-Bác sĩ Hoàng, cô ấy như thế nào rồi?
-Âu Dương Tổng, đây là tác dụng phụ của thuốc kích dục. Chắc chắn đây là loại thuốc cấm trong chợ đen rồi. Sao cậu có thể cho cô ấy uống loại thuốc mạnh vậy chứ. Cơ thể cô ấy không phù hợp với nhiều thành phần của thuốc. Có lẽ khi tỉnh dậy sẽ quen một số chuyện và tâm lý không được ổn định.
Âu Dương Triệt bóp trán, quản gia đưa bác sĩ Hoàng ra khỏi phòng. Bây giờ chỉ có hắn và cô.
Khi tỉnh dậy sau cơn hoan ái, Âu Dương Triệt nhận ra sự khác thường trên cơ thể Mộc Trà, cô mê man mãi không tỉnh, người nóng hầm hập. Hắn liền đưa cô về biệt thự của hắn gọi bác sĩ riêng đến.
Thuốc trong chợ đen sao? Mặt vẫn lạnh lùng, điềm đạm rút điện thoại ấn số.
-Alo! Nhất, người mua thuốc cho tôi mau mang đi xử .
-[Lão đại sao vậy? Hắn nói loại thuốc đó khiến con người ta nhanh đạt đến khoái cảm mà]
-Cậu muốn thay hắn ta? Bé con của tôi có chuyện rồi. Mau đem hắn dùng hình phạt nặng nhất. Sau đó ném cho cá hổ ăn. Nếu không người bị cá hổ ăn sẽ là cậu.
-[Lão đại…]
Tút tút tút….
Âu Dương Triệt tiến lại vén mấy sợi tóc trên mặt Mộc Trà sang một bên. Nhẹ nhàng đặt lên má cô một nụ hôn.
-Những người khiến em tổn thương anh sẽ cho hắn sống không bằng chết.
——-Giải phân cách…..
Lạc Tố Tố mệt mỏi nằm dài trên quầy rượu trong một quán bar. Nàng phải làm gì bây giờ? Cầm lên một ly rượu mạnh uống ực một cái. Một nam nhân tuấn tú đi đến đỡ nàng ngồi dậy.
-Tố Tố, em uống say rồi. Mau về thôi.
-Anh nói xem, làm sao để cô ấy không hận tôi?
-Em ấy rồi sẽ hiểu. Mau, Anh đưa em về. Từ nay về sau không được đến những nơi như vậy nữa. Nghe lời anh nào.
Nàng dựa sát vào người hắn, hai hàng nước mắt vẫn tuôn rơi. Thật sự xin lỗi.
———–
Triệu Vô Tâm tức giận ném nào là váy, son, hoa… Vào người Lâm Triệu Vũ. Nàng cần mấy thứ này sao?
Hắn đã làm sai mà không chịu xin lỗi nàng, nàng đâu phải mấy nữ nhân thích mấy đồ hoa mỹ này.
-Anh cút đi. Tôi cần mấy thứ đồ này sao?
-Triệu Vô Tâm, em đừng ỷ mình xinh đẹp, được anh yêu thì làm càn. Em đã giận anh một ngày, mười hai tiếng rồi đó. Chỉ là anh làm hỏng của em một khẩu súng thôi mà.
-Nó là con cưng của tôi đó anh biết không hả? Anh không xin lỗi còn nói cái giọng đó. Thật tức chết mà…. Anh cút đi..
-Triệu Vô Tâm, hôm nay anh phải cho em thấy chân chính của tàn nhẫn.
-Bỏ tôi ra. Lâm Triệu Vũ không được xé quần áo của tôi….. Ưm ưm
-Bỏ cái móng heo của anh ra khỏi mông tôi…. Ưm ưm…. Tên chết tiệt này.
……….
Mộc Trà tỉnh dậy đầy sợ hãi nhìn xung quanh. Đây là đâu? Cô là ai? Đúng rồi, cô là Mộc Trà. Ba cô đâu? Anh hai đâu?
Cô phải về nhà thôi. Về muộn sẽ bị dì An Linh phạt đánh roi. Không cho ăn cơm, nhốt ở nhà kho. Cô sợ tối, cô sợ lạnh. Cô phải về nhà.
Mộc Trà chạy ra ngoài va người vào Âu Dương Triệt. Cô liền co người sợ hãi.
-Anh đẹp trai, đây là đâu? Tiểu Trà phải về nhà. Về muộn sẽ bị đánh. Tiểu Trà là bé ngoan sẽ không về muộn. Tiểu Trà sợ bị nhốt ở nhà kho, sợ bị bỏ đói.
-Tiểu Trà ngoan, anh là Triệt ca ca, Anh sẽ chăm sóc cho em suốt đời. Không để em đói, không để em lạnh. Được không? Tiểu Trà yêu anh nhất mà.
-Tiểu Trà yêu anh hai, yêu ba Lâm.
-Đó là tình thương. Em là yêu Anh.
-Tiểu Trà yêu anh?
Gật đầu nhẹ, hắn bế cô vào giường gọi bác sĩ Hoàng đến.
Một lúc, bác sĩ Hoàng lắc đầu nặng nề đi ra.
-Âu Dương Tổng, tôi đã nói. Thuộc này có tác dụng phụ rất lớn. Có thể cơ thể của vị tiểu thư này bài xích với thành phần của thuốc. Dây thần kinh bị ảnh hưởng. Tạm thời vị tiểu thư này có tư duy chỉ như một đứa trẻ. Nhớ được hay không tùy vào cô ấy.
Âu Dương Triệt gật đầu một cái, vị bác sĩ kia cũng đi mất.
Mộc Trà nắm lấy tay hắn hai mắt long lanh.
-Triệt ca, bụng Tiểu Trà reo. Tiểu Trà đói.
-Chúng ta liền đi ăn. Em muốn ăn gì?
-Tiểu Trà là em bé ngoan, không kén ăn.
Âu Dương Triệt hôn nhẹ lên trán cô rồi dắt cô xuống phòng ăn. Mộc Trà có chút không quen. Nhưng vì đói mà cũng ngồi lên bàn. Mộc Trà nhìn đĩa tôm mắt liền sáng.
-Triệt, Tiểu Trà muốn ăn tôm to.
-Anh bóc vỏ cho em nhé.
-Triệt thật tốt. Tiểu Trà yêu Triệt.
Âu Dương Triệt dừng động tác nhìn cô. Trái tim ngọt ngào ấm áp lạ thường. Cảm giác này thật tuyệt.
Cô nói yêu hắn.