Phương Tiểu Hoa lườm Mộc Trà một cái, thảo nào nhìn Con bé này quen quen hóa ra là cô gái mà Hạo ca để hình nền điện thoại.
-Em tôi có sai nhưng đã đụng đến người Phương gia, tôi phải cho cô một bài học.
Vút.
Phương Tiểu Hoa chuẩn xác ra một đòn karate trước mặt cô. Mộc Trà không lạ gì, nữ phụ tàn bạo này có học karate. Mộc Trà xoay người tránh nắm đấm đó, chân cô nhanh chóng đạp lên khuỷu chân của Phương Tiểu Hoa khiến cô ta khuỵ xuống như đang quỳ trước mặt cô.
Đừng hỏi tại sao cô biết võ. Khi cô và Tố Tố bị đánh bởi đám trẻ con trong cô nhi viện, Mộc Trà cố gắng học võ thuật, không tự bảo vệ mình thì ai bảo vệ mình. Cô tham gia tất cả các khóa học võ thuật. Thường xuyên đánh nhau với lũ trẻ lưu manh và đám nữ sinh đỏng đảnh khi cô còn đi học. Võ thuật không phải thứ để đem ra gây sự mà là bảo vệ bản thân, bảo vệ người mình yêu quý.
Tố Tố vui vẻ nhìn Mộc Trà đưa tay like một cái. Võ nghệ đường phố thật lợi hại.
Phương Tiểu Hoa trừng mắt nhìn cô, cô ta không phục. Một lần nữa nhanh chóng đứng dậy thực hiện một đòn tấn công bằng chân bởi thế judo. Mộc Trà né người qua một bên nắm chặt cổ chân cô ta kéo về phía mình. Phương Tiểu Hoa dẻo dai xoạc chân trên mặt đất.
-Cô còn muốn đánh. Tôi còn chưa động thủ.
-Lần này tôi tha cho mạng chó của cô
Phương Tiểu Hoa được bọn bạn đỡ dậy. Cô ta không cam tâm chịu bẽ mặt như vậy. Phương Tiểu Mẫn dậm chân chu môi. Ngay cả chị hai ghê gớm cũng không làm gì được cô ta cả. Tức chết đi được.
-Đã xảy ra chuyện gì??
Cố Minh Hạo đeo cặp đi vào lớp, Phương Tiểu Hoa nhanh chóng chạy đến ôm lấy cánh tay hắn, giọng nói ngọt ngào siêu lòng người..
-Hạo caca… Con nhỏ Mộc Trà đó dám đánh em gái Tiểu Mẫn của em
Mộc Trà nhếch khóe môi, cao ngạo khoanh tay trước ngực nhìn bọn họ. Lạc Tố Tố vẫn đang ngồi mút kẹo, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía Mộc Trà.
Cố Minh Hạo gạt tay của Phương Tiểu Hoa ra khỏi tay của mình. Lại gần Mộc Trà nắm lấy tay cô.
-Em có bị thương không Tiểu Trà??
Phương Tiểu Hoa nghiến răng căm phẫn nhìn Mộc Trà
Vì cớ gì mà Hạo ca lại dịu dàng với nhỏ đó vậy chứ. Ngay cả thái độ trước kia với Lâm Lục Chi cũng chưa từng có nét dịu dàng này. Cô ta thật không cam lòng.
Mộc Trà hất tay của Cố Minh Hạo ra rồi trực tiếp đi ra khỏi lớp
-Quản lý cho tốt nữ nhân của anh đi… Tôi thấy rất phiền
Cố Minh Hạo định nắm lấy tay cô thì bị cô phũ phàng quay ngoắt đi. Bàn tay trơ trọi giữa không trung. Cảm giác mất mát bao trọn trái tim hắn.
Mộc Trà sau khi rời khỏi lớp thì lên phòng y tế mượn giường nằm ngủ. Cô xin y tá thêm hai viên thuốc an thần để dễ ngủ, tránh bị giật mình. Dạo này cô luôn nhìn thấy mẹ cô nằm trên vũng máu, luôn đưa tay về hướng của cô. Cô còn mơ thấy những kí ức khi bị tra tấn. Những ác mộng đó luôn ám ảnh Mộc Trà.
Sau khi ngủ hết hai tiết học cô mới ưỡn người ngồi dậy.
