Hôm Nay Lại Không Có Ly Hôn

Chương 2 - Cảm Ơn Ông Chủ

trước
tiếp

Trợ lý Chung có chút kỳ quái nhìn cô gái đối diện, phu nhân nhất định là bị việc Mục tổng muốn ly hôn kích thích, cơ mà phương thức lạt mềm buộc chặt này thực sự cũng quá cũ rồi.

Thấy người kia vẫn không nói lời nào, Thẩm Huyên chỉ đành kéo ghế ra ngồi xuống, một tay để lên bàn ngắm nghía chiếc bút, sắc mặt cũng không tốt mấy, “Sáu nghìn vạn đã là kịch rồi, anh còn muốn thế nào?”

Dì Vương yên lặng bưng đồ ăn lên, rồi lại yên lặng lui về phòng bếp.

“Anh tùy tiện mua một chiếc xe cũng xấp xỉ 6 nghìn vạn, số tiền tôi muốn này quá phận lắm à? Lúc trước ông nội tôi còn giúp nhà anh, tuy sau đó chúng ta cũng kết hôn, nhưng từ trước tới nay anh có coi tôi là vợ bao giờ không, anh thì không sao, còn tôi lại lãng phí cả thanh xuân, thanh danh kết hôn lần hai khó nghe lắm nhé, chẳng lẽ tôi còn chẳng được trả cho chút phí tổn thất tuổi xuân à?”

Thẩm Huyên càng nói càng đau đầu, thật sự chưa từng gặp qua nam chính nào lại nhỏ mọn đến vậy, cô còn tưởng đối phương sẽ trực tiếp xé một tờ chi phiếu xuống bảo cô cút xa ra, giờ ngay cả phí ly hôn cũng không chịu cho!

“Dù sao tôi vẫn giữ nguyên câu nói kia, nếu không có sáu nghìn vạn, đánh chết tôi cũng không ký!” Cô đập một cái lên bàn, rồi sau lại rụt xuống yên lặng xoa xoa mấy cái vào chân bàn.

Trợ lý Chung bỗng có xúc động muốn tìm bác sĩ tâm lý đến.

Phu nhân điên rồi!

Cô gái mặc áo thun hồng nhạt rộng thùng thình, hai chân xinh xinh bắt chéo nhau, tay thì xoay bút, lớp trang điểm tinh xảo cũng không còn, giờ khuôn mặt mộc nhỏ nhắn đang ngước lên tràn ngập bất mãn

Không mặn không nhạt liếc người đối diện một cái, Mục Đình buông đũa, vừa chỉnh cổ tay áo vừa đi thẳng lên tầng, thanh âm không chút độ ấm, “Tôi cho cô thời gian ba ngày, suy nghĩ rõ ràng.”

Người kia đi rồi, còn Thẩm Huyên vẫn đang sửng sốt ở dưới, cái gì mà suy nghĩ rõ ràng, là cô muốn nhiều hay muốn ít sao?

Chợt đứng dậy, cô vội vàng chạy theo, “Tôi nghĩ rất rõ rồi, đương nhiên nếu anh cảm thấy số tiền tôi muốn ít quá, cho tôi nhiều thêm chút tôi cũng đâu ý kiến, chúng ta kết hôn cũng ba năm rồi, anh thì vẫn suốt ngày lạnh lùng chuyên chế với tôi, biết tâm lý tôi có bao tổn thương không?”

“Rầm——”

Cửa thư phòng đột ngột khép lại, thiếu chút nữa đụng phải mũi của Thẩm Huyên. Cô lùi ra sau vài bước, nhìn chằm chằm cánh cửa trước mắt, hận không thể cho nó mấy đạp. Sao lúc đọc truyện cô lại cảm thấy nam chính này thật đáng yêu được cơ chứ?

“Dù sao lời tôi cần nói cũng nói rồi, không có sáu ngàn vạn, anh đừng hòng ly hôn, dù có chết tôi cũng phải quấn lấy anh cả đời!”

Nói ra mấy lời kiên quyết về phía cánh cửa xong rồi, cô lại trừng mắt nhìn trợ lý Chung bên kia, sau mới xuống tầng dùng cơm, còn suy nghĩ thì, có cái gì mà suy nghĩ, không trả tiền đừng hòng ly hôn!

