai tổ chức của hắn và Nam Cung Ngạo đều bổ trợ hợp tác với nhau có thể gọi là quen biết. Lâm Triệu Vũ là bạn của Nam Cung Ngạo đến nay được hai năm rồi, tên này chỉ coi phụ nữ là công cụ ấm giường chứ yêu thương gì, hắn ta muốn đùa giỡn với muội muội bảo bối của hắn việc này tuyệt đối không thể.
Lâm Triệu Vũ nắm chặt hai tay, các khớp tay cũng nổi hết lên.
Vô Tâm vẫn từ từ nói, giọng điệu vô cùng lạnh lẽo.
-Yên tâm, nếu Nam Cung Ngạo dám làm gì tổn hại đến Mộc Trà thì tôi cũng không ngại dùng tính mạng này trả thù cho con bé.
-Sao cô phải làm vậy??
-Mạng này của tôi là do con bé nhặt về, con bé cũng là người thân duy nhất của tôi. Bằng mọi giá tôi cũng phải được bảo vệ con bé .
Lâm Triệu Vũ ngắm nhìn Triệu Vô Tâm, hắn không ngờ lại có một nữ nhân cường như vậy.