Hôm Nay Lại Không Có Ly Hôn

Chương 22 - Ở Riêng

trước
tiếp

Dưới chân mất thăng bằng, cả người Thẩm Huyên đột ngột dựa vào cánh cửa, tay nhỏ còn gắt gao nắm chặt tay nắm cửa, vẻ mặt ngơ ngác nhìn đối phương xoay người rời đi.

Mím môi, cô lập tức khập khiễng quay lại giường, sau đó ngây ngốc trừng mắt nhìn trần nhà, cảm thấy nam chính thật là càng ngày càng không được bình thường, cả người cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, chẳng lẽ anh thật sự có ý định muốn chung sống tốt cùng mình?

Nhưng vấn đề là, mặc kệ có nguyện ý ly hôn hay không, anh cũng không trả lời chắc chắn, ai biết là anh có ý gì.

Đột nhiên có chút mệt, vì cái gì mà nam nữ chính đều đã gặp nhau, tình yêu sét đánh còn chưa có cháy đến chứ?

Một đêm trằn trọc, Thẩm Huyên không nghĩ tới có một ngày chính mình sẽ bởi vì chuyện ly hôn mà phiền não, nhưng bất ngờ là sáng hôm nay luật sư Vương lại đến đây, còn cầm một tập tài liệu chuyển nhượng cổ phần, chờ ký tên, là cô có thể nhận được 5% cổ phần kia, đối mặt với số tiền chói mắt này, Thẩm Huyên ngược lại có chút do dự.

“Đúng rồi, Mục tổng có dặn, ngôi biệt thự này cũng sẽ nhanh chóng sang tên cho ngài.” Luật sư Vương cười nói.

Thẩm Huyên: “……”

Nếu không chịu ly hôn, thì cho cô ngôi biệt thự này làm cái gì?!

Nếu là trước đây, khẳng định là cô sẽ cao hứng đến nhảy dựng lên, rốt cuộc căn biệt thự này về sau chắc chắn sẽ đáng giá rất nhiều tiền, nhưng bây giờ Thẩm Huyên chỉ cảm thấy đặc biệt sốt ruột, lần đầu tiên cảm nhận được sự đau khổ của kẻ có tiền, hóa ra trên đời này còn thât sự có chuyện mà tiền không thể giải quết được.

Buông tài liệu xuống, cô dựa lưng vào sô pha ngưng mi suy nghĩ, đột nhiên nghiêm túc hỏi: “Tôi có một vấn đề, giấy thỏa thuận ly hôn nếu không công chứng sẽ thế nào?” Hiện tại cô hối hận nhất chính là ngày đó nhất thời hồ đồ, lại không đi công chứng!

“Thẩm tiểu thư thật biết nói đùa, việc công chứng hay không chẳng qua là bước tiếp theo, chỉ cần không có giấy chứng nhận ly hôn, cho dù có công chứng cũng vô dụng, như vậy thì đơn ly hôn sẽ không có hiệu lực.” Vương luật sư chỉnh lại mắt kính, không rõ phu nhân của Mục tổng này sao lại hỏi mấy vấn đề kì lạ như vậy, hắn nhìn thấy Mục tổng đối với vị phu nhân này cũng khá tốt nha.

Nghe vậy, Thẩm Huyên không biết nên nói cái gì, chỉ cảm thấy thật đau đầu, nếu là như vậy thì cô sao có thể đấu lại nam chính!

“Cái này để tôi xem lại một chút, khi nào ký sẽ nói với ông.”

Nghe vậy, luật sư Vương cũng gật đầu, “Vậy được, nếu ngài có chỗ nào không hiểu thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện cho tôi.”

Cười gật đầu, chờ sau khi nhìn thấy đối phương đi khỏi, cô mới cầm tập tài liệu trên bàn lên, khập khiễng đi lên lầu thay quần áo, cô chuẩn bị quay về Thẩm gia một chuyến, cổ phần này thật sự vẫn nên cẩn thận hỏi ông nội một chút mới được, ký cái này, điều đó có nghĩa là cô và người Mục gia vẫn sẽ luôn có dính líu, về sau nếu họp hội đồng quản trị chắc chắn là cô cũng phải đi.

Lúc trước gọi điện thoại cho ông không biết có phải là ảo giác của cô hay không, luôn cảm thấy giọng của ông nội có chút không đúng, cảm giác như là không có chút sức lực, sau đó hỏi mới biết được gần đây bệnh dạ dày của ông lại tái phát.