Ho nhẹ vài tiếng, trợ lý Chung vào thư phòng, nhìn người đứng trước tủ rượu, vừa chậm rãi bước tới vừa thấp giọng nói: “Tôi lắm miệng thêm một câu, thật ra Mục tổng ngài cũng nên suy nghĩ kĩ càng, giờ tình hình lão gia tử ngày ngày đều nguy hiểm, nếu ngay lúc này ngài lại ly hôn, truyền đến tai lão gia tử, thân thể ngài ấy sẽ càng không ổn.”

Dùng kẹp gắp hai viên đá bỏ vào ly, theo dòng rượu vang đỏ từ từ chảy vào, người đàn ông hơi nhíu mày, bộ dạng vẫn không mang theo bất cứ cảm xúc nào.

Trợ lý Chung nuốt nước bọt, đánh bạo nói: “Ngài nếu không ngại thì cứ nhẫn nại một thời gian trước, chờ thân thể chủ tịch tốt lên rồi, ly hôn với phu nhân cũng không muộn.”

Nhấp một ngụm rượu vang đỏ, Mục Đình xoay người nhìn mắt trợ lý Chung, người sau lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh, cúi đầu, hắn thực sự không nhận hối lộ từ chỗ phu nhân mà.

——

Tùy cả hai ở cùng trong một tòa biệt thự, nhưng lại cứ như hai thế giới cách biệt, Thẩm Huyên thế nào cũng không thấy nam chính đâu, sang ngày hôm sau mới nghe dì Vương nói, người kia đi công tác rồi!

Đi công tác cũng tốt, cô cũng không muốn ngày ngày dùng chung phòng với đối phương, cô suy nghĩ thật lâu mới hiểu được ý của anh ta, tốt xấu gì vẫn là nam chính, chắc hẳn là sĩ diện, cảm thấy số tiền cô muốn ít quá, nên mới bảo suy nghĩ lại cho rõ ràng.

Một khi đã thế, vậy cô sẽ đòi thêm mấy nghìn vạn nữa, cũng lấy luôn tòa biệt thự này về tay, nam chính sẽ không thấy ít nữa chứ?

Nghĩ vậy, cô lập tức bảo dì Vương tìm người tới sửa chữa phòng mình một chút, đổi thành phong cách tự nhiên, chỗ tốt của có tiền chính là vĩnh viễn không cần xem giá, tùy tâm xài tiền, hoàn toàn không có áp lực.

Cơ mà cô cũng không bị cảm giác phất nhanh này làm choáng đầu. chỉ cần một ngày chưa ly hôn, cô vẫn chìm trong nguy cơ phải làm vật hi sinh, đây vốn là tiểu thuyết Mary Sue cẩu huyết tiêu chuẩn, nam một hai ba bốn năm sáu đều thích nữ chính, cuối cùng nữ phụ bị nam hai tống vào ngục giam, tra tấn đến chết, muốn bao nhiêu thảm liền có bấy nhiêu thảm. Cũng không biết khi nào nam chính mới về, giữa lúc này, cô nhận được cuộc gọi của bạn nguyên chủ, tục ngữ nói, bên cạnh mỗi nữ phụ độc ác đều có quân sư đầu cẩu, Lục Tố Tố chính là người như vậy, toàn tâm toàn ý vì nữ phụ bày mưu ra kế, nhưng cuối cùng cả hai đều thành vật hi sinh.

Điện thoại vang lên khi Thẩm Huyên đang đắp mặt nạ, có tiền là phải trang điểm mỗi ngày, đây mới là cuộc sống đẹp đẽ.

“Huyên Huyên không tốt rồi, nhà thiết kế đào được lần trước cho chúng ta leo cây rồi!”

Nghe giọng nói bên kia điện thoại truyền đến, Thẩm Huyên dựa vào ghế, thưởng thức phong cảnh vườn hoa bên dưới, “Thật à?”

Ngữ điệu nhẹ nhàng này khiến người bên kia càng thêm nóng nảy, “Cậu lại cãi nhau với Mục tổng à?!”