Tiếng loa trường vang vọng khắp nơi truyền đến tai cô
[[NHÀ TRƯỜNG XIN THÔNG BÁO, ĐỀ NGHỊ HỌC SINH LÂM MỘC TRÀ LỚP 11S LÊN THẦY GẶP CHỦ NHIỆM]]
Gặp thầy chủ nhiệm?? Bình thường cô có bùng tiết ngủ gật,… Ông thầy chủ nhiệm cũng làm ngơ mà.
Mộc Trà ôm một rổ thắc mắc đến phòng giáo viên.
Cô lễ phép gõ cửa.
-Mời vào
Giọng nói này không phải là của thầy chủ nhiệm. Mộc Trà bình thản đẩy cửa đi vào. Cô chỉ nhìn thấy bóng lưng cao lớn hướng về phía cô. Đây không phải thầy chủ nhiệm. Thánh Duy là ngôi trường rộng lớn, mỗi giáo viên có một phòng riêng. Mộc Trà cúi đầu chào hỏi
-Em chào thầy. Thầy hình như không phải thầy Hạ chủ nhiệm của em…
-Đúng, nhưng từ giờ thầy là chủ nhiệm mới của em.
Nam nhân xoay ghế mặt đối mặt với cô. Mộc Trà cả kinh, chân bất giác lùi lại phía sau một bước. Hai tay nắm chặt lại, gằn từng chữ trong cổ họng.
-ÂU DƯƠNG TRIỆT.
Âu Dương Triệt rời khỏi ghế xoay, chạm rãi đi về phía cô. Nhìn thấy hắn, cô nhớ lại khi bản thân bị ném vào bể nước đậy kín, cảm giác ngạt thở đó cô không quên được, ánh mắt đáng sợ đó cô hằn sâu trong tâm trí. Hắn tiến một bước cô lại lùi một bước. Cứ thế cho đến khi lưng cô chạm đến bức tường lạnh lẽo. Mộc Trà xoay người muốn nhanh chóng rời đi nhưng Âu Dương Triệt nhanh hơn, hắn khoa cửa lại, áp sát cô vào tường.
-Em sợ cái gì chứ? Anh có ăn thịt em sao??
-Tên biến thái, anh mau thả tôi ra. Tôi la lên đó.
-Vậy em cứ la đi. Đừng quên phòng giáo viên cách âm rất tốt.
-Anh muốn cái gì? Tôi đã làm tổn hại gì đến Lâm Lục Chi của anh đâu? Người anh lên bám theo là em gái tôi mới đúng.
-Anh chỉ coi cô ấy như em gái.
Em gái?? Hay cho câu em gái của anh. Mộc Trà trào phúng cười nhẹ nhìn hắn.
-Em gái??… Anh đang kể chuyện cười ư? À giờ phải gọi Anh một tiếng Chủ nhiệm Âu mới phải phép. Thầy chủ nhiệm, thỉnh tự trọng. Đây là trường học.
Âu Dương Triệt nâng cằm cô lên, ánh mắt cô đối diện với ánh mắt hắn.
-Em còn thích anh phải không? Trà, em thích anh mà.
Mộc Trà gạt phăng tay của hắn đi. Thái độ dứt khoát, ánh mắt chán ghét. Thích?? Hắn bị ảo tưởng lever max.
-Thầy, Lâm Mộc Trà tôi vô cùng chán ghét thầy.
-Nói dối, rõ ràng em còn thích anh. Trà, em còn thích anh.
Chưa để cô nói gì, hắn liền khóa môi cô lại. Hắn không muốn nghe những lời nói đau lòng đó nữa, những từ cô nói với như cứa sâu vào trái tim hắn. Cô chán ghét hắn đến vậy sao? Ánh mắt tuyệt tình đó làm tim hắn như thắt lại. Thật đau.
Âu Dương Triệt ôm lấy cái eo bé nhỏ của cô ép cô dựa sát vào hắn. Môi trằn trọc mút, nỗi nhớ, niềm đau dày xéo lên đôi môi anh đào thơm mềm. Mộc Trà đẩy mạnh hắn ra.
Chát
Mặt của Âu Dương Triệt nghiêng sang một bên, dấu tay đỏ chói. Mộc Trà vội vã chùi môi. TMD, lại cưỡng hôn bà mày.
– Âu Dương Triệt tên vô sỉ nhà anh, tôi hận anh. Hận anh.
Mộc Trà mạnh mẽ đẩy cửa rồi chạy nhanh đi. Một giây cũng không muốn nhìn thấy hắn
Hận anh….
Hận anh……
Hận anh……….
Câu nói luôn lặp đi lặp lại trong đầu Âu Dương Triệt. Hắn cúi đầu nhỏ giọng.
-Xin lỗi em. Cô gái của anh .