Tối….. Lâm gia…
Sinh thần của Lâm Lục Chi tổ chức vô cùng lớn. Khách khứa rất đông. Trước khán đài có một màn chiếu lớn đang chiếu những hình ảnh của Lâm Lục Chi vô cùng xinh đẹp, đáng yêu. Bánh kem năm tầng trên đỉnh là hình công chúa nhỏ xinh xắn. Lâm gia tấp nập kẻ ra người vào, mới bảy giờ tối mà khách đã đến gần hết.
Mộc Trà đi cùng Tố Tố đến Lâm gia. Cô mặc bộ đầm màu xanh ngọc nổi bật đi bên cạnh là Tố Tố mặc đầm đỏ.
Mộc Trà chọn một góc khuất quan sát xung quanh. Triệu Vô Tâm không biết làm việc đến đâu rồi? Cô rất mong chờ kết quả.
Thượng Tử Đằng một thân vest đen trên tay cầm một ly rượu vang đung đưa khẽ. Mắt luôn nhìn về phía cô.
Cố Minh Hạo một thân com-lê xám ánh mắt chung thủy hướng về phía cô.
Lục Dật Thần cũng là một bộ vest đen hoàn hảo, giao tiếp cùng người khác nhưng lại luôn theo dõi cô.
Tiêu Phong mặc một bộ com-lê xanh nhạt, mỉm cười ưu nhã với mọi người nhưng trong mắt chỉ có hình bóng Lâm Mộc Trà.
Lãnh Hàn mặt lạnh chỉ thích mặc đồ gam màu tối, bước chân vào Lâm gia luôn tìm kiếm bóng dáng Mộc Trà.
Nam Cung Ngạo không khác Lãnh Hàn là bao. Hắn liên tục đảo mắt về phía cô mà ngược lại cô không thèm nhìn hắn một cái.
Tống Hạo Thiên vô tư mang một đĩa bánh ngọt về phía cô. Một thân véc đỏ rượu vô cùng quyến rũ.
-Tiểu Trà, bánh trà xanh mà em thích.
-Đàn anh, cảm ơn. Vẫn là anh hiểu em.
Lãnh Hàn tức tốc chạy về phía cô.
-Tiểu Trà, nước cam của em. Em không uống được chất có cồn mà.
-Cô ấy có thể uống chất có cồn nhưng là loại nhẹ. Đồ ngốc.
Tống Hạo Thiên khoanh tay trước ngực, tên mặt lạnh này có bao giờ quan tâm cô đâu mà biết. Chỉ có cô biết hết về hắn thôi.
Lãnh Hàn cười cứng ngắc. Con đỉa chết tiệt này, cậy bản thân được Mộc Trà ‘sủng ái’ thì hay lắm sao? Tên hỗn đản….
Mộc Trà lắc đầu nhìn bọn họ. Ấu trĩ làm sao? Đây là những nhân vật hô phong hoán vũ ư?? Cô có chút hoang mang…
Mọi ánh đèn tắt đi, xung quanh dần chìm vào một mảng đen tối. Bóng đèn chiếu sáng từng bước chân của người con gái diễm lệ trên cầu thang đi xuống. Lâm Lục Chi mặc bộ đồ trắng như thiên thần, khuôn mặt xinh đẹp được make up sáng ngời.
Mọi ánh nhìn đổ dồn về phía cô ta khiến cô ta đắc ý cười nhẹ một cái làm chao đảo biết bao trái tim.
An Linh khẽ cười khoác lấy tay của ba Lâm. Đúng là con gái của bà ta có khác, thật xinh đẹp
Mộc Trà cắn nhẹ miếng bánh vị trà xanh, liếm môi một cái. Đúng là nữ chủ vô cùng xinh đẹp. Nhìn sang An Linh đang vui vẻ cười nói cô nhịn xuống cảm giác muốn giết người… Mẹ của cô… Mẹ của cô đáng lẽ là người đang khoác tay ba Lâm vui vẻ chứ không phải bà ta. Hôm nay tôi sẽ đòi lại những gì bà nợ mẹ tôi.
Bữa tiệc được bắt đầu, Lâm Lục Chi tươi cười đến gần cô.
-Trà tỷ, em còn tưởng chị sẽ không đến, ba cắt tiền tiêu của chị lên chị không mua được quà cho em phải không? Không sao, em chỉ cần chị.
