Mộc Trà nhỏ mở mắt ngơ ngác nhìn xung quanh, đầu bị quấn một cuộn băng lớn. Đau quá. Người đàn ông trung niên ngồi cạnh cô nhìn cô mở mắt liền vui mừng nắm tay cô, khiến cô có chút hoảng sợ rụt tay lại cả người co rúm lại sợ hãi đảo mắt xung quanh
-Tiểu Trà của ba, Con tỉnh rồi. Tạ trời, sao hôm ấy con không nghe lời dì Linh mà đi linh tinh vậy hả?
-Bác… Bác là ai??
-Ta là ba của con mà. Tiểu Trà…
Ba Lâm có chút trầm lại trước kia con bé chưa từng gọi ông một tiếng ba. An Linh ngồi cạnh khẽ ngọt ngào nở nụ cười.
-Anh ra ngoài chút, em muốn nói vài điều cho Tiểu Trà dễ hiểu.
Ba Lâm gật đầu một cái rồi rồi cũng đi ra ngoài. An Linh hốc mắt chốc chốc đã đỏ hoe, nước mắt chảy dài.
-Con tên là Lâm Mộc Trà, anh trai con là Lâm Triệu Vũ, ta là mẹ hai của con. Con có một đứa em gái bằng tuổi tên Lục Chi. Ta và cha con vốn dĩ rất yêu nhau nhưng lại bị mẹ con chen ngang phá hoại, ta cũng muốn buông bỏ ông ấy không ngờ lại có thai. Mẹ con dụ dỗ ông ấy lúc say rượu lên cũng có thai ra con .
Mộc Trà nhỏ nghĩ ngợi, như vậy mẹ cô là tiểu Tam, người xấu chuyên đi phá hoại hạnh phúc của người khác ư?? An Linh nhìn biểu hiện của cô trong lòng đắc ý. Cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt nữa
-Huhuu… Ta không muốn vậy đâu nên khi mẹ con mất ta đã đối xử với con như con gái ruột vậy!
-Mẹ con mất rồi sao??
-Phải, vì sinh con khó quá nên đã mất rồi.
Mộc Trà nhỏ thẫn thờ, mẹ cô mất là do cô sao? Mẹ cô là tiểu tam phá hoại hạnh phúc của người khác. Vậy cô phải làm mọi việc để bù đắp lỗi lầm của mẹ rồi. Từ đó, Mộc Trà nhỏ vô cùng ngoan ngoãn nghe mọi lời nói của An Linh. Cô muốn thay mẹ mình trả nợ. Khi Lục Chi gây lỗi đều là cô nhận thay. Mặc kệ sự thờ ơ, lạnh nhạt của mẹ kế, cô vẫn im lặng chịu mọi thứ.
.
.
Mộc Trà giật mình tỉnh dậy. Hốc mắt đỏ hoe,bị một làn sương mỏng phủ quanh. Hóa ra tai nạn năm đó là do mẹ kế cố tình bỏ mặc cô giữa dòng xe tấp nập, để mặc đứa bé 10 tuổi bơ vơ nơi nguy hiểm đó. Hóa ra do những lời nói đó khiến Mộc Trà luôn ngoan ngoãn nghe lời, coi bà ta như người thân đối xử vô cùng tốt.
Hai tay nắm chặt nổi rõ các khớp. Thật không ngờ, thật không ngờ mọi chuyện lại như vậy.
Mộc Trà ôm đầu mệt mỏi, không thèm để ý đến cơn đau nhức từ bả vai.
Cô gọi y tá xin vài viên thuốc an thần rồi mới từ từ chìm vào giấc ngủ
Hình như nên đòi nợ rồi “!!