“Lão Mục kia đối với cháu cũng không tệ lắm, đương nhiên là ông hy vọng cháu có thể nhận, rốt cuộc đối với cháu về sau đó cũng là một sự đảm bảo, nhưng cổ phần này ở trong tay cháu cũng là một phiền toái, hơn nữa ông bảo hộ cháu cũng không được bao lâu, nếu cháu thật sự không muốn thì thôi, đều phụ thuộc vào chính cháu.”

Nghe được thanh âm hữu khí vô lực ở đầu dây bên kia, Thẩm Huyên có chút không đành lòng, nghiêm túc nói: “Cháu sẽ tự mình suy nghĩ kỹ, còn nữa cháu muốn dọn về nhà, đã lâu rồi cháu chưa về gặp ông.”

Lại nói, nếu nam chính không chịu ly hôn, vậy thì bọn họ trước hết nên ở riêng thì tốt hơn, dù sao sống cùng một chỗ hay không cũng không khác biệt lắm.

“Đương nhiên có thể, phụ nữ vẫn nên rụt rè một chút, cháu luôn là người theo đuổi, nên tiểu tử Mục gia đương nhiên không biết quý trọng, cháu dọn về đây sống cũng tốt, xem phản ứng của cậu ta ra sao.” Ông Thẩm trầm ngâm nói.

Không nghĩ tới ông nội còn biết chiêu lạt mềm buộc chặt này, Thẩm Huyên cười có chút bất đắc dĩ, đương nhiên là gật đầu phụ họa.

Nghĩ đến việc muốn dọn về nhà, cô lập tức nhờ dì Vương chuẩn bị cho cô vài cái vali lại đây, sau đó một mình khập khiễng thu dọn quần áo, nghĩ đến về sau mỗi ngày phải thấy cái bản mặt cặn bã kia của Thẩm Tất trong lòng cô liền có chút không thoải mái, vẫn nên tự mình mua một căn hộ đi.

Nếu nam chính thích kéo dài, vậy bọn họ cứ tiếp tục kéo dài đi, đến lúc đó nếu cô tìm được bạn trai, vậy thì đừng trách cô cho anh đội nón xanh, dù sao cũng là do anh không chịu ly hôn.

Thu dọn đồ vật linh tinh mất một buổi trưa, còn có một ít đồ không cần thiết Thẩm Huyên tính bán hết, dù sao cô cũng không cần những trang sức quý giá đó, còn về chuyện nhà ở vẫn nên nhờ Lục Tố Tố xem giúp một chút đi, lớn quá cũng không tốt, chỉ cần đơn giản có hai phòng ngủ và một phòng khách là được, đến lúc đó lại nuôi thêm con mèo, quả thật chính là cuộc sống hoàn hảo.

Chuẩn bị chờ nam chính trở về thì sẽ đem chuyện cô muốn dọn ra ngoài sống nói một chút, Thẩm Huyên ngồi ở phòng khách đọc sách, thế nhưng không chờ được nam chính, cô lại chờ một người khách không mời mà đến!

“Cậu vào bằng cách nào!” Cô bị dọa lập tức ngồi thẳng thân mình.

Câu môi cười, Mục Dịch quét mắt dễ dàng nhìn khắp căn phòng rộng lớn, dần dần ánh mắt mới dừng lại ở người đang ngồi trên sô pha, cô mặc một bộ váy ngủ màu lam, tuy rằng phong cách không giống trước kia, nhưng trên mặt kháng cự cùng bài xích lại một chút cũng không có thay đổi.

“Tôi gọi điện thoại cho em, tại sao em lại không bắt máy?” Ánh mắt Mục Dịch phức tạp từng bước một đi qua.

Thẩm Huyên lập tức đứng lên, đưa mắt nhìn dì Vương trong phòng bếp, nhịn không được lớn tiếng nói: “Chúng ta không có gì để nói hết, nếu cậu muốn tốt cho tôi, thì không nên tiếp tục đến đây quấy rầy tôi, còn nữa nếu cậu không chịu đi, vậy tôi sẽ kêu vệ sĩ!”

Cũng không biết vệ sĩ ở biệt thự này làm việc thế nào, lần trước cho bọn người Lưu Mỹ Vân vào đây, lần này lại cho Mục Dịch vào đây tiếp, rõ ràng cô đã thường xuyên nhắc nhở là đừng cho bất kì kẻ nào tiến vào mà.

“Tôi đương nhiên là vì muốn tốt cho em, nếu em đã nói muốn ly hôn, vậy thì vì sao bây giờ ông cũng đã chết, các người vẫn chưa chịu ly hôn? Chẳng lẽ em còn luyến tiếc anh ta sao?!”