Cắt tiền tiêu vặt?? Có vụ này nữa hả? Thẻ tín dụng cô quăng đi rồi mà, tiền cô dùng đều do chơi chứng khoán. Ý cô ta nói cô không có tiền của ba Lâm liền trở thành poor kid… một đứa phế vật không biết kiếm tiền.
-Lục Chi, chị chỉ có món quà này tặng cho em, mong em nhận. Của thì ít mà lòng thì nhiều nha..
Mộc Trà búng tay một cái, hai người áo đen liền khiêng một chiếc piano nên trước khán đàn. Muốn làm cô bẽ mặt, đừng quên vì sao cô nổi tiếng trên mạng.
Mọi ánh mắt đổ về phía chiếc đàn, Mộc Trà nhấc gót chân ngồi trước cây đàn, nở nụ cười câu hồn đoạt phách
-Các vị, hôm nay Đại tiểu thư Lâm gia tôi xin được hát tặng em gái một bài nhân ngày sinh thần lần thứ 17…
Mộc Trà khẽ nhắm mắt thả hồn theo từng nốt nhạc, cô đàn lên điệu nhạc của nhóm iKON có tên là ‘LOVE SCENARIO’ có chút nhanh, tiếng Hàn phát âm vô cùng chuẩn.
Mọi người trố mắt nhìn, không phải nói Đại tiểu thư ngu dốt lắm sao?? Phát âm tiếng Hàn vô cùng chuẩn xác. Ngay cả phần ráp cũng vô cùng hài hòa với nhịp. Miệng lưỡi thiên hạ quả thật vô cùng đáng sợ.
Giai điệu bài hát vô cùng vui tươi, Mộc Trà lướt nhẹ biểu cảm của Lục Chi, mặt cô ta trắng bệch, môi mọng bị cắn không thương tiếc, chẳng phải cô ta muốn cô tặng quà ư?? Không phải ai cô cũng hát cho nghe đâu.
Kết thúc nốt nhạc cuối cùng, Mộc Trà cười nhẹ cúi người.
Lâm Triệu Vũ vỗ tay tán thưởng đầu tiên, em gái bảo bối của hắn thật tuyệt vời.
Tiếng vỗ tay cứ thế rầm rầm vang lên. An Linh tiến lên chỗ cô vỗ vai mỉm cười.
-Tiểu Trà, không uổng công dì tìm cho con thầy dạy piano tốt nhất.
Một câu nói của An Linh đã khiến vô số những người ở đây tán thưởng, là người mẹ hai tốt bụng chăm lo tốt cho con của chồng. An Linh trợn mắt cảnh cáo cô diễn theo nhưng Mộc Trà vô tâm nhìn lại bà ta đầy dịu dàng, khóe môi nhếch nhẹ
-Ủa, dì từng cho tôi đi học đàn sao? Tại sao tôi không biết nhỉ??
Chỉ câu nói này thôi đã khiến bao nhiêu người phải sốc.
Lâm Lục Chi rơm rớm nước mắt, đứng kế bên mẹ mình.
-Trà tỷ, tỷ không được quên ơn của mẹ em chứ, dù gì thì mẹ cũng đối với chị rất tốt mà. Mẹ cũng tha thứ cho tỷ lúc tỷ đánh mẹ một cái mà.
Tiếng xôn xao bên dưới cứ vang lên không ngớt. Mộc Trà bình tĩnh mỉm cười ưu nhã. Làm sao cô quên được chứ, ‘ƠN ‘của bà ta.
An Linh hốc mắt đỏ hoe, nước mắt trực rơi xuống.
-Tiểu Trà, dù con có ương bướng đánh mắng dì thì dì cũng tha cho con . Từ nhỏ đều là một tay dì chăm con, đối với con tốt hơn cả con gái ruột của mình…
Người A nói với người B, vị phu nhân C nói với vị phu nhân D, kẻ nói ra, người nói vào, kẻ thêm lửa người thêm dầu. A: Đại tiểu thư Lâm gia tưởng gì, có chút tài mọn thôi mà. Bất hiếu với người nuôi mình lớn thật đáng ghét..
B: Nhìn xinh đẹp vậy mà không có học, đánh cả người đã nuôi mình khôn lớn..
C: Đúng vậy….A, Các bà nhìn kìa…
D: Cái gì vậy…..
C:Trên màn hình chiếu…
A: Ôi, thật không tin được.
An Linh, Mộc Trà và Lục Chi quay lên phía màn hình chiếu.
Tố Tố cười một cái lắc ly rượu trong tay, nhìn nụ cười khẽ nở trên môi Mộc Trà.