Thẩm Huyên: “Cậu cảm thấy hắn sẽ nói chuyện với tớ sao?”

Nguyên chủ thật ra làm lên rất ầm, khổ cái là đối phương chẳng thèm để ý.

Cảm thấy cũng na ná vậy, Lục Tố Tố lại thần thần bí bí nói: “Chẳng lẽ lần trước cậu hạ dược thất bại?”

Thân là quân sư đầu cẩu của nữ phụ, đối phương đương nhiên biết việc này, Thẩm Huyên chậm rãi lấy một quả nho nhét vào miệng, nhìn di động nói: “Cậu thấy bộ dáng này của tớ có giống như thành công không?”

“…”

Đầu bên kia yên tĩnh một lúc, Thẩm Huyên cũng rất bất đắc dĩ, nữ phụ thân là thiên kim hào môn, tất nhiên cũng là một người tài cao, nhưng điều khó hiểu là, nữ phụ học thiết kế trang sức, cớ gì lại đi bán quần áo?

Không sai, nữ phụ cùng Lục Tố Tố chung tay mở một phòng làm việc, tiến quân vào thị trường giới trẻ, đối với người đã xem toàn bộ quyển sách là Thẩm Huyên mà nói thì cô đương nhiên biết tại sao tác giả lại đặt ra tình huống kì quái này, bởi vì nữ chính người ta chính là một nhà thiết kế quần áo, cuối cùng mở ra con đường sự nghiệp, dưới sự trợ giúp của nam chính và dàn nam phụ, một mạch thăng cấp đánh quái, trở thành nhà thiết kế đẳng cấp thế giới, mà nữ phụ, chính là chướng ngại vật trong quá trình thăng cấp ấy, sau này nữ phụ còn lấy trộm thiết kế của nữ chính để phòng làm việc của mình sử dụng, lúc bị vạch trần thì đương nhiên nơi nơi bị vả mặt và phỉ nhổ, lúc đọc sách thì sướng đấy, nhưng Thẩm Huyên hiện giờ chỉ cảm thấy vô cùng đau đầu.

Càng nghĩ càng thấy con đường phía trước sao dài quá, cốt truyện đều xoay quanh nữ chính, có vài thứ không phải ly hôn là có thể giải quyết được, nhưng cô cũng không sợ, cùng lắm thì sống mái một phen, cùng lắm thì mười tám năm sau lại là một hảo hán!

“Lần trước đã thảo luận giá cả tốt với nhà thiết kế kia rồi mà, sao đột nhiên hắn lại không nhận nữa?”

Trong nghề này, dù vẫn chưa ký hợp đồng, nhưng loại hành vi bỏ bom này cũng vô cùng bị kiêng kị.

Người bên kia điện thoại cũng thở dài, “Còn không phải do anh họ cậu à, hắn ta rõ ràng đang nhắm vào cậu.”

Không nói gì, Thẩm Huyên đau đầu không thôi kéo mặt nạ xuống, thân ở trong hào môn, lục đục một hai khẳng định phải có, trong nhà nữ phụ có một anh họ, tuy anh họ này đang học quản lý công ty, nhưng ông nội nguyên chủ lại đặc biệt tốt với cô, người kia đương nhiên sợ lão gia tử khi chết giữ miếng, lúc này liền ngầm chèn ép nữ phụ, đối nghịch với cô mọi nơi.

“Vậy đi, cậu tới đây nói rõ ra, tớ cũng có một số việc nói.”

Thẩm Huyên cũng nghiêm túc lên, nếu cô đã thành nữ phụ, tất nhiên không thể ngồi chờ chết.

Nghe vậy, người bên kia điện thoại bất đắc dĩ nói: “Bà cô à, cậu đùa tớ sao? Tớ đâu dám tới nhà cậu.”

Dứt lời, Thẩm Huyên có chút sửng sốt, nơi này cũng coi như là nhà nam chính, từ trước tới giờ hắn đều không cho nữ phụ mang bạn bè về.