Mục Dịch đột nhiên tiến lên một bước túm chặt cánh tay cô, gương mặt tuấn mĩ âm trầm, “Tôi có thể không làm phiền em, nhưng em phải ly hôn với anh ta!”

Hắn phát hiện, người anh trai này của mình rõ ràng có chút không thích hợp, từ trước đến nay đều chưa từng bảo vệ cho ai, vì anh ta sợ phiền phức.

“Cậu buông ra!” Thẩm Huyên cau mày dùng sức đẩy vai hắn, thanh âm đề cao, “Tôi ly hôn hay không là chuyện của tôi, coi như tôi cầu xin cậu, buông tha cho tôi có được không, trên đời này không có đồ gì là không bỏ xuống được! Nói không chừng về sau cậu sẽ gặp được một cô gái tốt thì sao?!”

Khác với cách trang điểm tinh xảo trong quá khứ, hiện tại người trước mắt dường như luôn để mặt mộc, càng không có thái độ khinh thường đối với hắn, ngược lại có chút sợ hãi, Mục Dịch có thể cảm nhận được trong ba năm này cô đã thay đổi rất nhiều, cũng biết là tất cả điều này đều là bởi vì anh trai của hắn mà thay đổi.

Ánh mắt như là lộ ra một cổ âm trầm, hắn nắm cánh tay cô cũng càng ngày càng chặt, “Tôi chỉ muốn một cơ hội, anh ta rốt cuộc có cái gì tốt!”

“Phu nhân……”

Nghe được âm thanh phát ra trong phòng khách, dì Vương bỗng nhiên đi ra, chờ nhìn thấy một màn này ở bên ngoài cũng bị làm cho hoảng sợ.

“Cậu không đi đúng không? Dì Vương mau gọi điện thoại kêu vệ sĩ!” Thẩm Huyên chỉ cảm thấy cánh tay của mình bị nắm chặt sinh đau.

Thấy vậy, dì Vương lập tức gật đầu lấy di động ra, sắc mặt Mục Dịch âm trầm buông lỏng tay cô, tiếp theo lại lùi ra phía sau vài bước, nắm tay lại thật chặt, “Hôm nay tôi đến đây chỉ muốn nói với em, dù tôi có làm bất cứ cái gì, thì tất cả cũng đều là vì em.”

Dứt lời, ánh mắt hắn tham lam nhìn người trước mặt, rồi mới xoay người cất bước rời đi, chỉ còn lại Thẩm Huyên trong lòng vẫn còn sợ hãi đứng ở kia, nhịn không được cầm ly nước trên bàn uống một mồm lớn để giảm bớt căng thẳng.

Không hiểu câu cuối cùng của hắn là nói cái gì, nhưng lấy tính cách của vai ác thì có chuyện gì mà hắn không dám làm chứ?

Đột nhiên có chút bất an, Thẩm Huyên bực bội bất an đi toilet rửa mặt, không hiểu đây là xảy ra chuyện gì, chờ sau khi ly hôn, đối phương có ép mình ở bên anh ta hay không?

Không lâu sau Mục Đình quay về, Thẩm Huyên cũng không có nói chuyện Mục Dịch đã tới đây với anh, bằng không chắc chắn đối phương lại nghi ngờ mình cùng Mục Dịch có cái gì, cũng may chỗ dì Vương cô cũng đã nhắc nhở, nếu không có việc gì thì chắc là anh sẽ không xem camera giám sát mới đúng.

Thời điểm ăn cơm vẫn yên tĩnh không ai nói lời nào như cũ, cô do dự một hồi, nhìn người bên cạnh nói: “5% cổ phần kia tôi nên trả lại cho anh thì tốt hơn, dù sao anh cũng đã cho tôi rất nhiều phí ly hôn rồi.”

Anh chậm rãi ăn, nghe vậy môi mỏng hé mở, “Là của cô thì cô cầm là được rồi.”

Người Mục gia đều rất hào phóng, Thẩm Huyên lại được trải nghiệm sâu sắc một lần nữa.

Ăn xong một bát cơm, cô đưa mắt nhìn người bên cạnh, thanh âm thanh thúy, “Ông nội tôi cảm thấy cơ thể không khỏe, cho nên ngày mai tôi tính dọn về nhà.”

Bước đầu tiên của ly hôn, tất nhiên là bắt đầu bằng việc ở riêng.

Nghe vậy, bỗng nhiên mí mắt khẽ nhấc, thanh âm của anh lãnh đạm, “Khi nào quay về?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.