—-Sáng hôm sau——
Gần về sáng Mộc Trà mới có thể ngủ được một chút. Hiện giờ cô vẫn cuộn tròn người trong chăn không muốn dậy. Lạc Tố Tố mang ít thức ăn vào cho cô đi cùng là Vô Tâm. Lạc Tố Tố có chút khó xử khi đối mặt với cô. Triệu Vô Tâm vẫn thong thả ngồi xuống gọt táo. Tố Tố kéo rèm cửa sổ khiến ánh sáng mặt trời nhanh chóng rọi thẳng vào mắt Mộc Trà. Cô cau mày dụi mắt nhìn sang Vô Tâm và Tố Tố.
-Aigoo,,, sáng sớm đã đến quấy rối giấc ngủ của tao rồi sao???
Vô Tâm dừng việc gọt táo, tiến lại đỡ Mộc Trà dậy.
-Tôi đưa cô vào nhà tắm vệ sinh cá nhân.
-Hảo…
Mộc Trà sau khi vscn liền ngồi ăn sáng cùng Vô Tâm và Tố Tố. Mộc Trà lại nghĩ đến vụ việc hôm qua, như phim hành động vậy. Mộc Trà uống một thìa canh rồi quay ra nhìn Tố Tố.
-Ê!! Vậy mày thực sự là các chủ của TÀ??
Lạc Tố Tố gật nhẹ đầu quay ra nhìn Vô Tâm. Mộc Trà cắn cắn cái thua m thìa nhìn sang Vô Tâm.
-Vậy mày còn lợi hại hơn cả Vô Tâm sao?? Có đánh mới quen là phải.
-Mày không giận tao thật sao??
– Có chút, tao lo cho mày hơn.
Vô Tâm đặt đĩa táo mới gọt trước mặt hai người kia. Từ hôm qua đến giờ, công việc Vô Tâm làm nhiều nhất chính là gọt táo.
-Tố Tố, sắp tới sinh nhật của Lục Chi rồi. Vô Tâm em muốn nhờ chị một việc.
…..
—-Giải phân cách thời gian——
Sau một tuần nằm viện, Lâm Triệu Vũ thường xuyên lui đến không cho bất kì một tên tiểu tử thối nào lại gần muội muội của hắn cả. Vô Tâm luôn mang táo đến gọt cho cô ăn khiến cô phát ngán. Lạc Tố Tố bận rộn một số việc trong tổ chức. Ba Lâm lần nào đến thăm cô liền bị cô đuổi khéo, lấy lý do vẫn mệt
Hôm nay Mộc Trà chính thức xuất viện với sự hộ tống của anh trai. Lâm Triệu Vũ đưa Mộc Trà về chung cư A. Vô Tâm cũng dọn ra ngoài thuận tiện cho việc làm trong tổ chức một phần nàng không muốn các thế lực ngầm tìm đến Mộc Trà.
Sau khi đưa Mộc Trà về nhà, Lâm Triệu Vũ dặn dò đủ thứ rồi mới rồi đi. Mộc Trà thay ra một bộ quần áo ngủ mềm mại. Cô nằm ườn trên ghế sofa tận hưởng. Lâu rồi không có cảm giác yên bình như vậy.
Cốc Cốc….
Mộc Trà lười biếng đi ra mở cửa. Trước mặt cô xuất hiện một bó hoa bách hợp trắng. Nam Cung Ngạo cười thật tươi đưa bó, hoa cho cô…
-Bảo bối anh đến thăm em đây…
Mộc Trà ôm trán, trong thời gian cô nằm viện nếu không có Anh trai cô thì cô đã bị làm phiền tới chết bởi mấy tên nam chủ này rồi. Cô nhận lấy bó hoa rồi khẽ nhích người chừa lối cho Nam Cung Ngạo đi vào.
Cô mang cho hắn một ly nước lọc, thản nhiên vắt chéo chân ngồi đối diện hắn.
-Anh rảnh lắm sao?? Không làm phiền tôi Anh thấy nhàm chán lắm sao??
-Anh là nam nhân của em mà.
-Nam nhân của tôi?? Vậy còn những người phụ nữ khác thì sao? Anh cũng là nam nhân của họ??
– Trà …..
-Anh về với đám nữ nhân kia của anh đi.