Đột nhiên có chút bất đắc dĩ, quả nhiên vẫn phải ly hôn trước, nếu không làm cái gì cũng bị bó buộc. Sau khi ngắt điện thoại, Thẩm Huyên mới cùng đối phương nói chuyện phiếm trên mạng.

Thẩm Huyên cũng học thiết kế, nhưng trước kia cô vừa mới ra trường, mới làm ở một công ty còn chưa được bao lâu, không mấy chắc chắn về trình độ của mình, chỉ là gần đây người trong phòng làm việc của nữ phụ đã vội vã muốn có bản thiết kế, để tháng sau ra mắt, giờ cần mau chóng tìm một nhà thiết kế, trì hoãn thêm sẽ lỗ thêm tiền, phải biết rằng phòng làm việc mỗi ngày cũng cần không ít tiền để hoạt động.

Sau đem sự việc cùng Lục Tố Tố thương lượng một chút, đối phương nói thật là không thể ra mắt, chỉ vài bản vẽ sử dụng được, trước kia nữ phụ đều mặc kệ những việc này, Thẩm Huyên cũng không phát biểu phần lớn ý kiến, cô đối với việc hoạt động này cũng không rõ mấy, chỉ là thử tìm kiếm linh cảm của mình.

Hôm nay Thẩm Huyên đọc sách, kỹ năng của cô không đủ phong phú, học nhiều luyện nhiều là chân lý, cho đến khi ngoài cửa vang lên mấy tiếng bước chân, một người đàn ông mặc bộ đồ đen vừa bước đến, vừa cởi cà vạt, nhìn thấy ghế sô pha mới được bày trong phòng khách thì ánh mắt dừng một chút.

Ghế sô pha trắng sữa cực kì to rộng, dù hai người nằm cũng vẫn dư dả. Lúc này, một cô gái mặc đồ ngủ đen đang nằm trên đó, lật xem quyển sách trước mặt, quần ngủ rất ngắn, lộ ra một đoạn đùi trắng nõn, đôi chân nhỏ thỉnh thoảng còn đong đưa, có lẽ là nghe được tiếng người, cả đầu sau đó mới chuyển động.

Nhìn nhau, thấy đột nhiên có người, Thẩm Huyên vội vàng kéo cái gối ôm bên cạnh qua ôm vào trong ngực, ho nhẹ một tiếng, “Tôi… Tôi thấy màu ghế sô pha trước không đẹp lắm, liền trực tiếp đổi.”

Người đàn ông không nói gì, hiển nhiên là vừa đi công tác trở về nên hơi mệt, tùy tay cởi áo khoác xuống cầm trên tay, lập tức đi lên tầng.

“Ai, anh đừng có đi, chúng ta nói chuyện ly hôn trước đã? Tôi đã nghĩ kĩ rồi, năm tòa biệt thự, bao gồm cả tòa này, thêm năm trăm nghìn vạn tiền mặt, yên tâm, tôi không cần cổ phần của anh, thế nào, đủ chưa?” Thẩm Huyên vội vàng hô lên với bóng lưng kia.

Người kia đi đến cầu thang bỗng nhiên bước chân ngừng lại, môi mỏng hé mở, “Nói sau.”

Thẩm Huyên: “…”

Nói sau này có ý gì? Chẳng lẽ hắn không muốn ly hôn nữa? Hay là cô ra giá quá cao?

“Anh đợi đã, nói sau là ý gì, tại sao phải nói sau, chẳng lẽ anh không biết thanh xuân của con gái quý giá bao nhiêu sao? Anh muộn của tôi một ngày, tôi lại già hơn một ngày, về sau nhỡ không tìm được đàn ông tốt thì làm sao, anh phụ trách được chắc?”

Nghe tiếng “lộc cộc” đuổi theo đằng sau, người vừa mới lên tầng bất chợt dừng bước, xé xuống một tờ chi phiếu từ túi áo khoác, chân mày nhíu lại, “Câm miệng.”

Thẩm Huyên: “…”

Nhìn tờ chi phiếu trước mắt, cô chậm rãi nín thở, tay làm dáng OK, sau đó len lén nhận lấy, “Cảm ơn ông chủ!”

Cô thích loại người một lời không hợp liền lấy tiền đập người!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.